Tôi đang nằm dài trên giường, mấy ngày nay chỉ có mấy cung nữ mang cơm đến rồi vội rời đi, chẳng có ai trong căn phòng rộng lớn này ngoại trừ tôi cả. Thi thoảng, tôi lại thấy mấy hồn ma lai vản đi đi lại lại trong phòng.
Bọn họ không biết là vô tình hay cố ý mà lúc tôi thiu thiu ngủ lại làm cho ấm trà, quyển sách, bình hoa rơi rớt. Lúc thì lại chọc ghẹo tôi lúc ngủ như muốn chứng minh sự hiện diện của họ ở trong căn phòng này.
Nói cũng thật tức cười, có hôm vì quá chán nản mà tôi nói chuyện với bọn họ tới gần sáng. Họ là những người hầu của Thành chủ trước đó, y phục họ mặc khác với các cung nữ trong cung hiện giờ. Quần áo họ rách bươm, tóc tai rối bời, khuôn mặt trắng bệt, trên cổ mỗi người đều có vết cắt rất sâu, tôi thấy được cả sợi dây thanh quản của họ cử động khi họ nói chuyện.
Ban đầu, tôi nhìn họ cũng có chút lượm giọng nhưng mà nhìn lâu hóa bình thường. Họ lại trở thành bạn của tôi, họ bảo lúc trước họ là người hầu của Đại tiểu thư con gái thành chủ La Thành, thời đại loạn lạc thay đổi triều đại là chuyện bình thường. Lần đó không may bị binh lính của Tư Thục Kiến Thành giết chết.
Tôi bèn lân la hỏi chuyện của mẹ tôi và Tư Thục Quốc Vương. Những gì họ kể khá tương đồng với những gì Hoàng hậu kể.
Họ hận ông ta, nên cứ vất vưỡng mãi ở chỗ này mà không muốn đi.Tôi thấy họ đáng thương nên đã khuyên họ từ bỏ, nếu tôi rời khỏi Tư Thục Quốc được tôi sẽ mang theo họ về Thượng Nghi, nhờ sư phụ giúp đỡ. Đang nghĩ đến đó, đột nhiên bên ngoài có giọng nói của tên lính gác.
"Đứng lại!". Tên lính canh chắn ngang cửa không cho cô nô tì vào.
"Ta phụng mệnh nương nương mang thức ăn cho Ngũ công chúa." Cô nô tì kia vừa mở giỏ thức ăn chìa ra cho tên lính xem vừa chậm rãi đáp.
"Vào đi." Tên lính canh đáp gọn lỏn
Tôi lòm còm ngồi dậy nhìn cô nô tì đang bước vào. Đặt giỏ thức ăn trên bàn cô ấy khẽ nói: "Ngũ công chúa, Hoàng hậu nương nương bảo nô tì mang thức ăn đến cho người." Vừa lấy thức ăn ra cô ấy vừa gõ vào đĩa bánh bao.
Tôi quan sát cô ấy từ nảy giờ, nghĩ bụng Hoàng hậu có lẽ đã có tin tức nên bước lại gần vừa nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Cô ấy chỉ "Vâng" một tiếng, cúi ngưòi hành lễ rồi xoay gót rời đi. Tôi mở cái bánh ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, bên trong có một tờ giấy. Trên đó bà ấy viết chỉ vỏn vẹn một câu "10 ngày sau sứ giả Biện Thành đến cầu thân."
Tôi thầm vui mừng trong lòng, cơ hội đến rồi!
☆☆☆
Trở về phía của Vương Đằng sau khi chịu tang mẹ 7 ngày, không thượng triều, cũng không chịu gặp bất kì ai kề cả Nhị Hoàng tử Vương Ninh vô cùng thân thiết với hắn.
Hôm nay, Vương Đằng triệu kiến thị vệ thân cận của hắn là Đường Thúc Kiện. "Điện hạ! Mật báo từ Tư Thục đã diều tra được chuyện Ngũ công chúa Tư Thục Quốc."
Vương Đằng ung dung nhấp ngụm trà khẽ gật đầu ý bảo hắn nói tiếp: "Theo như mật báo, Ngũ công chúa chính là con gái thất lạc của Quốc Vương Tư Thục và La Tử Đằng."
"La Tử Đằng?" Vương Đằng khẽ hỏi
Đường Thúc Kiện khẽ đáp:"Năm xưa, lúc ông ta còn là tướng dưới trướng của Thành chủ họ La, thì Tư Thục Kiến Thành và La Tử Đằng đã quen biết và yêu thương nhau. Nhưng thành chủ không đồng ý, nên ông ta đã vào quân của địch tức là Đông Thành hiện giờ. Sau lấy con gái thành chủ Đông Lan Hoàng Hậu hiện giờ. La Tử Đằng cũng bị ép ở lại Tư Thục Quốc, vì chữ hiếu nhiều lần cự tuyệt nên đã rời đi. 1 tháng trước, ông ta biết tin La Tử Đằng đã, nên sai người mang Ngũ công chúa trở về, phong cho La Tử Đằng làm Phi của ông ta."
Vương Đằng khẽ nhết mép cười: "Hmm...ông ta cũng si tình quá đấy. Nhưng dùng con gái của mình để giữ gian sơn đang dần lụi tàn của mình cũng tàn nhẫn thật đấy! Có điều tra được lai lịch của Ngũ công chúa không?"
"Bẩm Điện hạ, chỉ biết cô ta từng sống ở Thượng Nghi, những thông tin khác chưa điều tra được ạ!" Đường Thúc Kiện kính cẩn đáp.
Vương Đằng khẽ nhíu mày: "La Tử Đằng ư? Hình như cô ấy cũng họ La."
Đường Thúc Kiện thấy kì lạ bèn hỏi: "Điện hạ, người nói gì vậy?"
"Không có gì, A Kiện ngươi mau kêu người điều tra thêm về cô ta đi!"
Vương Đằng xua tay.
"Vâng, Điện hạ còn chuyện gì dặn dò không ạ?" Đường Thúc Kiện hỏi.
Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: "Chuyện kia thế nào rồi?"
"Nô tài đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ đến thời cơ thôi!" A Kiện chậm rãi đáp.
"Được, ngươi lui ra đi!" Vương Đằng hài lòng cười gian ác đáp.
☆☆☆
"Chuyện ta căn dặn các ngươi thế nào rồi?" Trong tẩm điện Vân Hoa cung, Hoàng hậu nương nương vừa gãi đàn vừa hỏi A Liên nô tì thân cận của bà ta.
"Hồi bẩm nương nương, nô tì đã sắp xếp ổn thỏa, có điều tại sao người lại chọn cánh rừng ở Tĩnh Lạc trấn vậy ạ?" A Liên thắc mắc
Hoàng hậu nương nương dừng gãi đàn, bà ta khẽ đưa tay ý bảo A Liên đỡ bà ta ngồi dậy. Vừa đi bà ta vừa đáp: "Trấn Tĩnh Lạc giáp với Thượng Nghi, việc Vương Khôi bị hành thích sẽ làm cho Hoàng Thượng tránh khỏi việc nghi ngờ Thượng Nghi gây hấn. Một công đôi chuyện thôi!"
A Liên khẽ rùng mình hỏi: "Nương nương...người định giết Điện hạ thật à? Có phải có hơi..."
Hoàng Hậu liếc nhìn A Liên một cái rồi nói: "Ngươi thấy nó tội nghiệp ư? Ta làm biết bao nhiêu chuyện cho nó, bảo nó chuyện gì cũng phải biết tính toán. Thế mà nó thì sao càng quấy, làm xằng làm bậy để người ta nắm thóp. Vô dụng thế giữ lại làm gì."
"Nương nương bớt giận kẻo tổn hại Phụng thể." A Liên vội vái lạy Hoàng Hậu
"Nó chẳng bao giờ được phục vị đâu. Đứa con này của ta từ trước đến giờ luôn nổi trội, hơn hẳn các Hoàng tử khác. Sau khi phế bỏ ngôi vị Thái tử ngươi nghĩ ai sẽ là người tiếp nhận?" Hoàng hậu hỏi.
A Liên khẽ đáp: "Từ trước đến nay, lập trưởng không lập thứ sao, người kế vị có lẽ là Nhị Điện hạ."
Hoàng Hậu nương nương thở dài lắc đầu: "Trong 3 người còn lại, Vương Ninh trước giờ không quan tâm triều chính, hắn chẳng biết gì về chính sự cả. Vương Hoằng tính khí bốc đồng, chẳng bao giờ Hoàng Thượng sẽ để hắn làm Thái Tử đâu. Còn Vương Đằng từ trước đến nay luôn không che giấu thực lực, biết tiến biết lùi, việc hắn bình định quân địch ở biên cương đã làm cho Hoàng Thượng hài lòng vô cùng e rằng đây mới là sự lựa chọn mà Hoàng Thượng hướng tới. Đi thôi!"
"Nương nương, người muốn đi đâu?" A Liên vừa đỡ Hoàng hậu nương nương vừa hỏi.
"Đi thăm Đắc Vệ Vương, chẳng phải Du Phi vừa mới chết sao? Cũng nên đi thăm cho phải lẽ..." Hoàng hậu chậm rãi đáp.
"Vâng, để nô tì chuẩn bị xe ngựa." A Liên kính cẩn đáp
☆☆☆
Tại phủ Đắc Vệ Vương, A Hào người hầu thân cận của Vương Đằng vào thư phòng bẩm báo. "Điện hạ, Thục Vương Điện hạ tới thăm."
A Hào vừa bẩm báo xong, Vương Ninh thân diện y phục sắc xanh sẩm, tay cầm cây quạt phe phẩy, mái tóc đen dài, ngũ quan hắn rất đẹp, nước da trắng trẻo, cảm giác như nét đẹp của hắn khiến mọi cô nương trong kinh thành đều phải ganh tị. Hắn vừa bước vào vừa nói: "Tam đệ...cuối cùng cũng gặp được đệ rồi!"
Vương Đằng đứng dậy bước tới cười bảo: "Nhị ca, sao huynh đến đây?"
Vương Ninh vừa ngồi xuống ghế vừa nói: "Ta biết tin Du Phi nương nương mất, lòng thương tiếc khôn nguôi, ta đến nhiều lần nhưng chẳng gặp được đệ. Ta lo cho đệ lắm!"
"Đa tạ Nhị ca đã quan tâm, mẫu thân đệ đột ngột rời đi lòng không khỏi mất mát." Vương Đằng đáp.
Vương Ninh thở dài, rồi nói: "Du phi nương nương rất thương ta, từ khi mẫu thân ta qua đời năm ta 7 tuổi. Du phi nương nương và đệ đã luôn chăm sóc, đối đãi rất tốt với ta, ta cũng xem bà ấy là mẹ của ta từ lâu rồi. Cái chết của người quá kì lạ, e rằng có điều bất thường...đệ có từng điều tra..."
Vương Đằng khẽ gật đầu: "Nhưng mà có những việc trong cung thà không biết chân tướng còn hơn."
Vương Ninh không kìm chế được mà hỏi: "Người bị người ta hại sao? Ta phải điều tra đòi lại công bằng cho Du Phi nương nương."
" Nhị ca, đệ biết huynh thương xót cho mẫu thân. Nhưng mà...việc này tốt nhất huynh đừng nên dây vào, sẽ rắc rối thêm." Vương Đằng vội ngăn lại.
Vương Ninh khẽ nhíu mày khó hiểu: "Đệ có ý gì?"
"Từ trước đến nay bản tính huynh lương thiện, chuyện trong triều lẫn hậu cung huynh càng không rõ thế sự. Hà tất phải dây vào mớ hỗn độn này. Nhiều lúc đệ rất ngưỡng mộ huynh, được sống được làm điều mình thích. Haizzz..." Vương Đằng thở dài đáp.
Vương Ninh vỗ vai Vương Đằng rồi nói: "Phụ hoàng luôn phản đối việc ta suốt ngày ca, múa, đàn hát, hội hoại không để ý gì triều chính. Ta cũng rất cố gắng nhưng bất thành, ta chỉ có hứng thú với những khúc hát, lời nhạc, thơ ca, trù nghệ, hội họa mà thôi. Từ lúc Đại ca bị phế ngôi Thái Tử, không ngày nào ta ngủ yên, lòng ta thấp thỏm lo sợ..."
Vương Đằng rót tách trà cho Vương Ninh khẽ nói: "Lập ngôi Thái Tử là chuyện sớm muộn, huynh phải cẩn thận hơn, học hỏi trau dồi từ từ để thành quen đi."
"Haizzz....mấy hôm trước ta đã xin Phụ Hoàng cho ta về quê làm một người bình thường, Phụ Hoàng tức giận đùng đùng đuổi ta về phủ phạt ta đóng cửa suy nghĩ mấy ngày." Vương Ninh thở dài.
"Huynh sao lại làm vậy?". Vương Đằng lo lắng hỏi. Từ trước đến nay, Nhị ca của hắn nghĩ gì là làm nấy chẳng tính trước tính sau. Những quyết định của huynh ấy cầu xin thì ít mà chọc giận Phụ Hoàng thì nhiều. Phụ Hoàng rất thương huynh ấy nể tình mẫu thân của huynh ấy mất sớm nên Phụ Hoàng cũng đành chấp nhận với huynh ấy.
Vương Ninh yểu xìu nói: "Vì ta không muốn làm Thái Tử..."
"Huynh đừng nói vậy, việc lập Thái Tử chưa quyết định, huynh lo sợ gì chứ..." Vương Đằng an ủi.
Vừa dứt lời bên ngoài vọng vào giọng nói của Thái giám "Hoàng Hậu nương nương giá đáo...". Hoàng Hậu từ từ bước vào, A Liên đi cạnh khẽ đỡ bà ấy bước vào trong. Hai người Vương Ninh và Vương Đằng chấp tay cúi người hành lễ: "Mẫu hậu..."
"Đứng dậy đi các con ngoan, không cần đa lễ." Bà ta vừa cười vừa nói giọng nhỏ nhẹ.
"Tạ mẫu hậu!" Hai người đồng thanh đáp.
Bà ta vừa ngồi xuống vừa hỏi Vương Ninh: "Thục Vương Điện hạ cũng ở đây à?"
Vương Ninh kính cẩn nói: "Bẩm Mẫu hậu con nghe tin Tam đệ mấy ngày không rời phủ. Lòng đầy bất an nên hôm nay đã đến thăm đệ ấy."
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Con đúng là có lòng quá!". Nói rồi bà ta quay về phía Vương Đằng an ủi: "Du Phi muội muội qua đời, ta cũng rất thương tiếc, con tuổi cũng còn nhỏ mà đã mất đi mẫu thân. Đứa bé ngoan của ta... thật tội nghiệp!"
Vương Đằng tuy rất khinh miệt từng câu từng chữ bà ta nói ra nhưng vẫn giã lã nói: "Mẫu thân xấu số, hài nhi bất hiếu chẳng làm được gì cho người. Mẫu hậu có thời gian ghé thăm con đã là phúc phận cho hài nhi rồi!"
Bà ta đứng dậy, tiến lại gần Vương Đằng vỗ vào cánh tay hắn rồi bảo: "Ta xem các nhi tử khác cũng như con ruột của mình, nay Du Phi muội muội mất rồi ta sẽ chăm sóc con thay cho muội ấy! Sau này có việc gì cần thì nói ta, ta sẽ giúp con."
Vương Đằng ghê tởm con người độc ác này, một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà đằng sau là vô số âm mưu, thủ đoạn dơ bẩn. Hắn cười nhẹ, rồi gỡ tay bà ta, lùi ra phía sau một bước rồi bảo: "Tạ Mẫu hậu quan tâm!"
Bà ta bước đến nhìn Vương Ninh khẽ nói: "Ta nghe bảo con muốn về quê, làm Phụ Hoàng giận dữ mấy hôm nay?"
Vương Ninh gãi gãi đầu: "Hài nhi từ nhỏ đã mất mẹ, luôn yêu thích hội họa chỉ mong về quê sống cuộc đời thảnh thơi, vui vẻ."
Hoàng hậu khẽ cười vuốt đầu hắn rồi bảo: "Đứa trẻ ngoan, ta nhìn con lớn lên sao không biết được con muốn gì chứ...ta sẽ cố gắng nói đỡ cho con trước mặt Hoàng Thượng mấy câu."
"Tạ Mẫu hậu!" Vương Ninh nghe được những lời này như mở cờ trong bụng.
"Ta còn có việc, ta đi trước đây!" Nói rồi bà ta xoay gót rời đi...
"Nương nương, sao người muốn giúp cho Nhị Điện hạ?" A Liên thắc mắc hỏi.
"Hắn đi rồi thì Vương Đằng sẽ làm Thái Tử." Hoàng hậu từ tốn đáp.
"Nhưng so với Tam điện hạ thì chẳng phải Nhị điện hạ dễ dạy hơn sao?" A Liên khó hiểu.
Hoàng hậu ngồi trong xe ngựa nhắm mắt lại rồi bảo: "Ngươi biết một mà không biết hai. Vương Ninh tuy dễ dạy nhưng khó lòng giữ ngôi, Vương Đằng tài giỏi như vậy chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Vương Đằng cũng chỉ là lựa chọn cuối cùng mà thôi..."
"Nhưng nhỡ đâu hắn biết chuyện Du Phi bị người hại..." A Liên e sợ nói.
Hoàng Hậu trừng mắt liếc A Liên một cái rồi bảo: "Bổn cung tự có cách."
☆☆☆
"Hoàng Thượng....đây là tấu chương các quan đại thần dâng tấu cho người!". Sài công công vừa bưng đống tấu chương vừa nói.
Hoàng đế mở ra từng tấu chương, mặt biến sắc từ trắng đến xanh rồi lại đỏ. Ông ta tức giận quăn đống tấu chương vương vãi khắp phòng rồi quát: "Đám quan này già cả rồi thích làm xằng làm bậy, ngày càng to gan ép Trẫm lập Thái Tử. Rõ ràng là ép buộc Trẫm phục vị cho Đại A Ca, họ chính là phe của Đại A Ca. Đúng là không xem lời nói của Trẫm ra gì."
Sài công công vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: "Hoàng Thượng, xin đừng tức giận bảo trọng long thể."
" Đại A Ca đi sứ cầu thân là ta đã cho nó cơ hội, vậy mà...nó còn dám xúi giục bọn họ lập tấu chương. Nó càng ngày càng quá quắt rồi..." Hoàng Thượng tức giận vừa nói vừa quăn tách trà xuống đất.
Sài công công hốt hoảng: "Hoàng Thượng...Hoàng Hậu nương nương đến rồi!"
Hoàng Hậu bước vào hành lễ, vội vàng bước đến chỗ Hoàng Thượng đang ngồi khẽ hỏi: "Hoàng Thượng ai đã làm người tức giận đến vậy?"
Hoàng Thượng sắc mặt tối sầm, khó chịu đáp: "Chẳng phải đứa con ngoan của nàng sao? Nó thông đồng quan lại trong triều trình tấu chương phục chức cho nó. Càn quấy...thật là càn quấy..."
Hoàng Hậu khẽ nhíu mày, vuốt vuốt lưng Hoàng Thượng an ủi: "Hoàng Thượng bớt giận, Khôi nhi tuổi còn nhỏ không tránh khỏi sai trái. Thần thiếp biết Hoàng Thượng cho nó đi sứ hòa thân là muốn tốt cho nó. Chuyện này thần thiếp sẽ đích thân đến phủ dạy dỗ nó một trận. Người đừng giận nữa...".
"Nàng không cần ở đây an ủi ta, tốt nhất nàng đến nói với nó biết điều yên phận, nếu không thì cút đến Tượng Sơn lưu đày đi, cả đời cũng không được phép về lại kinh thành nửa bước." Hoàng Thượng tức giận nói.
"Được,được, người đừng giận... thiếp sẽ đến nói với nó yên phận." Nói rồi Hoàng Hậu quay sang A Liên bảo: "Đi lấy canh ngân nhĩ hạt sen ta đã chuẩn bị cho Hoàng Thượng đến đây!".
Hoàng Hậu vừa mang bát canh đặt trước mặt Hoàng Thượng vừa nói: "Người đừng giận nữa, uống canh đi, mai thần thiếp sẽ đến phủ của Khôi nhi."
"Từ đầu ta không nên dung túng cho nó, để giờ nó sai càng thêm sai..." Hoàng Thượng bình tĩnh lại rồi nói.
"Người đừng nói vậy, người thương yêu nó là phúc của nó. Nó không biết hưởng mà còn làm cho người phiền não thêm. Thần thiếp là mẫu thân mà vô dụng, không sẻ chia ưu phiền cùng người." Hoàng Hậu vừa nói vừa giả vờ khóc thút thít.
Hoàng Thượng xua tay: "Đó không phải lỗi của nàng, những đứa con này của ta không lúc nào làm ta yên lòng. Đại A Ca giỏi giang nhưng quá hung tàn chẳng thể làm một đế vương tốt. Nhi A Ca thì không màn chính sự triều cương. Tứ A Ca trẻ con bốc đồng, thích gì làm nấy. Chỉ có Tam A Ca tính tình cương trực là ta đỡ lo hơn thôi. Nhưng đáng tiếc nó mất đi mẫu thân, mất đi chỗ dựa, tinh thần cũng chẳng còn."
Hoàng Hậu nghe vậy cũng bắt đầu nói thêm: "Hoàng Thượng yên tâm, dù Du Phi muội muội đã mất nhưng Đằng nhi vẫn còn một người mẹ là thiếp. Thiếp sẽ chăm sóc cho nó..."
Hoàng Thượng thở dài, cầm bát canh uống vài ngụm rồi nói: "Ừm, đều nhờ vào nàng cả đấy. Nàng về đi, ta mệt rồi!" . Hãy 𝑡ì𝓶 đọc 𝑡𝘳ang chính ở — 𝑻𝑅Ù𝑀 𝑻𝑅U𝓨ỆN﹒𝚅N —
Hoàng Hậu có chút thất vọng, đành cáo lui. Vừa đi lòng vừa tức chẳng chịu được. Đứa con này hết thuốc chữa rồi...bà ta không đi thẳng về cung mà đến phủ của Vương Khôi.
Biệt phủ nằm im lìm nơi góc phố nhộn nhịp. Thấy Mẫu hậu bước vào hắn vội vàng chạy đến: "Mẫu thân, mẫu thân người đến rồi à? Hôm nay người đến có phải là nói Phụ Hoàng đã xá tội cho con không?"
Hoàng Hậu tát cho Vương Khôi một phát như trời giáng. Bà ta gằng giọng tức tối nói: "Ngươi còn dám nói, tội nghiệt ngươi làm bao nhiêu đó bảo Hoàng Thượng làm sao có thể tha thứ cho ngươi? Vậy mà ngươi không biết thân biết phận, xúi giục quan lại trình tấu chương ép Hoàng Thượng phục vị cho ngươi. Giờ thì hay rồi...sau khi ngươi đi sứ trở về sẽ đày ngươi đến Tượng Sơn không được về kinh!"
Vương Khôi không tin vào tai mình: "Mẫu hậu, người nói gì con không hiểu, con chỉ muốn phục vị có gì là sai chứ! Ngôi vị đó vốn là của con."
"Đến giờ ngươi còn không hiểu à? Hoàng Thượng đang nhắm vào ta vào Thục gia ta đấy! Uổng công ta bỏ hết tâm sức vào ngươi. Một bước sảy chân, cả đời đừng mong quay lại..." Hoàng Hậu tức giận chỉ thẳng vào mặt Vương Khôi rồi nói.
"Không, không...Mẫu hậu người xin Phụ hoàng giúp con đi, con không muốn đi Tượng Sơn đâu!" Hắn van nài dưới chân Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi xuống nhìn đứa con trai bao năm nay bà ta lao tâm khổ tứ giờ thành ra thế này, bà ta lắc đầu, chua xót nói: "Không còn kịp nữa rồi!" Nói rồi bà ta đứng dậy xoay bước rời khỏi phủ mặc cho Vương Khôi khổ sở nài nỉ: "Mẫu hậu, mẫu hậu...người đừng đi mà Mẫu hậu...người giúp con đi mà..."
(Còn tiếp)