Mộng Lai Sinh Tam Kiếp


Tôi và Triệu Lăng nán lại nhà của ông bà lão vài ngày dưỡng thương rồi lại tiếp tục khởi hành trở về Thượng Nghi.

Trên đường đi chúng tôi chẳng gặp bất kì chuyện gì nữa, tôi thuận lợi trở về rồi!
Ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả thành Thượng Nghi, xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông.

Đúng là bầu không khí này rồi! Vùng trời này, ngọn gió này, nhành cây ngọn cỏ, hoa tươi thơm ngát hòa lẫn mùi thảo mộc tự nhiên thoang thoảng đưa trong gió.

Người người đi lại phố chợ nhộn nhịp êm ả, hồ Hồng Kiều nước trong xanh tĩnh lặng soi nhành liễu quanh hồ.

Tôi đảo quanh một vòng phố chợ rồi dắt Triệu Lăng về Y Sơn Quán.

Vừa về y quán đã bắt gặp Minh Viễn sư huynh đã đứng đợi từ sớm.

Lúc vừa tỉnh dậy tôi đã viết thư nói rõ tình hình của mình cho huynh ấy rõ.

Trùng hợp thay huynh ấy và sư bá cũng ở y quán, nghe bảo sư phụ bị ốm mấy ngày nay, trong lòng tôi cũng lo lo nên càng giục Triệu Lăng về sớm nhất có thể.
"Minh Viễn sư huynh! Muội về rồi đây." Tôi vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy huynh ấy.
Minh Viễn sư huynh nhéo má tôi: "Muội đó! Lúc nào cũng làm mọi người lo lắng, sư phụ muội biết muội về đã dặn Liên Nhi làm nhiều món ngon cho muội đấy!"
Tôi cười tít mắt: "Sư phụ thật tốt a."
Sư huynh cốc đầu tôi một cái bảo: "Nha đầu thối!"
Lúc này Triệu Lăng đi đến chào hỏi sư huynh, ban đầu Minh Viễn sư huynh đang rất vui vẻ cười tươi thấy Triệu Lăng nụ cười ấy có phần gượng gạo, trong phút chốc tôi không thể nhận ra sự bất thường của huynh ấy.

Ánh mắt hai người họ nhìn nhau biểu lộ một điều gì đó rất phức tạp.
Tôi phớt lờ đi sự nghi ngờ vừa rồi, vừa kéo hai người họ vào trong: "Mọi người đang đợi, vào trong thôi!"
Vừa vào sảnh chính tôi đã thấy sư phụ và sư bá đang ngồi ở bàn trà giữa sảnh.

Tôi chạy ùa vào trong "Sư phụ, sư bá đồ nhi về rồi!"
Sư phụ đứng dậy tiến đến đánh vào vai tôi mấy cái trách móc: "Con nhóc thối tha! Con còn biết về à? Mấy tháng nay con đi đâu chẳng gửi thư về cho sư phụ hả?"
Đại sư huynh Lạc Bân cũng tiếp lời: "Đúng đấy tiểu sư muội, bọn ta còn tưởng muội được thả ra ngoài thì quên luôn đường về rồi chứ!".
Mọi người đều cười vì câu nói của Đại sư huynh.


Tôi nhất thời không biết phải nói với họ những chuyện tôi đã trải qua như thế nào, cũng không muốn để mọi người cụt hứng nên đành nói: "Thật ra là do muội đã đến Biện Thành đi lòng vòng mãi quên mất thời gian trở về.

Vã lại trên đường gặp một số chuyện ngoài ý muốn nên về trễ hơn dự kiến."
Sư phụ lườm tôi rồi bảo: "Con thì hay rồi, đi mà chẳng muốn về, ta sai người tìm còn khắp nơi cũng chẳng thấy tâm hơi.

Con độn thổ à?"
Tôi cười cười gãi đầu: "Sư phụ, con sai rồi lần sau sẽ không dám như vậy nữa!" Vừa nói đến đây tôi quên nảy giờ Triệu Lăng vẫn đứng ngoài cửa nên nói: "À đúng rồi! Con giới thiệu cho mọi người một bằng hữu con mới quen."
Tôi vội chạy ra cửa kéo tay Triệu Lăng vào trong nói: "Sư phụ, sư bá đây là Triệu Lăng.

Trên đường đi cũng may có huynh ấy con mới trở về an toàn.

Huynh ấy nhiều lần cứu mạng con mà không màng đến mạng sống của bản thân.

Tuy...tuy huynh ấy là người Biện Thành nhưng chẳng hề yếu đuối đâu, rất anh dũng và trượng nghĩa a."
Tôi nói một tràn dài như thế khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về Triệu Lăng.

Huynh ấy tỏ vẻ ái ngại khách sáo cúi chào: "Triệu mỗ bái kiến La sư phụ, Tương Dương sư phụ!"
Tương Dương sư bá vội tiếp lời: "Đúng là có duyên, lần đó Tiểu Hiên và hắn gặp hổ tinh ở gần núi Lâm Tì, ta và Minh Viễn đi qua gặp họ nên đã diệt trừ được hổ tinh.

Hắn rất trượng nghĩa bảo vệ Tiểu Hiên chu toàn đến vậy!"
Sư phụ nghe sư bá nói vậy cũng bớt đi phần nghi hoặc bèn nói: "Đa tạ cậu đã cứu đồ đệ của ta, con nhóc này từ nhỏ đã tinh nghịch, học hành chẳng giỏi giang.

Lần này may mà có cậu nó mới an toàn trở về được!"
"La sư phụ nặng lời rồi, đó là việc ta nên làm thôi! Tiểu Hiên là bằng hữu của ta, đương nhiên ta phải đối tốt với muội ấy." Triệu Lăng vừa nói vừa nhìn tôi cười dịu dàng bảo.
Đột nhiên hắn nhìn tôi vậy, cảm giác ngại ngùng bao trùm thân thể, tôi đành đánh trống lãng: "A...sư phụ, chẳng phải người đã chuẩn bị điểm tâm rồi sao? Mấy tháng nay con vẫn luôn thèm món ngon ở Thượng Nghi đấy!"
"À đúng, đúng vậy...Tiểu Hiên cũng mới về chắc đói lắm rồi! Đi...sư phụ, sư bá chúng ta cùng ăn thôi...hôm nay y quán đoàn tựu rồi!" Đại sư huynh lên tiếng.
Đại sư huynh lúc nào cũng vậy, luôn rất yêu chiều tiểu sư muội là tôi đây.

Dù có nghiêm khắc cách mấy hễ làm nũng là huynh ấy lại mềm lòng.


Còn nhớ lúc tôi còn nhỏ chẳng chịu học hành, sư phụ luôn bắt phạt tôi chính huynh ấy đã cố gắng chịu đựng dạy bảo, dụ dỗ đủ đường cho tôi chịu học hành.
Tôi nhớ lần đó là lần trải nghiệm đầu tiên của huynh ấy.

Trước khi đi huynh ấy đã hứa sẽ về trước sinh thần của tôi, nhưng ngoài dự kiến huynh ấy đã về trễ huynh ấy đã mang về cho tôi một con thỏ nhỏ.

Tôi rất thích nên đã đặt tên nó là Tiểu Hồng, nhưng vì đã quen với sống tự do tự tại nên khi bị bắt lại nó đã ủ rủ mấy ngày bệnh rồi chết.

Lúc ấy tôi rất buồn, hứa với lòng không bao giờ nuôi con vật nào nữa.

Tiểu Hồng rất đáng yêu, từ khi nó chết tôi luôn nhớ đến nó.

Nên sư huynh đã dùng lông đuôi của nó làm một sợi dây đeo cho tôi mang bên người.

Sau khi dùng bữa xong, tôi trở về phòng ngâm mình trong nước ấm rồi ngủ thiếp đi lúc nào chả hay.
Lúc này, La Tử Ưu đã bảo Triệu Lăng đến gặp.

Hắn vừa bước vào đã cúi chào lễ phép: "La sư phụ gọi ta không biết có việc gì?"
"Khi nảy có Tiểu Hiên ta không hỏi, ngươi rốt cuộc là ai?" La Tử Ưu chậm rãi hỏi.
Triệu Lăng ngước nhìn người phụ nữ đã ngoài 40 mà tóc đã điểm bạc.

Hắn từ tốn đáp: "Ta là Triệu Lăng chỉ là một người buôn trà đi khắp nơi chu du tự tại.

Nhà ta là trà trang ở Biện Thành cũng có chút tiếng tăm."
"Thế sao? Khí chất công tử quả không tầm thường, nghe Tiểu Hiên bảo ngươi giỏi võ công, không biết chỉ là một người buôn trà sao lại giỏi võ công?" La Tử Ưu cười nhạt chất vấn.

Triệu Lăng vẫn ung dung trả lời: "Ta từ nhỏ đã theo sư phụ học võ nghệ phòng thân, còn về giỏi võ ta không dám nhận.

Chỉ là chút võ công mèo cào sao dám giễu võ giương oai ở đất Thượng Nghi này."
La Tử Ưu bật cười nói: "Mồm mép lợi hại, Tiểu Hiên chưa từng khen ai như vậy, kể cả Minh Viễn và Đại sư huynh.


Vậy mà nó lại có thể khen cậu như vậy, quả là không tầm thường."
"Thật đáng hổ thẹn, ta và muội ấy cũng xem như có duyên, cùng nhau vượt qua bao nhiêu khổ ải mới về đến được đây.

Quả là không dễ dàng!" Triệu Lăng giải bày.
La Tử Ưu nheo mắt nhìn hắn chăm chú bảo: "Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất bài xích người Biện Thành các người.

Nhưng ta thấy rõ được ý tốt của cậu dành cho Tiểu Hiên.

Chuyện tình cảm ta không thể ép buộc.

Có điều...ta xem nó như con ruột của mình, dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để cho nó bị tổn thương thêm một lần nào nữa! Cậu hiểu ý ta không?"
Triệu Lăng khẽ gật đầu, giọng nói đầy sự chắc chắn: "Trước khi đến đây, ta đã từng nói với muội ấy sẽ xin La sư phụ cho cưới muội ấy về làm thê tử.

Dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không buông tay muội ấy.

Cho nên...mong La sư phụ có thể tác thành cho bọn ta!"
La Tử Ưu bật cười rồi bảo: "Ây...cậu chớ nói vậy.

Tác thành được cho các người hay không phải đợi cậu có vượt qua được cửa ải của ta hay không thôi!"
Triệu Lăng khẽ hỏi: "Xin hỏi đề bài của La sư phụ là gì?"
"Ở Y Sơn quán ta có một khu rừng tên Thái Bạch trong đó có rất nhiều dược thảo, gần đây không biết từ đâu xuất hiện một con lửng mật.

Ngang nhiên giẫm đạp dược thảo quý hiếm, con vật này khá thông minh và ranh ma nên lúc nào cũng thoát, vũ khí tự vệ của nó là có bộ móng vuốt dài và hàm răng sắt nhọn.

Nếu như cậu giết được nó và thuận lợi rời khỏi rừng Thái Bạch thì đến tìm ta." La Tử Ưu ôn tồn nói.
Triệu Lăng nghiêm túc đáp: "Được, tối mai ta sẽ đi bắt lửng mật!" Nói rồi hắn cúi chào La Tử Ưu rồi trở về phòng.
Vừa về đến phòng, căn phòng tối om, Triệu Lăng cẩn thận đóng chặc cửa, tiến đến ghế ngồi ung dung nói: "Ra đây đi!"
Phía sau chiếc giường có một người từ từ bước ra, che kín mặt bước đến cung kính cúi chào Triệu Lăng: "Điện hạ!"
"Mấy năm nay vất vả cho ông rồi!" Triệu Lăng nhàn nhạt trả lời.
Ông ta vẫn cúi đầu đáp: "Thần là thần tử, việc của Điện hạ đã giao sao thần có thể tắt trách, vã lại Điện hạ có ơn với thần, dốc sức vì người có là gì.

Điện hạ! Thánh thượng đã có quyết định rồi sao?"
Triệu Lăng khẽ gật đầu nói: "Tối mai ta sẽ đi bắt lửng mật trong rừng Thái Bạch.

Sẵn tiện thăm dò cơ quan trong rừng để chúng ta dễ bề hành động.


Ông sắp xếp đi!"
Người bịt mặt kia vội vàng ngăn cản: "Điện hạ rừng Thái Bạch rất nguy hiểm, thần tuy ở đây nhiều năm mọi cơ quan đều nắm rõ chỉ có rừng Thái Bạch là chẳng thể đoán được.

Vã lại vào rừng Thái Bạch làm gì trong khi chúng ta đã nắm chắc 8 9 phần thắng."
Ánh mắt Triệu Lăng bỗng trở nên âm trầm hắn đáp: "Ta muốn tạo sự tin tưởng với bà ta, một bước tóm lấy con mồi!"
"Người...người muốn cưới Tiểu Hiên sao?" Ông ta lo lắng hỏi.
Triệu Lăng im lặng không trả lời, okng ta vội tiếp lời: "Điện hạ, thần nhìn con bé từ nhỏ đến lớn nó rất lương thiện.

Chỉ là...chỉ là từ nhỏ đã không có mẹ, cha mình thì lại muốn dùng mình làm món quà dâng lên cho Biện Thành.

Nó đã đủ khổ rồi, giờ người lại..."
Triệu Lăng liếc ông ta một cái nhìn sắc bén: "Chính vì muội ấy bị tên Tư Thục Kiến Thành gả đi ta mới muốn mang muội ấy về.

Nếu giờ Y Sơn phái diệt môn thì muội ấy cũng chẳng còn đường nào đi, lúc ấy Tư Thục quốc sẽ bắt muội ấy về bày xích đủ trò.

Lúc ấy chẳng phải còn khổ hơn sao?"
"Nhưng người có nghĩ nếu Tiểu Hiên biết được sẽ rất hận người.

Người thực sự muốn vậy sao?" Ông ta buồn bã nói
"Muội ấy bây giờ không chỉ là Thập Tam muội ở Y Sơn quán mà còn là Ngũ công chúa của Tư Thục Quốc.

Là Thái Tử Phi tương lai của Vương Đằng ta.

Bây giờ chỉ có thể dùng cách này thôi, ngày sau ta sẽ cố gắng bù đắp." Triệu Lăng lạnh lùng nói.
"Nhưng...nhưng mà..." Ông ta chưa kịp nói đã bị hắn ngăn lại: "Được rồi! Ông về đi!"
Nói rồi người che mặt kia cung kính cúi chào xoay bước rời đi, vừa định bay ra khỏi cửa sổ thì Triệu Lăng nói: "Khoan đã...ông bảo đồ nhi tốt của mình sau này giữ khoảng cách có chừng mực với Tiểu Hiên đi!"
"Vâng" nói rồi ông ta lẻn qua đường cửa sổ rời khỏi căn phòng của Triệu Lăng.

Trong bóng tối, hắn càng trở nên âm trầm, lòng nặng trĩu.

Hắn tự mình chất vấn" Vương Đằng ơi là Vương Đằng vì quyền lực, vì ngôi vị này có đáng để ngươi hi sinh tình cảm này không? Ông ta nói không sai, Tiểu Hiên biết chuyện này sẽ hận ta.

Nhưng...ta còn cách khác sao? Tiểu Hiên muội sẽ tha thứ cho ta chứ?
(Còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận