Mỗi năm cứ một ngày ở trước căn phòng nhỏ.
Dịch Vân Lạc ngồi trong trúc đình, mặt không đổi sắc nhìn người nào đó bận rộn qua lại.
-Sư phụ, thỉnh uống trà.
-Sư phụ, đây là Đào tô Tịch nhi vừa làm, chàng nếm thử đi.
-Sư phụ, chàng muốn xem thử không.? Tịch nhi đem tới cho chàng.
-Sư phụ, tóc chàng rối rồi, để Tịch nhi… A…
Một khắc không chú ý, tay phải Mộng Tịch bị nắm lấy, chiếc lược trong tay rơi xuống đất.
Cùng lúc đó một bàn tay đặt bên hông nàng, thân người bị kéo một cái, ngã vào vòng ôm ấm áp.
Sau đó ánh sáng trước mắt bị che lại, không đợi Mộng Tịch kháng cự, cánh môi nàng đã bị hôn xuống.
Một lúc lâu sau Dịch Vân Lạc mới buông nàng ra.
Không thể không nói, sau lần nếm được tư vị ngọt ngào đó, Dịch Vân Lạc đã lưu luyến.
-Sư phụ!
Xoa đôi môi vừa bị xâm chiếm Mộng Tịch oán trách trừng mắt với hắn.
Dịch Vân Lạc nâng cằm nàng:
-Lại muốn về Thiên đình?
-Ta không có.
Mộng Tịch quay đầu đi, bĩu môi không thèm nhìn hắn.
-Ồ? Không có thật sao?
Sắc mặt Dịch Vân Lạc trầm xuống, thanh âm cũng lộ ra mấy phần băng lãnh.
-Nàng còn dám mạnh miệng? Còn nói không có!
Mỗi lần muốn đi nàng đều xun xoe trước sau với hắn, tới giờ cũng không thay đổi.
Lần này lại càng rõ ràng.
-Ta… Ta chỉ muốn gặp Nguyệt nhi…
Thấy tình hình không đúng Mộng Tịch liền ngoan ngoãn.
-Ba ngày trước nàng vừa gặp.
-Đó là ba ngày trước rồi.
Ta lâu rồi chưa gặp Nguyệt nhi…
Mộng Tịch ủy khuất nhìn người nào đó đang ghen với nữ nhi.
Dịch Vân Lạc hừ lạnh:
-Vậy nàng có thể không gặp ta?
Một khi nói đến đây hắn sẽ giận.
Ngày đó ở Dao Trì gặp Mộng Tịch không bao lâu Vương Mẫu liền phái người đến thỉnh bọn họ về.
May là hắn lập kết giới chung quanh, bằng không bị tiểu tiên nữ truyền lời nhìn được bộ dáng ôm ấp của bọn hắn, không biết truyền thành loại tin đồn gì nữa.
Mặc dù hiện tại mọi người đều biết chuyện của bọn họ, nhưng thời điểm đó vẫn không phải quá thích hợp.
Tiểu tiên nữ kia dẫn bọn họ tới một tẩm điện không người liền rời đi.
Ngay khi bọn họ đang cảm thấy kì quái, nội thất truyền tới tiếng trẻ con khóc.
Theo tiếng khóc đi vào bọn họ thấy một chiếc giường nhỏ, trên đó có một nữ hài nhỏ bé.
Vì một khắc xúc động Mộng Tịch tiến lên ôm nữ hài.
Nhắc tới chuyện này cũng thật kì quái.
Tiểu nữ hài kia vừa được Mộng Tịch ôm thì không khóc nữa, gọi cũng không gọi, mở đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, y y nha nha không biết nói gì.
Đôi tay trắng nõn của bé sờ sờ lên mặt Mộng Tịch, khiến Dịch Vân Lạc và nàng đều dở khóc dở cười.
Đúng lúc này Vương Mẫu nương nương được một tiểu tiên nữ dẫn đường vô thanh vô tức đi tới bên bọn họ, nói cho bọn họ một tin như sét đánh giữa trời quang.
Đó là —
Đứa bé này là nữ nhi của bọn họ!
Vương Mẫu vừa dứt lời, tay Mộng Tịch đang ôm tiểu nữ hài run lên, suýt nữa làm rớt bé trên đất, Dịch Vân Lạc vốn luôn trầm tĩnh cũng không tránh khỏi kinh ngạc cực độ ra mặt.
Thì ra ngày đó Mộng Tịch không chết là do đứa bé này cứu nàng.
Mảnh vỡ cuối cùng của đá Nữ Oa cùng đầu thai với Mộng Tịch, ẩn trong hồn phách của nàng.
Muốn lấy mảnh vỡ đó ra buộc phải phá tan hồn phách Mộng Tịch; cho nên mọi người đều cho rằng Mộng Tịch phải chết là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng trời còn thương Mộng Tịch.
Khi đó không ai biết nàng mang thai hài nhi của Dịch Vân Lạc.
Dịch Vân Lạc là tiên, Mộng Tịch cũng không phải phàm nhân nên hài nhi trong bụng nàng chưa sinh ra đã có tiên thân.
Mặc dù lúc đó hồn phách Mộng Tịch từ từ tan đi vừa đúng lúc kích phát tiên lực trong cơ thể đứa bé này.
Tựa như cảm nhận được thân thể vẫn luôn mang mình đang dần mất đi, tiểu gia hỏa chưa thành hình kia đã kéo hồn phách Mộng Tịch trở về như một kì tích.
Điều này khiến Vương Mẫu chạy tới cũng bị dọa thất kinh.
Sinh mệnh nhỏ bé này lại có năng lực lớn như thế! Thật sự trước giờ chưa từng thấy qua.
Vương Mẫu đem Mộng Tịch trở về Thiên đình; nàng hôn mê hơn một tháng mới tỉnh lại.
Vì Mộng Tịch không đủ khả năng dưỡng dục đứa bé nên Vương Mẫu thi pháp đặt bé vào trong Tiên trì nuôi.
Do trước đây đứa trẻ này tiêu hao rất nhiều năng lượng nên quá trình trưởng thành bị chậm lại; Vương Mẫu lo lắng nếu nói cho Mộng Tịch biết, vạn nhất đứa bé xảy ra chuyện gì nàng sẽ khổ sở nên muốn chờ bé thuận lợi “sinh ra” mới cho Mộng Tịch biết.
Có điều Vương Mẫu không nghĩ tới phàm nhân hoài thai mười tháng hạ sinh, còn mình nuôi đứa bé này hết tám năm.
Lại nói tới Hội Bàn đào cũng là Vương Mẫu tương kế tựu kế.
Bảo Tư Mệnh Tinh quân khi đưa thiếp mời nói cho Dịch Vân Lạc biết Mộng Tịch không chết, lại bảo Mộng Tịch rót rượu cho hắn.
Để bọn họ gặp lại nhau sau đó Vương Mẫu mới nói cho họ biết chuyện của đứa bé.
Điều này cũng xem là một khổ tâm của Vương Mẫu.
Chỉ là, Dịch Vân Lạc cảm kích thì cảm kích nhưng tuyệt không cao hứng.
Bởi những lời sau đó của Vương Mẫu khiến hắn hận không thể cho một mồi lửa thiêu trụi Dao Trì.
Vương Mẫu nói:
-Thượng tiên, ngươi chưa có sự cho phép của bản cung đã bắt cóc tiên tử bản cung yêu thương nhất.
Không chỉ vậy, ngay cả một hôn lễ cũng không cho nàng khiến bản cung rất bất mãn.
Ngươi phải biết rằng Thiên giới có mấy vị Hoàng tử đều là Thiên chi kiêu tử, không kém ngươi là bao.
Nếu không phải Niệm Tâm cố ý muốn hạ phàm cứu ngươi thì hôm nay nàng đã là một Vương phi của Thiên giới rồi.
Bất quá nàng ái mộ ngươi, bản cung cũng không nhẫn tâm chia loan rẽ thúy.
Các ngươi để đứa bé lại Dao Trì, coi như bồi thường cho bản cung đi.
Vì thế…
Mặc dù Dịch Vân Lạc mang Mộng Tịch đi nhưng nữ nhi của bọn họ không thể không ở lại Thiên đình.
Mộng Tịch nhớ con đến sốt ruột, cứ hai ngày ba bữa lại chạy tới Thiên đình.
Dù sao cũng không thể trách nàng.
Đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng Thiên đình là nơi nào? Sao có thể để người ngoài tùy ý ra vào? Huống chi nơi Mộng Tịch đi lại là Dao Trì của Vương Mẫu! Càng quá đáng hơn là Vương Mẫu căn bản không cho Mộng Tịch đem nữ nhi của bọn họ ra khỏi Dao Trì.
Dịch Vân Lạc không có cách nào khác! Mỗi lần cùng Mộng Tịch đi gặp nữ nhi cũng chỉ có thể cùng nàng chờ trên Thiên đình.
Biết là Vương Mẫu cố ý làm khó mình nhưng Dịch Vân Lạc cũng bất lực.
Ai bảo hắn thật sự bắt cóc Mộng Tịch! Lúc nương tử ở cùng nữ nhi Dịch Vân Lạc cũng nhìn con mấy lần, càng không muốn rời xa mẹ con nàng.
Ai!
Dịch Vân Lạc nặng nề thở dài, nhìn ánh mặt tội nghiệp của Mộng Tịch, tim liền mềm nhũn.
Ôm nàng ngồi trước người mình, Dịch Vân Lạc đầu hàng, hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói:
-Hôm nay trễ rồi.
Ngày mai hẵng đi được không?
Sư phụ cư nhiên dùng loại giọng điệu thương lượng nói với nàng? Hơn nữa còn khép nép cầu khẩn như thế?
Trong lòng Mộng Tịch cảm thấy thật ngọt ngào, ấm áp.
Mộng Tịch đưa tay ôm hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Khóe miệng Dịch Vân Lạc nhếch lên, hôn xuống dưới một chút, đôi môi chậm rãi tiến đến sau tai nàng.
Xúc cảm ấm nóng làm Mộng Tịch không nhịn được hơi co người, Dịch Vân Lạc nhân cơ hội cắn dái tai nàng, giọng khàn khàn:
-Không bằng… Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi…
Như vậy mỗi ngày nàng cũng không chạy tới Thiên đình.
Tựa như cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt, Dịch Vân Lạc không để Mộng Tịch có cơ hội trả lời liền ôm ngang nàng lên, đi tới căn phòng nhỏ.
-Sư phụ…
Bị Dịch Vân Lạc đặt dưới thân, cảm giác được bộ vị nhạy cảm của hắn đang hừng hực thiêu đốt Mộng Tịch đỏ mặt cúi đầu.
Mặc dù trong khoảng thời gian này nàng vẫn cùng hắn thân mật nhưng vẫn không được tự nhiên.
Chỉ cần nghĩ đến hắn là Sư phụ, trong lòng nàng liền nhảy loạn như nai con.
Hơn nữa, hiện tại vẫn là ban ngày.
Sư phụ lại…
Hai tay Mộng Tịch để trước ngực Dịch Vân Lạc, khước từ nói:
-Hiện tại… Không nên…
-Làm sao vậy? Còn đang xấu hổ?
Dịch Vân Lạc cười khẽ, nhìn nàng.
Thấy sắc mặt đỏ ửng của nàng càng đậm màu thêm sau khi nghe những lời này, tiếu ý trên môi hắn càng sâu.
Dường như hắn rất thích nhìn bộ dáng hiện tại của nàng.
Nhẹ nhàng thoát đi y phục Mộng Tịch, Dịch Vân Lạc cúi đầu hôn lên môi nàng, bàn tay nóng lưu luyến dao động trên người nàng.
Có điều hắn chưa kịp làm chính sự thì ngoài cửa đã ầm ĩ khiến hắn không thể không ngừng động tác.
-Đáng chết!
Khó có khi Dịch Vân Lạc lại nói thô tục như vậy.
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn như lần trước phát sinh, Dịch Vân Lạc rút cái chăn mỏng phủ lên người Mộng Tịch lúc này chỉ còn lại tiết y.
Đứng dậy bắt một quyết, đem y phục đầu tóc xử lý gọn gàng, Dịch Vân Lạc mang theo lửa giận ra cửa.
-Sư đệ, chúng ta như vậy… Hình như không tốt lắm…
Cảm giác được bên trong đang cuộn sóng ba đào, Hạo Huyền nhíu chặt mày.
Viêm Mạch trầm mặc nhưng trong mắt lại là bộ dáng xem kịch vui:
-Có gì không tốt? Ai bảo huynh ấy mang theo nha đầu kia rời Thiên Thanh ẩn cư nơi này! Năm trước dẫn nha đầu kia về từ thiên đình thì ở luôn chỗ này không trở lại! Lục giới xảy ra chuyện gì huynh ấy cũng không quản! Thật không biết là muốn thế nào nữa!
Viêm Mạch vừa dứt lòi Dịch Vân Lạc đã xuất hiện trước mặt họ; ngay sau đó cửa truyền đến một tiếng “phanh” thật lớn.
-Các ngươi vào bằng cách nào?
Dịch Vân Lạc tức giận hỏi.
Có được giáo huấn từ lần trước Dịch Vân Lạc đã sớm bày kết giới, gia cố thêm cho lợi hại hơn, cho rằng hai người kia tuyệt không phá được.
Nhưng lần này bọn họ vẫn thoải mái tiến vào, còn ngay thời điểm mấu chốt!!!
Hạo Huyền có chút lúng túng ho khan hai tiếng nhưng cũng không nhịn được muốn cười ra.
Ngô, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Dịch Vân Lạc, tựa hồ ẩn nhẫn rất vất vả…
-Sư đệ, chúng ta tới tìm đệ về.
-Muốn ta trở về nên dùng phương pháp này?
Dịch Vân Lạc tức giận.
Hắn thật hận không thể làm hai người Hạo Huyền biến mất!
Viêm Mạch nhịn cười đi tới bên cạnh hắn, nghiêm mặt nói:
-Lần này huynh không thể trách Sư huynh và ta.
-Giải thích thế nào?
Dịch Vân Lạc lạnh lùng hỏi
-Khụ… Sư huynh… Vì huynh đã một năm chưa về Thiên Thanh.
Vì thế ta và Đại sư huynh không thể không lên Thiên đình thỉnh Thượng đế và Vương mẫu ra mặt…
Viêm Mạch không nói tiếp Dịch Vân Lạc cũng hiểu.
Lần này hắn bố trí kết giới, dựa vào hai người Hạo Huyền phá không nổi.
Như vậy bọn họ liền nghĩ tới có cách khác phá kết giới.
Dịch Vân Lạc hơi nắm chạt tay, mặt không chút thay đổi nói:
-Ta biết.
Ngày mai ta trở về.
-Được,vậy là tốt rồi.
Viêm Mạch gật đầu.
-Sư huynh, bọn đệ không quấy rầy huynh… Hai người… Tiếp tục…
Không cần quay đầu cũng biết hai tên khách không mời đã tự rời đi.
Chỉ là Dịch Vân Lạc cũng không có ý về phòng.
Sau khi Hạo Huyền và Viêm Mạch đi, hắn cũng chậm rãi gọi mây chuẩn bị đằng vân.
-Sư phụ! Chàng đi đâu vậy?
Mộng Tịch đã mặc y phục chỉnh tề đứng ở cửa gọi to.
Sao Sư phụ lại đi vội như thế? Có phải có quan hệ với việc Chưởng môn và Sư thúc đến tìm chàng không? Chẳng lẽ Lục giới lại xảy ra chuyện gì sao?
Qua hơn nửa ngày bóng dáng Dịch Vân Lạc đã không thấy đâu, bên tai Mộng Tịch bay tới một câu:
-Ta tìm Ứng Bá Thiên về Ma giới.
Có lẽ chỉ có như vậy mới khiến Thượng đế và Vương Mẫu không đánh chủ ý lên người hắn nữa.
Nói không chừng chỉ có như vậy Nguyệt nhi mới có thể trở về bên cạnh bọn họ.
Dịch Vân Lạc hắn sống lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa thua chuyện gì đâu.