Mộng Lệ Hoa Lạc

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta : An Lam

-Sự tình tiến triển như thế nào rồi?

Cả người dựa trên nhuyễn tháp, tay phải Ứng Bá Thiên cầm một ly trà xanh, ngón tay cái của tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy đang không ngừng chuyển động.

Ở bên cạnh giường, một nữ tỳ nhỏ nhắn, khuôn mặt đang ửng đỏ, đang đấm bóp chân cho Ứng Bá Thiên, còn thỉnh thoảng lén lút giương mắt liếc trộm hắn mấy lần.

-Bẩm chủ thượng, mấy yêu ma chúng ta phái đi nằm vùng trong bát đại môn phái đều bị Dịch Vân Lạc bắt được, đều đã cắn thuốc độc tự sát tại chỗ.

Phong Vô Thiên đứng ở một bên cung kính đáp.

-Oh! Xem ra mấy năm nay thuật dịch dung của Việt Long Trạch trở nên tệ vậy sao?

Ứng Bá Thiên híp mắt, bộ dáng tựa hồ đang rất hưởng thụ.

-Mấy năm gần đây chủ thượng bế quan, ma giới cũng không phát sinh đại sự gì, cùng với tiên giới và nhân giới cũng không có qua lại. ngoại trừ Tử Dạ luôn ở bên cạnh thiếu chủ, thì Thương Hải và Long Trạch đều ở trong cung đợi lệnh, vì thế…

-Ai, được rồi, được rồi. Ngươi không cần phải giải thích, bản quân đều hiểu.

Ứng Bá Thiên cắt ngang lời Phong Vô Thiên, để ly trà trong tay xuống, phất phất tay bảo tỳ nữ li ra.

Tỳ nữ vốn rụt rè sợ hãi, nhưng không biết lấy đâu ra một cái lá gan lớn, nên lại nhìn hắn một cái, trên mặt lại hiện lên vẻ ngượng ngùng, mới uốn éo người lui xuống.

Ứng Bá Thiên tiếp tục nói:

-Vô Thiên, mấy năm nay, may mà có bốn người các ngươi xử lý sự vụ ở ma tộc. Vừa rồi bản quân chỉ là nói đùa một chút mà thôi, không cần phải tưởng thật. Bản quân tạ ơn các ngươi còn không hết, tại sao lại không tin các ngươi!

-Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chỉ là nhận được chủ thượng ưu ái, yên tâm đem sự vụ của Ma Tộc cho chúng thuộc hạ xử lý. Bây giờ chủ thượng đã xuất quan rồi, Vô Thiên nhất định sẽ nghe theo sự phân phó của chủ thượng, thề sống chết đi theo chủ thượng.

Phong Vô Thiên ôm quyền cúi đầu xuống, vẻ mặt túc mục.

-Được rồi.


Ứng Bá Thiên nhẹ nhàng gật đầu, ngồi ngay ngắn dậy.

-Bản quân đã sớm đoán được, nếu như chút tiểu xảo này mà Dịch Vân lạc còn không đoán được, vậy thì hắn đã uổng mất hai chữ thượng tiên.

-Chỉ sợ Dịch Vân Lạc có hoài nghi, sẽ gia tăng phòng bị. Kế hoạch mà chúng ta chuẩn bị sẽ gặp bất lợi.

-Không còn cách nào khác, vốn dĩ lần này trà trộn vào Thiên Thanh là ngoài kế hoạch. Trước tiên chỉ cần giải quyết được bát đại môn phái, bản quân cũng không tin Dịch Vân Lạc gặp nguy vẫn không loạn.

Dưới đáy mắt Ứng Bá Thiên hiện lên một tia tinh quang, hai con người trở nên thâm trầm, ba đào gợn sóng.

-Mạch Lăng Côn chần chừ không hạ độc, cho nên Tử Dạ liền hạ thực tâm độc nhằm giá họa cho hắn. Theo như tin tức Tử Dạ và thiếu chủ thu được, thì Dịch Vân Lạc vì cứu những đệ tử bị trúng độc này, cho nên hắn ta tự mình hút lấy thực tâm độc của bọn họ vào trong cơ thể. Mặc dù ngày thứ hai của đại hội hắn ta vẫn tham gia đúng giờ, nhưng thực tâm độc này, ngoại trừ Tử Dạ ra thì không ai có thể giải được. Mấy ngày nay hắn ta bế quan, thuộc hạ nghĩ, có lẽ là hắn…

-Hồ nháo!

Phong Vô Thiên còn chưa kịp nói ra bốn chữ “mệnh đã không còn”, thì đã bị Ứng Bá Thiên phẫn nộ cắt ngang, hai hàng lông mày khóa chặt:

-Là ai cho nàng ta hạ thực tâm độc?

Khi nghe Tự Dạ hạ thực tâm độc, thân thể Ứng Bá Thiên chấn động mãnh liệt. Thực Tâm chi độc, cắn tâm thực cốt, trên đời này ngoại trừ máu của Tử Dạ thì không có thuốc nào có thể giải được. cho dù là người có tu vi cao tới đâu, đạo hạnh sâu thâm, nhưng một khi đã trúng loại độc này rồi, thì cho dù thần tiên chuyển thế cũng không cứu được.

Tâm trạng của Ứng Bá Thiên đột nhiên có chút lo lắng, tức giận giáng một chưởng xuống cái bàn bên cạnh, chiếc bàn gãy lập tức bị vỡ vụn.

Hắn tuyệt đối không phải là lo lắng cho tính mạng của Dịch Vân Lạc! tuyệt đối không phải! Chỉ là hắn không cam lòng, nếu như Dịch Vân Lạc khinh địch như vậy mà cứ thế chết đi, vậy thì hận ý hắn tích cóp mấy trăm năm, phải tìm người nào đòi lại đây?

Không có ai, không có bất kỳ người nào! Trên đời này không có bất kỳ ai có thể so sánh với Dịch Vân Lạc làm cho hắn căm giận như vậy! Giữa hai người bọn họ, từ khi sinh ra thì đã tồn tại gút mắc. Dịch Vân Lạc là gút mắt lớn nhất cuộc đời hắn, cũng là đối thủ duy nhất mà hắn luôn muốn đánh bại! Bộ dáng Dịch Vân Lạc luôn thanh cao, Dịch Vân Lạc thành tiên, cho nên hắn liền trầm luân vào ma đạo, cuối cùng thì hắn cũng trở thành Chúa tể của Ma Giới, là Ma Quân chí cao vô thượng.

Hai người bọn hắn đã định sẵn sẽ trở thành địch thủ của nhau. Vì thế cho dù Dịch Vân Lạc muốn chết, thì cũng chỉ có thể chết dưới tay của hắn! Ngoại trừ hắn ra, thì không có bất cứ người nào có thể giết được Dịch Vân Lạc.

-Chủ thượng, thuộc hạ liền ra lệnh cho Tử Dạ đi giải độc cho hắn…

Phong Vô Thiên chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt giận giữ như vậy của Ứng Bá Thiên, vội vàng nói. Hắn là người duy nhất bên cạnh Ứng bá Thiên biết rõ ân oán giữa hai người họ, vì thế khi thấy Ứng Bá Thiên tức giận, hắn liền ngay lập tức có thể biết được suy nghĩ của Ứng Bá Thiên.

-Không cần.

Tâm trạng Ứng Bá Thiên trấn định lại, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế:


-Hắn ta cũng không thể chết dễ dàng như vậy, độc của hắn hẳn là đã được giải.

Ứng Bá Thiên nhanh chóng tỉnh táo lại, đối với cảm xúc không khống chế được lúc nãy của mình cảm thấy vô cùng khó hiểu. Dưới tình thế cấp bách này, hắn cư nhiên lại quên mất một chuyện, đó là nếu Dịch Vân Lạc xảy ra chuyện không may, thì hắn sẽ là người duy nhất cảm ứng được. hiện tại một điểm khác thường hắn cũng không cảm nhận được, như vậy liền đại biểu Dịch Vân Lạc nhất định không có việc gì!

Mặc dù Ứng Bá Thiên không muốn thừa nhận, nhưng khi biết được Dịch Vân Lạc không có việc gì, thì quả thật tim của hắn đã yên ổn xuống rất nhiều. Bởi vì người này, phải do chính tay hắn giết chết.

Đem những biến hóa của Ứng Bá Thiên thu hết vào mắt, Phong Vô Thiên có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn chủ thượng, trong lòng bỗng nhiên có chút không hiểu. Đương nhiên là Dịch Vân Lạc cũng không có dễ dàng chết như vậy, thế nhưng thái độ của chủ thượng, tựa hồ…

-Những người khác đâu?

Trong lòng biết Ứng Bá Thiên đang nói tới ai, Phong Vô Thiên liền bẩm báo:

-Sau khi những chưởng môn cùng đệ tử của bát đại môn phái ly khai khỏi Thiên Thanh, thì thuộc hạ đã phái người bao vây dọc đường đi, hiện tại đã giam giữ toàn bộ bọn họ trong nhà lao dưới mặt đất rồi.

-Có thể có cá lọt lưới không?

Thanh âm của Ứng bá Thiên có chút trầm thấp.

-Hẳn là không có. Thuộc hạ đã phải người giả trang những người này, bọn họ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cho nên đối với “chính mình” nắm rõ như lòng bàn tay, không thể để cho người khác hoài nghi. Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, thì bọn họ cũng đã “trở về môn phải chỉnh đốn” lại rồi.

Ứng Bá Thiên gật đầu hiểu rõ, tay ấn lên hai huyệt thái dương, không nói gì.

Một lát sau, Phong Vô Thiên mới mở miệng nói:

-Bất quá, còn có một sự việc thuộc hạ muốn bẩm báo với chủ thượng.

-Nói đi, có chuyện gì?

Ứng Bá Thiên nhíu mày hỏi, đầu có chút hơi đau.

Lần này hắn luyện ma công quá vội vàng, nhiều lần suýt nữa thì đã tẩm hỏa nhập ma. Mặc dù nhiều lần đều may mắn qua khỏi, ma công cũng coi như đại công cáo thành, nhưng là công lực trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn ổn định được, tức giận quá mức liền làm cho khí tức trở nên bất ổn. Vì thế mặc dù hiện tại hắn đã xuất quan, nên mọi việc trên dưới đều giao lại cho đám người Phong Vô Thiên xử lý, mỗi ngày hắn chỉ là rút ra một thời gian ngắn để nghe bọn họ báo cáo tình hình mà thôi.

-Xảy ra chút việc ngoài ý muốn… Khi thiếu chủ cùng với Tử Dạ trở lại, thì cũng đem được đồ đệ của Dịch Vân lạc trở về, hiện tại được an bài ở trong biệt viện của Thiếu chủ, chủ thượng xem việc này…


Khi nhìn thấy Minh Ảnh mang theo Mộng Tịch về, thì Phong Vô Thiên liền cảm thấy tình huống có chút không rõ, bởi vì việc này vốn không nằm trong kế hoặc của bọn họ.

Nhưng khi biết được người mà Thiếu chủ mang về chính là Mộng Tịch – tiểu đồ đệ của Dịch Vân Lạc, thì trong lòng Phong vô Thiên liền nảy ra một thâm kế, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của thiếu chủ, cùng với chuyện hắn ngày đêm không ngủ không nghỉ, thậm chí bị thương không thèm trị liệu mà ngày đêm bồi ở bên giường nàng ta, thì hắn cũng không tiện nói nhiều. Cho nên Phong Vô Thiên cũng đành đem mưu kế đè xuống trong lòng, yên lặng mà theo dõi tình hình.

-Ồ?

Hai tròng mắt sáng ngời, Ứng Bá Thiên nhíu mày, khóe miệng hiện thành một đường vòng cung hiếm thấy, thanh âm cũng hòa hoãn hơn so với lúc trước:

-Ảnh Nhi cũng không phải là tiểu hài tử, ta tin tưởng nó làm việc nhất định có chừng mực của mình. Chỉ cần không cản trở kế hoạch của chúng ta, thì nó muốn làm cái gì thì cứ kệ nó đi. Nàng ta chỉ là tiểu đồ đệ của Dịch Vân Lạc mà thôi, cũng không phải nhân vật gì quan trọng.

Ảnh Nhi cũng không còn nhỏ, hắn cũng không muốn nhi tử của hắn phải chịu cảnh tượng mà mình đã gánh chịu mấy trăm năm nay. Nếu như Ảnh Nhi gặp được nữ tử mà nó thích, là người cũng được, là yêu cũng được, bằng vào địa vị của hắn ở ma giới, hắn nhất định sẽ không bạc đãi người nhà của con dâu mình.

-Phong Vô Thiên có điều muốn nói, nhưng lại thôi, nhắc nhở Ứng Bá Thiên:

-Chủ thượng, chắc hẳn ngài bế quan nhiều năm nên không biết, mấy năm nay, Dịch Vân Lạc cũng chưa từng thu đồ đệ thứ hai nào!

Ánh mắt thâm thúy của Ứng Bá Thiên bắn thẳng về phía phong Vô Thiên, mắt hắn giờ đã thành một đường thẳng:

-Ý của ngươi là, nàng ta chính là tiểu nha đầu năm đó?

Phong Vô Thiên gật đầu, sau đó trầm ngâm nói:

-Vâng.

-Vậy thì hiện giờ… nha đầu kia đang ở chỗ nào?

-Nàng ta vẫn còn ở trong biệt viện của Thiếu chủ, ngoại trừ một tiểu tỳ nữ, thì thiếu chủ không cho bất luận người nào tới gần.

Phong Vô Thiên vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân:

-Chủ thượng, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo.

-Vào đi.

Thanh âm của Ứng Bá Thiên tuy không lớn, nhưng lại tràn đầy nội lực, thẳng tắp băng qua đại điện trống trải, xuyên qua cánh cửa gỗ.

Ứng Bá Thiên quay qua nói với Phong Vô Thiên:

-Chuyện này về sau hãy nói, trước hết ngươi không nên nhúng tay vào, cứ để cho tự tay Ảnh nhi xử lý.


-Vâng.

Phong Vô Thiên cung kính trả lời, đứng sang bên cạnh Ứng Bá Thiên.

Tử Dạ đi đến trước mặt Ứng Bá Thiên, cúi đầu nói:

-Chủ thượng, ở địa lao có mấy người ý định muốn chạy trốn, cũng giết mấy huynh đệ của chúng ta, xin hỏi chuyện này chủ thượng xử lý như thế nào?

-Giết đi.

Hắn đối với người tiên giới cũng chưa bao giờ có hảo cảm. Ứng Bá Thiên lạnh lùng ném ra hai chữ, lại dựa người vào nhuyễn tháp.

Thấy Tử Dạ gật đầu, Ứng Bá Thiên lại nói:

-Từ trước đến nay nhị hộ pháp luôn quyết định mọi việc rất dứt khoát, hôm nay lại lấy một việc nhỏ như vậy đến gặp ta, có phải còn lời gì muốn nói hay không?

Tử Dạ quỳ xuống, cúi đầu nói:

-Chủ thượng anh minh, quả nhiên mọi việc đều không thể qua được ánh mắt của chủ thượng, ngày hôm trước thuộc hạ đã đả thương thiếu chủ, cho nên hôm nay đến thỉnh chủ thượng trách phạt! Chỉ là thiếu chủ hiện tại bị thương nặng, nhưng lại không để cho thuộc hạ chữa thương, kính xin chủ thượng xuất thủ tương trợ.

-Tương trợ chuyện gì? Giúp ngươi thay nó chữa thương, hay vẫn là… làm cho hắn không giận giữ với ngươi?

Khóe miệng Ứng Bá Thiên giương lên một nụ cười lạnh lẽo.

-Thuộc hạ không phải có ý tứ này!

Tử Dạ ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Ứng Bá Thiên, gấp giọng nói:

-Lần này thuộc hạ lần này đến đây là để van cầu chủ thượng tự mình xuất thủ chữa thương cho thiếu chủ, làm cho thiếu chủ bớt phải chịu nhiều thống khổ! Thuộc hạ từ trước đến giờ đối với thiếu chủ không bao giờ hai lòng, kính xin chủ thượng minh giám.

-Được rồi, ta đã biết. Không cần quỳ nữa, các ngươi đều lui ra đi.

Ứng bá Thiên cũng không có nhìn đến nữ nhân đang quỳ bên dưới. Tử Dạ do dự một lúc, cuối cùng cũng nhẹ giọng đáp:

-Vâng…

Tử Dạ nói xong, liền cùng Phong Vô Trời ly khai.

Đại điện to lớn thoáng một cái đã yên tĩnh lại, tỳ nữ một mực ở ngoài điện cũng bị Phong Vô Thiên cho lui xuống.

Ứng Bá Thiên cầm lấy ly trà đã nguội lạnh, cúi đầu nhấp một ngụm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận