Mùa thu năm Vĩnh Thụy thứ ba mươi bảy, Mộ Dung đế băng hà, thọ năm mươi tám tuổi.
Thái tử Mộ Dung Diệc Hàn lên ngôi, do mẫu thân đã quá cố nên sắc phong Liễu phi là Thái hậu.
Tháng mười năm sau băng hà, Hoàng đệ nối ngôi.
Đối với nguyên nhân cái chết của Mộ Dung Diệc Hàn, mọi người đều xôn xao.
Mặc dù phía Hoàng gia tuyên bố là vì lúc săn bắn Mộ Dung Diệc Hàn trượt chân rơi xuống vực mà chết, nhưng các đại thần trong triều cho tới bách tính đều hoài nghi sâu sắc.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mộ Dung Diệc Hàn lên ngôi khi đã ba mươi lăm tuổi.
Phàm là người từng gặp qua hắn, cũng không khỏi kinh ngạc.
Dung mạo của hắn nhìn qua còn trẻ hơn nam tử hai mươi tuổi.
Vì thế một loạt các tin đồn xuất hiện.
Có cả tin đồn Mộ Dung Diệc Hàn từng bái sư tiên sơn; đồng thời hắn đã tu thành tiên thân, trường sinh bất lão, sống vĩnh viễn.
Đã như vậy, sao hắn có thể vì ngã xuống vực mà chết được? Chính vì thế nên cà nước đều trầm mặc vì vấn đề này.
Tuy nhiên từ đó về sau không ai gặp Mộ Dung Diệc Hàn trong cung nữa.
Qua một thời gian, vụ việc không giải quyết được gì đã lắng xuống.
*** ***
Lại đến xuân đầu năm, xuân về hoa nở, sinh cơ dạt dào.
Mộng Tịch đứng trong trúc đình ở Sương Vân điện, quan sát Thiên Thanh.
Chỉ chốc lát sau, một tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp sôi nổi chạy tới phía sau Mộng Tịch, ôm lấy nàng.
Bởi thấp bé nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng ôm đến bên hông Mộng Tịch, gối đầu lên ngang lưng nàng, hơi hé mắt, bộ dáng thật không thoải mái.
-Mẫu thân, mẫu thân… Lưu nhi muốn ôm một cái…
Thanh âm non nớt vang lên, Mộng Tịch cười kéo hai tay hắn lại, xoay người ngồi chồm hổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của nó, trong giọng nói mang theo sủng nịch vô hạn:
-Lớn như vậy, còn bám theo mẫu thân! Cẩn thận bị cha con thấy được, lại đánh mông con!
Tiểu gia hỏa mặc kệ nàng nói cái gì, tìm được cơ hội liền cọ trong ngực nàng:
-Phụ thân đi tìm tỷ tỷ, không thể trở về nhanh như vậy đâu!
Mộng Tịch ôm lấy hắn, ngồi xuống trúc đình, khẽ cười nói: –
-Con à, chờ trưởng thành, nhất định nghịch ngợm hơn so với tỷ tỷ con! Đúng rồi, cha con cho con xem sách chưa? Còn có pháp thuật hắn dạy con, hiểu không?
Khuôn mặt tiểu gia hỏa thoáng cái liền xụ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, bất mãn oán giận nói:
-Phụ thân cho Lưu nhi đọc sách thi pháp, sau đó chiếm lấy mẫu thân! Hừ, rất xấu!
Hắn đã sớm đã nhìn ra, vì thế tuyệt đối sẽ không làm cho âm mưu của phụ thân thực hiện được! Hừ, thật vất vả có khi tỷ tỷ chạy ra ngoài chơi, phụ thân trong cơn tức giận đi bắt tỷ, hắn nhất định phải nắm chặt thời gian để quấn quít mẫu thân.
-Cha con là vì muốn tốt cho con.
Nghe tiểu gia hỏa oán giận xong, Mộng Tịch có chút dở khóc dở cười lắc đầu.
Từ ngày ấy Dịch Vân Lạc đi tìm Ứng Bá Thiên trở về ma giới, không nghĩ tới không mấy ngày, Vương Mẫu liền phái người đem Nguyệt nhi trả về Sương Vân điện cho bọn hắn.
Được rồi, mặc dù hiện tại Ma quân đã không phải là Ứng Bá Thiên nhưng chỉ cần Ứng Bá Thiên ở ma giới một ngày, sợ rằng sự kiêng dè của Thượng Đế cùng Vương Mẫu đối với hắn cũng không giảm thiểu.
Mộng Tịch không phải không thừa nhận, sư phụ một khi động ý xấu, so với bất luận kẻ nào đều tàn nhẫn hơn.
Tin tức Ứng Bá Thiên trở về truyền tới thiên giới, Thượng Đế liền bắt đầu đứng ngồi không yên.
Rơi vào đường cùng, cho dù Vương Mẫu thích Nguyệt nhi, cũng chỉ có thể lập tức trả lại cho bọn hắn.
Ai! Ai bảo trên đời này ngoại trừ sư phụ, không ai có thể trấn áp được Ứng Bá Thiên!
Ừm, Lưu nhi nói rất đúng! Sư phụ quả nhiên rất xấu! Rất xấu rồi!
Mộng Tịch vừa âm thầm tán thành ý nghĩ của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa liền bắt đầu kêu lên oa oa trong ngực nàng:
-Mẫu thân, Lưu nhi cũng muốn xuống núi đi chơi.
Mỗi lần nhìn thấy tỷ tỷ theo các sư huynh sư tỷ khác xuống núi sau đó mang về nhiều thứ tốt, hắn cũng rất muốn đi !
-Con còn quá nhỏ, chờ con mười sáu tuổi có thể xuống núi.
Tiểu gia hỏa duỗi chân đạp, móng vuốt nhỏ huơ huơ:
-Thế nhưng tỷ tỷ mười hai tuổi đã xuống núi!
Vì sao hắn phải chờ tới mười sáu tuổi?!
Mộng Tịch bật cười, nếu như năm đó không xảy ra việc ấy, Nguyệt nhi hẳn là đã hai mươi.
Huống hồ trên người của nàng còn mang theo mộc linh thạch, nàng đã muốn đi du ngoạn, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
-Mẫu thân…
Thấy Mộng Tịch không nói lời nào, tiểu gia hỏa lại bắt đầu đáng thương, thân thể nho nhỏ bắt đầu dùng sức xoay động:
-Lưu nhi muốn xuống núi, Lưu nhi muốn xuống núi ! Mẫu thân để Lưu nhi đi đi
-Không cho phép đi!
Thanh âm lành lạnh vang lên, tiểu gia hỏa sợ đến lập tức ngậm miệng lại, cắn môi cúi đầu, lặng yên xoay đối ngón tay.
A, sao phụ thân trở lại nhanh như vậy! Tỷ tỷ rất ngốc, cũng không giấu kỹ, chưa tới một canh giờ liền bị phụ thân bắt trở lại!
-Nương…
Nguyệt nhi mười lăm tuổi đã trưởng thành, bộ dáng thủy linh trắng nõn, so với Mộng Tịch năm đó còn muốn đáng yêu mấy phần.
Bị Dịch Vân Lạc xách về tựa như xách gà con đi trong sân, nàng ủy khuất chạy tới bên người Mộng Tịch.
Mắt thấy Mộng Tịch bị hai tiểu hài tử ôm sát, tức giận Dịch Vân Lạc vừa mới đè xuống lại bùng lên, hắn tiến về phía trước một bước, Nguyệt nhi cùng Lưu nhi sợ đến không hẹn mà cùng trốn phía sau Mộng Tịch.
-Hai người các ngươi trở về phòng.
Không có lệnh của ta, không cho phép ra khỏi Sương Vân điện nửa bước!
Vừa dứt lời, Nguyệt nhi liền kéo Lưu nhi, chạy về phòng thật nhanh.
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ chạy trốn, Mộng Tịch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên đi tới bên người Dịch Vân Lạc, ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc:
-Sư phụ, chàng không nên tức giận.
Bọn chúng đều là tiểu hài tử, nghịch ngợm một chút cũng rất bình thường , không nên trách bọn họ.
Dịch Vân Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộng Tịch một cái:
-Ta nhớ nàng lúc nhỏ cũng không phiền như Nguyệt nhi?
Đó là bởi vì chàng bận quá không rảnh quản ta, rất nhiều chuyện chàng không biết!
Mộng Tịch lặng yên đáp trong lòng nhưng nàng không dám nói ra.
Sư phụ đã giận, nàng không nên lại chọc hắn.
Bằng không, lấy phương thức sư phụ trừng phạt nàng, nàng không chịu nổi !
-Sư phụ…
Mộng Tịch tựa như con mèo nhỏ chui vào trong ngực Dịch Vân Lạc, hít lấy hương hoa nhàn nhạt thơm ngát trên người hắn, nhắm mắt lại.
Dịch Vân Lạc thở dài một tiếng, đem nàng ôm vào lòng:
-Thật không biết kia hai tiểu tử có cái gì tốt , đại nhân tiểu nhân đều quấn lấy bọn chúng!
Biết Dịch Vân Lạc nói tới ai, Mộng Tịch tức giận ngẩng đầu:
-Ta nào có quấn lấy bọn chúng!
Rõ ràng là bọn chúng quấn lấy nàng!
Dịch Vân Lạc nhíu mày:
-Vậy nàng nói xem, nàng có khi nào không quấn lấy bọn chúng?
Không phải đây cùng một chỗ, cũng kia một chỗ, không biết hắn nhìn thấy trong lòng sẽ không thoải mái sao?
-Ta…
Mi tâm Mộng Tịch nhăn lại.
Hắn hỏi như vậy nàng thật sự không trả lời được.
Từ khi các đệ tử xuống núi lịch lãm Mộng Tịch hầu như đều ở bên cạnh hai đứa trẻ…
-Ái chà ái chà, ta nói không có là không có.
Vì chứng minh nàng đúng là không có, vừa mới dứt lời, Mộng Tịch liền kiễng đầu ngón chân, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn lên môi Dịch Vân Lạc.
Hai tiểu gia hỏa vừa chạy đi lúc nãy đã lén lút trở lại xem trộm rồi nhìn nhau cười.
Bọn chúng che miệng nhìn thật lạu, mãi đến khi nhàm chán mới thôi.
Cha mẹ bọn chúng đúng thật là tình cảm gắn bó tuyệt vời!
Nguyệt nhi kéo Lưu nhi:
-Lưu nhi, tỷ tỷ buổi tối phải rời đi, ngươi giúp ta đối phó cha mẹ !
– Tỷ tỷ, tỷ mới bị phụ thân bắt về.
Giờ còn muốn đi nữa sao?
Lưu nhi chớp chớp đôi mắt vô tội, nhiệm vụ này thật gian khổ …
-Ừ!
Nguyệt nhi gật gật đầu, phủ ở tại tiểu Lưu nhi bên tai:
-Ta lén nói cho ngươi biết, ngươi đừng cho cha mẹ biết.
Hai sư bá giao ước ngày mai hai đại cao thủ Ma giới và Nhân giới giao đấu.
Không xem thật đáng tiếc.
Vì thế ngày mai ta nhất định phải đi!
-Tỷ tỷ, không phải tỷ thích sư bá chứ.
Vẻ mặt Lưu nhi trầm tư nhìn nàng.
Nguyệt nhi nghe xong, hai má trắng nõn đỏ ửng, hoảng loạn bưng kín miệng Lưu nhi, sốt ruột nói:
-Thối tiểu quỷ, ngươi nói cái gì đó! Bọn họ là sư bá, ta sao có thể thích… Thích bọn họ!
Tiểu Lưu nhi hắc hắc cười:
-Sao lại không được! Mẫu thân cũng thích phụ thân đó thôi.
Nếu tỷ tỷ thích đệ đệ nhất định sẽ giúp.
Chẳng qua… Tỷ thích sư bá nào?
Tiểu Lưu nhi có chút nhấc mi khó nghĩ.
Tỷ tỷ không thích cả hai đó chứ…
Thích… Người nào?
Trong lòng lộp bộp một tiếng Nguyệt nhi cúi đầu, vội vàng trở về phòng mình.
Hai người bọn họ đều rất tốt với nàng.
Ở bên bất cứ người nào nàng cũng vui vẻ.
Rốt cuộc thích người nào, nàng hình như, cũng không rõ ràng lắm …
*** ***
Trên đỉnh Hoa Sơn hai bóng dáng lam sắc đứng đối diện nhau.
-Tiểu tử thối, Ma giới của ngươi tìm không ra chỗ tốt cho ngươi ở sao? Không có việc gì lại chạy tới Nhân giới làm gì?!
Mộ Dung Diệc Hàn tức giận trừng mắt nhìn Minh Ảnh đã được phục sinh.
Thật không biết vì sao Sư phụ lại cứu tiểu tử náy.
Hắn vất vả lắm mới cảm thấy lần này bản thân nhất định thắng thì Minh Ảnh lại không chết mà xuất hiện!
Minh Ảnh cười nhạt:
-Không bằng ngươi.
Làm Hoàng đế một năm liền trá tử.
Đừng cho là ta không biết gì! Dù ngươi có nhảy xuống từ Cửu Trọng Thiên cũng không tổn hại sợi tóc nào.
Chẳng lẽ một vách núi nho nhỏ có thể khiến ngươi chết sao?
-Vậy thì thế nào? Đây là địa bàn của bổn thiếu gia ta, ta muốn thế náo thì chính là thế đó.
Ngươi quản được sao!
Minh Ảnh nhún vai:
-Ta dĩ nhiên không xen vào.
Bất quá… Sư huynh à ta cảm thấy ngươi và Thi vương càng lúc càng giống nhau.
Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn run lên:
-Sư đệ, xin ngươi đừng đem ta so với cái tên cả ngày chỉ ngủ trong quan tài được không?
Hai chữ cuối cùng Mộ Dung Diệc Hàn cơ hồ cắn răng nói ra khỏi miệng.
Vừa nhớ tới việc Thi vương cho rằng Mộng Tịch đã chết nên trốn trong quan tài, dù gọi thế nào cũng không chịu ra.
Nhưng khi Mộng Tịch trở về Thiên Thanh hắn liền nhanh chóng xuất hiện như tia chớp, không ngừng quấn lấy Nguyệt nhi, xun xoe gọi tên.
Mộ Dung Diệc Hàn vừa nghĩ đã hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Dựa vào cái gì hắn có thể tự do ra vào Sương Vân điện !
-Đúng, ngươi cùng hắn không cách nào so sánh được.
Minh Ảnh gật đầu đồng ý.
So Mộ Dung Diệc Hàn với Thi vương ngàn năm.
Rõ ràng là nâng cao Mộ Dung Diệc Hàn.
-Ngươi… !
Rất quá đáng! Tay phải Mộ Dung Diệc Hàn cầm kiếm chỉ vào Minh Ảnh hắn:
-Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là Ma quân thì ta sợ ngươi! Hôm nay ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Minh Ảnh không sợ hãi chút nào tiến tới một bước:
-Tốt, chúng ta nên tính toán chuyện của hai mươi năm trước, đánh một lần thống khoái đi.
Thù mới hận cũ kéo dài tới hôm nay cũng nên chấm dứt rồi
-Hừ, đừng đắc ý quá sớm.
Hôm nay người làm sư huynh ta đây sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi!
Dám cướp nữ nhân với hắn.
Một lần cũng thôi không tính, còn có lần thứ hai!
Mộ Dung Diệc Hàn cầm kiếm, thả người nhảy một cái tới trước mặt Minh Ảnh.
Khóe miệng Minh Ảnh nhẹ nhàng cong lên, thân thể thoáng động, dễ dàng tránh thoát kiếm khí rào rạt bắn tới.
Tay hắn hiện lên hồng quang, đánh thẳng vào Mộ Dung Diệc Hàn.
Mộ Dung Diệc Hàn chẳng buồn lên tiếng, hơi ngả người ra sau.
Chưởng phong của Minh Ảnh đánh vào vách núi.
Cự hưởng nhất thời khiến đất núi rung chuyển, sương mù tràn ngập
Đúng lúc này, sau vách đá vừa bị Minh Ảnh phá hủy, một hoàng y nữ tử nhảy ra.
Nàng hoàn toàn không chú ý tới hai người trước mặt càng đánh càng ác liệt, tay chống hông, trừng mắt giận dữ:
-Này! Hai người không phải đã đồng ý chờ con đến mới đánh sao! Sao không giữ lời?
-Nguyệt nhi?
Nghe thấy thanh âm nàng Mộ Dung Diệc Hàn lập tức ngừng lại, xoay qua bên phải, tới bên cạnh nữ tử kia.
Minh Ảnh thấy thế cũng thu hồi nội lực:
-Nguyệt nhi, ngươi thế nào…
Nhìn nha đầu trước mắt đầy bụi đất, chỉ có hai con mắt lộ ra ngoài, hai mắt Minh Ảnh trừng lớn tới phát ngốc.
Nàng không phải tệ tới vậy chứ! Biến mình thành bộ dáng nhếch nhác thế này?
-Người còn dám nói!
Nguyệt nhi dùng sức vuốt bụi trên mặt, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn chậm rãi lộ ra:
-Nhờ sư bá con mới biến thành thế này!
-Ta?
Minh Ảnh có chút không hiểu.
Nguyệt nhi giận dữ nhìn hắn, chỉ vào chỗ thạch bích đã hổng một lỗ lớn phía sau, chất vấn:
-Cái kia có phải sư bá đánh không?!
-Đúng thế, làm sao vậy?
Hắn biết chắc Mộ Dung Diệc Hàn có thể tránh thoát cho nên mới dùng lực lớn như thế.
Nguyệt nhi xoa xoa quai hàm:
-Vất vả lắm con mới trốn được phụ thân ra đây.
Vừa tới nơi thiếu chút bị sư bá đánh chết! Nếu không phải con trốn mau thì bây giờ sư bá không còn nhìn thấy con nữa! Hừ!
Minh Ảnh vô tội.
Làm sao hắn biết nàng sẽ trùng hợp bay từ đó qua đây! Bất quá hiện tại Nguyệt nhi còn có thể lớn tiếng với hắn, hẳn là không có chuyện gì.
Vẫn còn có chút lo lắng nắm tay Nguyệt nhi, nhìn nàng từ trên xuống dưới :
-Có bị thương không?
-Con… Con không sao…
Tay Minh Ảnh vừa đụng đến nàng liền cảm giác tựa như có một cỗ điện lưu kích thích thân thể mình.
Nghĩ đến bản thân nghĩ mất một đêm cũng không rõ ràng , mặt Nguyệt nhi lại nóng lên.
Nàng mất tự nhiên tránh tay hắn, buông mi mắt.
Nhìn thấu nàng khác thường và không được tự nhiên, Minh Ảnh càng thêm lo lắng:
-Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy?
Nàng trước giờ không phải như thế !
Mộ Dung Diệc Hàn tựa hồ cũng phát hiện không thích hợp, thấy nàng đột nhiên cúi đầu, hằn cũng cúi đầu theo:
-Mặt của ngươi sao hồng như vậy? Phát sốt ?
Nói liền đưa tay ra.
Cảm giác được bàn tay thô ráp kia đặt lên trán mình, Nguyệt nhi sợ đến vội vã lui về sau một bước, đứt quãng nói:
-Con… Con không sinh bệnh cũng không bị thương! Sư bá….
Sư bá… Hai người không nên đứng gần con như vậy!
Không nên không nên.
Từ giờ trở đi nàng muốn giữ khoảng cách, nhất định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bằng không tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ điên mất !
Hả? Mộ Dung Diệc Hàn và Minh Ảnh nhìn nhau, nàng hôm nay sao lại kì quái thế này? Rốt cuộc là chuyện gì?