Ban đêm, tôi mở to mắt, khuôn mặt Dương Diệp xinh đẹp nằm bên cạnh cánh tay tôi, ánh trăng trong veo chiếu vào ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt anh, ánh mắt lưu luyến si mê gắt gao khóa ở trên người anh, đến tột cùng tôi còn có bao nhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn người nam nhân này, tôi cũng không biết nữa.
Kể từ thời khắc Dương Diệp thẳng thắn thừa nhận tất cả, tôi đã quyết định tôi muốn cùng Dương Diệp tạo ra thật thật nhiều hồi ức tốt đẹp, hy vọng hai người mỗi khi nhớ đến nhau sẽ không còn tổn thương.
Tôi hờ hững vuốt ve khuôn mặt Dương Diệp nghiêng nghiêng, nhìn anh ngủ thật say, khóe miệng cong cong nụ cười bình yên, không biết khi tôi rời đi rồi thì anh có thể hảo hảo mà sống hết cuộc đời của mình hay không?
“Sao vậy, không ngủ được à?”
Dương Diệp đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi đen láy nồng đậm ý cười, “Tôi định cứ như vậy không tỉnh lại để cho cậu có thể sờ lâu một chút, tôi rất vui.”
Thân hình cao lớn ôm toàn thân tôi vào trong ngực, Dương Diệp nhẹ nhàng cắn lên cái cổ gầy yếu của tôi, thốt ra thanh âm rầu rĩ, “Biết tôi mới vừa mơ thấy gì không?”
Tôi buồn bực lắc đầu, chung quy cảm thấy được khoảng cách của chúng tôi lúc này có chút nguy hiểm.
“Tôi mơ thấy Cận nhi một mình ở trong bóng tối, lẳng lặng khóc, tôi lại không có cách nào ôm cậu vào trong lòng để an ủi, chỉ có thể nhìn cậu ngồi ở trong góc tối đó khóc, chính mình lại bất lực, đó thật sự là một cơn ác mộng đáng ghét, có phải hay không?”
Dương Diệp hình như phát hiện tôi đang cảm thấy hơi hơi bất an, không đặt tôi trước ngực anh nữa, nhưng vẫn là đang ôm tôi, đôi mắt trong veo lúc này lại tựa như ẩn chứa một tầng sương mù, tôi cũng không biết là tia sáng long lanh hay là nước mắt, tôi chưa từng thấy Dương Diệp khóc, nhiều nhất cũng chỉ là lần đó anh vùi đầu vào vai tôi khóc, nhưng sau khi đứng dậy thì ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không thấy, cho nên tôi nghĩ, có lẽ là do ánh trăng phản chiếu mà thôi.
“Tôi thật sự... Không có cách nào tưởng tượng khi cậu rời khỏi tôi để đi đến thế giới mà tôi chẳng thể đuổi theo được, tôi sẽ ra sao chứ, tôi thật sự không dám tưởng tượng....”
Lúc này, tôi cảm thấy Dương Diệp giống một đứa trẻ đang thất thố, thì ra không phải chỉ có bản thân mình nhát gan mới cảm thấy sợ hãi bất lực, thì ra... Chúng tôi đều yếu đuối như vậy.
Tôi bảo Dương Diệp đi mua một cái kéo cắt tóc, tóc của tôi đã quá dài rồi, ngay cả Dung Soạn cũng nói tôi giống con gái, Dương Diệp vẻ mặt buồn rầu đứng trước mặt tôi, theo thói quen thiếu gia của anh thì không thể giúp người khác cắt tóc là chuyện đương nhiên, tôi giữ chặt tay phải cầm kéo của Dương Diệp, “Chỉ cần cắt ngắn một chút là tốt rồi, cắt hỏng cũng không sao cả, như vậy thoạt nhìn sẽ rất thú vị.”
Dương Diệp không nỡ cự tuyệt tôi nên đành phải kéo ghế đến ngồi ở trước mặt tôi giúp tôi cắt tóc, nhìn anh ngốc ngốc cầm kéo, tôi im lặng không nhúc nhích để anh thuận tiện hoạt động, thoáng nhìn cái điện thoại di động bên hông anh, tò mò cầm lấy, “Điện thoại mới sao? Đẹp quá.”
Một nhúm tóc khô vàng rơi trên mặt đất, Dương Diệp có vẻ vô cùng chuyên chú, “Cậu thích kiểu này sao? Tôi sẽ sai người mang tới cho cậu một cái, đây là sản phẩm của công ty con, cấp dưới mới tặng cho tôi.”
Tôi ấn một trong những cái nút, hình ảnh trên màn hình thay đổi theo di chuyển của tôi, “Cái này có thể chụp ảnh không? Hay là có thể quay phim?”
Tóc mái có vẻ đã được cắt hảo, Dương Diệp phủi phủi những sợi tóc vụn vặt trên vai tôi rồi bảo tôi quay về phía giường để cho anh cắt tóc sau.
“Có thể quay phim cùng chụp ảnh, cậu muốn chụp sao?”
Tôi gật gật đầu, liền nghe thấy Dương Diệp thở nhẹ một tiếng, nghĩ thầm có lẽ anh đã cắt hỏng, quả nhiên, lập tức chợt nghe thấy anh nói, “Nguy rồi, như vầy thật sự giống như bị chó gặm.”
Tôi chỉ nhớ rõ ngày đó, hình ảnh tôi cùng Dương Diệp trong điện thoại cười đến vô cùng vui vẻ, cho dù một khắc kia tới đoạn cuối sinh mệnh, tôi vẫn như trước nhớ rõ hạnh phúc trên khóe miệng đó.
Vân Nê thì ra là một tiểu nam sinh đáng yêu, mắt to sáng ngời, đôi môi phấn nộn có chút giống Dung Soạn, tôi nhìn nó nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Dung Soạn liền biết nó vô cùng căng thẳng.
“Cậu tên Vân Nê sao? Ca không có cách nào xuống giường, có thể lại đây để cho ca nhìn một chút hay không?”
Vân Nê nhìn Dung Soạn liếc mắt một cái, thấy Dung Soạn nhìn nó cười cổ vũ, nó mới chầm chậm đi tới, trong lòng tôi nghĩ rằng, đứa nhỏ này thật giống Dung Soạn lúc đầu tiên gặp tôi, tuy rằng sợ người lạ nhưng vô cùng có giáo dưỡng, lúc trước tôi phải dùng rất nhiều sách mới dụ được Dung Soạn đến, hiện tại thì không biết Vân Nê thích cái gì đây?
Thân thể nhỏ bé đi đến bên giường, tôi vươn tay muốn ôm nó lên nhưng Dương Diệp lại trước một bước bế đứa nhỏ đặt vào trong lồng ngực, thấp giọng hướng tôi nén giận, “Thể lực yếu như thế còn muốn tay không ôm đứa nhỏ, thật không biết quan tâm thân thể của chính mình.”
Tôi ung dung cười, nếu Dương Diệp không nhắc nhở thì tôi có lẽ đã quên tình trạng sức khỏe của mình, Vân Nê phấn nộn nghe thấy được như thế, đôi mắt đen láy mở to nhìn tôi, tiếng trẻ con thấm nhuyễn vang lên bên ta.
“Đại ca ca đừng ôm Vân Nê, sẽ sợ hãi cùng không thoải mái giống như bà nội.”
Nhìn thấy Vân Nê bộ dáng mất mác khổ sở, Dung Soạn chạy lên phía trước kéo tay Vân Nê nói, “Ta đã nói với cậu rất nhiều lần, bà nội do sinh bệnh nằm viện mới không thể ôm Vân Nê!”
Tôi nghi hoặc nhìn Dương Diệp, không thể tưởng được mới có vài ngày mà lối suy nghĩ của tôi đã khác biệt với Dung Soạn đến như thế, ngay cả một câu cũng nghe không hiểu.
“Bà nội của Vân Nê hai ngày trước nằm viện, Ngải Nhi đón nó cùng Dung Soạn đến sống tại căn nhà nhỏ.” Dương Diệp nói.
Tôi ôm Vân Nê vào trong ngực, nhẹ giọng nói với nó, “Vân Nê là một thiên sứ nhỏ, gần đệ, Cận ca ca liền khỏe hơn nhiều. Bà nội cũng sẽ khỏe mạnh lên giống như ca ca vậy đó.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi, Vân Nê tựa hồ có chút chần chờ, giống đang lo lắng không tin tưởng, tôi cảm nhận thân thể mềm mại nóng hừng hực của nó lẳng lặng rúc vào trong vòng tay tôi, thấy Vân Nê trưởng thành sớm mẫn cảm lo lắng, chẳng biết tại sao lại làm cho tôi nhớ tới chính mình trước kia, ánh mắt chống lại Dương Diệp, tôi biết nó cũng cảm giác giống như thế.
Đây là một đứa nhỏ làm cho người ta sầu não thương tiếc a....
Trẻ con đều rất nhanh buồn ngủ, tôi từng hồi từng hồi vỗ nhẹ lưng nó, nó cũng dần dần ngủ ở trong khủyu tay tôi, Dung Soạn vừa thấy thế cũng liền trèo lên giường cùng ngủ với Vân Nê, Dương Diệp ngồi ở bên cạnh đỡ cho tôi, chỉ sợ tôi bị hai đứa trẻ này đè đến không chịu nổi, đột nhiên, tôi nghe thấy Vân Nê khe khẽ nói mê, “... Có mùi hương của thiên sứ... Đừng...”
Chạng vạng, Ngải Nhi liền vội vàng tới dẫn hai tiểu quỷ ngủ đến không biết trời trăng mây gió về, tôi đau lòng xoa bóp vai cho Cận nhi, một bên mắng, “Cậu để cho hai tiểu quỷ kia gối đầu cả buổi chiều, thật không biết nên nói sao với cậu nữa...”
“Dù sao tôi biết anh sẽ xoa bóp tay chân giúp tôi nên tôi mới không sợ tê.” Cận nhi ngã người nằm trên cánh tay tôi để cho tôi xoa bóp dễ dàng hơn chút.
Cận nhi thỉnh thoảng thoải mái khẽ rên, tuy rằng tôi biết Cận nhi tuyệt đối không có ý dụ dỗ tôi nhưng thân thể vẫn thành thực nổi lên phản ứng, hai chân khép lại cố gắng che đậy, nếu cậu phát hiện, hai người tuyệt đối sẽ vô cùng xấu hổ.
Mấy ngày nay, tôi phát hiện trong phòng bệnh thường xuyên có giấy thấm máu, hỏi Cận nhi, cậu cũng chỉ thản nhiên trả lời là do không chú ý làm rớt ống tiêm trên cánh tay nên mới bị chảy máu.
Khi tôi nghĩ muốn hỏi lại, Cận nhi liền ngăn chặn môi của tôi bằng một nụ hôi nhẹ nhàng làm cho tôi không thể hỏi thêm gì nữa.
“Ngày mai chúng ta đi ra bên ngoài chụp mấy tấm hình được không...” Thân thể Cận nhi nhẹ nhàng nằm ở trên người của tôi, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
“Ừm.” Thể trọng dường như càng ngày càng nhẹ, Cận nhi hiện tại chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng mới có thể duy trì sinh mệnh, sự thật tàn khốc này, chúng tôi từ đầu đến cuối vẫn không muốn đối mặt.
“Nếu có thể..., tôi muốn để lại một chút hồi ức... Một chút cũng tốt...”