Mộng Lệ Hoa Lạc

Editor: Trầm Trầm

Beta: An Lam

Mộng Tịch hôn mê tròn một ngày một đêm, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng hôm sau. Y phục thấm đẫm máu tươi trên người đã được đổi, áo lót thoải mái cũng được thay, còn có một luồng hương thơm nhàn nhạt.

Mở mắt ra, cả đầu Mộng Tịch đều là bóng dáng trong suốt gần tán đi của sư phụ, trên mặt lộ ra dấu vết hai hàng nước mắt. phát hiện mình đang ở trên giường trong gian phòng cũ, bên người không có ai, trong lòng quýnh lên, thất kinh muốn đứng dậy. Vừa giơ tay phải đã cảm thấy vô lực buông thõng, sơ ý đánh vào giường.

Thi vương đang chống tay ngủ gà gật một bên, mơ mơ màng nghe được động tĩnh, mở mắt nhìn về phía Mộng Tịch. Thấy nàng cố sức đứng dậy, hắn tỉnh táo lại vội bước nhanh tới đỡ nàng:

-Mộng Tịch, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.

-Thi vương.

Trên người đau nhức, cơ hồ sức lực nói nhanh cũng không có, Mộng Tịch nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cũng không có chút huyết sắc.

Thi vương thấy nàng thương thế chưa khỏi còn muốn ngồi dậy vội vã đè vai nàng lại:

-Ngươi ngoan ngoãn đừng cử động. Lúc chúng ta đem ngươi về cả người ngươi đầy máu, trông như huyết nhân khiến ai ai cũng kinh sợ. Sư nương nương giúp ngươi cầm máu hơn nửa canh giờ mới tạm ổn. Xử lý xong vết thương nàng ấy nói cả người ngươi đầy những lỗ châm nhỏ, có lẽ do ánh sáng Tinh luân tổn thương…

Mộng Tịch lắc lắc đầu, cái đau trên người sớm đã thua xa cái đau đến tê dại trong lòng. Níu áo Thi vương, cổ họng Mộng Tịch phát ra một tiếng ho khàn khàn, hỏi:

-Sư phụ đâu? Chàng… Có khỏe không?

Thi vương cúi đầu nhíu mày, trầm mặc một lát quyết định nói:

-Không tốt.


Mộng Tịch nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn, ánh mắt tối sầm nói:

-Ta muốn đi gặp Sư phụ.

Rõ ràng toàn thân không có một chút khí lực nào mà nàng còn muốn cậy mạnh ngồi dậy, sau đó lảo đảo đi ra cửa.

Thi vương thấy Mộng Tịch nóng nảy, vội giữ nàng lại:

-Mộng Tịch, ngươi đừng lộn xộn! Ta còn chưa nói hết mà! Đừng nóng vội, trước hết ngươi nghe ta nói cho xong đã. Mặc dù tình hình sư phụ ngươi hiện tại không khả quan nhưng hai vị sư bá sư thúc của ngươi, còn có tám vị Chưởng môn các phái đã thay nhau độ rất nhiều nội lực cho sư phụ ngươi. Tính mạng hắn tạm thời được bảo toàn không lo ngại.

-Cái gì? Tạm thời?

Mộng Tịch khẩn trương siết chặt tay áo Thi vương.

Tạm thời? Là bao lâu? Một canh giờ? Một ngày? Hay một tháng? Có thể một năm?

Thi vương vỗ vỗ tay Mộng Tịch, muốn giúp nàng bình tĩnh lại nhưng nghĩ tới trên người nàng còn có thương tích chưa khỏi liền dừng lại:

-Sư phụ ngươi bị thương quá nặng, hiện tại đang hôn mê, ý thức hoàn toàn không có. Bởi vì nội lực và tu vi phân tán gần hết nên hiện tại hắn phải dựa vào nội lực người khác độ cho để kéo dài mạng sống. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài. Chưởng môn sư bá của ngươi nói lâu nhất chỉ có thể được một tháng.

-Sau một tháng sẽ thế nào? Sư phụ sẽ chết sao?

Vẻ mặt Mộng Tịch nhìn Thi vương không chút thay đổi, chỉ là trong mắt đã không còn ánh sáng.

-Ngươi yên tâm, bọn họ đang nghĩ cách cứu sư phụ ngươi.


Thi vương không đành lòng nhìn bộ dáng thương tâm của Mộng Tịch, quay đầu tránh ánh mắt nàng.

Nhưng cử chỉ này trong mắt Mộng Tịch lại không phải như vậy.

-Thi vương ngươi nói thật sao? Không phải là đang gạt ta đúng không? Sư bá sư thúc thật sự đang nghĩ cách cứu sư phụ phải không?

Vì sao lúc nói lời này hắn lại không dám nhìn nàng?

-Đương nhiên. Vì sao ta phải gạt người!

Thi vương thấy nàng không tin, vì khiến nàng yên tâm dưỡng thương cho tốt hắn liền vỗ ngực cam đoan.

Mộng Tịch cụp mắt:

-Vậy ngươi nói cho ta biết là biện pháp gì.

Không phải nàng không tin hắn. Chỉ là Sư phụ đối với nàng mà nói quá quan trọng, nàng hi vọng có thể biết được tin tức của hắn, dù là tin xấu cũng được. Nàng không hi vọng mọi người dối gạt giấu mình.

Thi vương ngồi bên giường an ủi nàng:

-Biện pháp cụ thể là gì ta không biết nhưng sư nương ngươi hôm nay tới thăm đã nói mấy vị Chưởng môn ở trên điện nghị sự cả ngày cuối cùng cũng có biện pháp. Chỉ là… Chỉ là có chút khó khăn… Bất quá ngươi đừng lo lắng. Ta thấy nhiều người cũng nghĩ như vậy sư phụ ngươi hẳn là không có việc gì đâu.

Im lặng gật đầu; một lúc sau Mộng Tịch nói:


-Ta muốn đi nhìn Sư phụ…

-Không được. Bây giờ thân thể ngươi yếu như vầy, đừng nói đi ra tới cửa, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có. Ngoan ngoãn dưỡng thương trong này. Thân thể không khỏe lại, chỗ nào ta cũng không cho ngươi đi!

Thi vương thấy Mộng Tịch tỉnh lại liền một lòng muốn đến bên cạnh sư phụ nàng. Bản thân mình bị thương thế này còn không lo, tâm trạng không hiểu sao có chút buồn phiền.

Nhưng Mộng Tịch vẫn kiên trì như trước, đôi mắt yếu ớt đầy quật cường:

-Ta muốn đi…

Nàng nhất định phải nhìn thấy Sư phụ, ở bên cạnh Người. Như vậy mới có thể khiến nàng an tâm.

Cùng Mộng Tịch mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu Thi vương rốt cuộc than nhẹ một tiếng, thỏa hiệp. Hắn biết hiện tại trong mắt nha đầu này ngoại trừ sư phụ sẽ không có người khác. Nàng ngốc mức hắn chết nàng cũng không muốn sống nữa, chút thương thế này có là gì!

Kéo Mộng Tịch từ trong chăn đứng lên, thuận tay lấy một kiện ngoại bào bên cạnh khoát lên người nàng, lại giúp nàng buộc kĩ lại. Sau đó Thi vương ôm nàng tới phòng Dịch Vân Lạc.

******

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng Dịch Vân Lạc không đốt đèn, trước giường chỉ có một lớp màn mỏng. Ánh trăng vàng bên ngoài rọi vào, rơi trên giường, cả người Dịch Vân Lạc như chìm trong ánh trăng. Tư thái hắn vốn đã như trích tiên, giờ phút này lại càng huyền ảo.

Bên án thư có một lò hương nhỏ tản ra mùi hương thanh nhã thơm ngát. Đây là Nam Tố Y chuẩn bị cho riêng Dịch Vân Lạc, nói là hương an thần thượng hạng, mặc kệ trước giờ Dịch Vân Lạc có dùng hay không, dù sao loại hương này cũng vô hại, bày trước rồi tính sau.

Nhẹ nhàng đặt Mộng Tịch ngồi bên giường Dịch Vân Lạc Thi vương rất tự giác ra ngoài, thay hai người khép cửa phòng. Sợ Mộng Tịch có việc gọi mình hắn liền ngồi ở trước cửa, hai tay chống cằm, nhìn ánh trăng tới phát ngốc.

Trong phòng Mộng Tịch không biết Dịch Vân Lạc bị thương ở đâu vì thế không dám động tới hắn. Nàng mơ hồ nhớ rằng khi nàng đem Tinh luân ra, Tinh luân khôi phục nguyên hình, kim quang quanh Sư phụ và Ứng Bá Thiên chậm rãi nhạt đi. Sau đó thân hình sư phụ bất ổn, mắt thấy hắn từ trên cao rơi xuống Mộng Tịch không nghĩ nhiều lập tức nhào tới đỡ được hắn. Nhưng khi đó nàng cũng gần như mất hết sức lực, không nâng nổi hắn cùng bay lên. Thế là ôm nhau cùng rơi.

Sau này xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết. Chỉ nhớ là nàng mơ một giấc mơ thật dài. Có lần đầu tiên nhìn thấy Sư phụ; khi đó nàng vẫn mơ sẽ có ngày được ở cùng hắn. Từ hạnh phúc đến đắng cay, từ ngọt ngào đến đau lòng. Ở bên cạnh hắn tám năm, mỗi một việc đều không ngừng lặp lại trước mắt nàng.

Sư phụ, Tịch nhi đến rồi.

Mộng Tịch nằm xuống bên người Dịch Vân Lạc, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn, nắm tay hắn, mười ngón tay hai người đan vào nhau.


Nương theo ánh trăng Mộng Tịch nhìn gò má hắn tới si ngốc. Hai mắt hắn khép hờ, hàng mi cong cong. Lần đầu tiên Mộng Tịch phát hiện lông mi sư phụ cư nhiên dài như vậy, so với nàng hình như còn dài hơn. Mũi hắn cũng rất thẳng, tựa như ngọn tuyết sơn vững chãi, thanh lạnh cao xa.

Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Dịch Vân Lạc, bọn họn từng thân mật hôn nhau. Cảm giác ôn nhu, bá đạo, điên cuồng rồi lại nhiệt liệt vô cùng. Thế nhưng đôi môi đó giờ lại lạnh lẽo thế này, không giống cái lạnh trước đây. Cái lạnh trên môi hắn hiện giờ là băng giá, một một chút tơ máu, không hề có sinh khí.

Nghĩ đến hắn từng cao cao tại thượng như thế mà hiện tại chỉ có thể cô đơn nằm đây, trong lòng Mộng Tịch liền đau nhức.

Tựa trên vai Dịch Vân Lạc, Mộng Tịch thì thào tự nói:

-Sư phụ, mọi người đều nói thương thế của chàng rất nặng, không có ý thức nhưng Tịch nhi biết chàng chỉ đang say ngủ thôi. Bởi vì trước đây sống quá mệt mỏi, hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi một chút nên chàng lười biếng không chịu rời giường đúng không?

-Tịch nhi cảm giác được chàng có ý thức. Bây giờ Tịch nhi nói chàng nhất định có thể nghe được. Chàng chỉ là giận Tịch nhi, giận Tịch nhi không nghe lời chàng, giận Tịch nhi dám động thủ với chàng, giận Tịch nhi không ngoan ngoãn ở đây chờ chàng về… Vì thế chàng giận, tịch nhi không xin lỗi, chàng không muốn tỉnh dậy phải không

-Sư phụ, kì thực Tịch nhi phát hiện chàng thế nhưng cũng là một hài tử thích giận dỗi. Ha ha! Không nên chối nha! Nếu như chàng tỉnh Tịch nhi không dám nói với chàng như vậy đâu. Thế nhưng bây giờ chàng say ngủ, coi như là nằm mơ đi. Lén nói cho chàng biết, Tịch nhi thích nhất bộ dáng hờn dỗi của chàng. Bởi vì mỗi lần như thế tịch nhi đều cảm giác được chàng rất quan tâm Tịch nhi.

-Đừng hỏi vì sao, tự chàng biết! Hừ, luôn đem lời nói giấu trong lòng, không chịu nói cho ta biết, còn gạt ta nói ra chuyện ta thích chàng. chàng đã quên rồi sao! Hai ngày trước ta còn hỏi chàng thích ta từ khi nào nhưng đến giờ chàng vẫn chưa chịu nói cho ta biết…

Cọ cọ trên vai Dịch Vân Lạc, thanh âm Mộng tịch vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:

-Sư phụ, lúc chàng tỉnh lại liền nói cho ta biết được không? Tịch nhi thật sự rất muốn biết đáp án. Có phải trước khi ta phát hiện mình thích chàng, chàng đã cũng thích ta không?

-Thế nhưng như vậy lại không tốt. Ta hi vọng thời gian ta thích chàng dài hơn, lâu hơn… Như vậy ở bên chàng ta có thể tùy ý làm mọi việc. Trước đây đều là chàng chiếu cố ta, bảo vệ ta. Sau này tới lượt ta nhé… Chờ khi chàng tỉnh ta không muốn làm đồ đệ của chàng nữa. Ta muốn… Ta muốn… Làm… Của chàng…

Trên mặt Mộng Tịch có chút phiếm hồng, nàng cắn cắn môi, phát ra một từ nhẹ đến nỗi chính nàng cũng không xác định mình có thật sự nói ra hay không.

-Sư phụ, Tịch nhi nói nhiều như vậy vì sao cháng còn không tỉnh? Tịch nhi đến xin lỗi chàng, chàng tỉnh nhanh một chút được không? Nói chuyện cùng Tịch nhi được không?

…..

Đêm đó Mộng Tịch gối đầu lên vai Dịch Vân Lạc, nói thật nhiều, mãi cho tới lúc nàng mệt mỏi mơ màng ngủ mất. Mà Thi vương ngồi bên ngoài chỉ lẳng lặng nhìn trăng, ở trước cửa phòng canh giữ cả đêm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận