Cao Vinh đỡ lấy đầu Tôn Duệ, làm cho hắn ngẩng đầu lên, dùng một nụ hôn để thay thế câu trả lời.
"Thế nghĩa là làm à...?" Tôn Duệ mím mím môi, có chút không biết làm thế nào, "Vậy, thế thì... Em, em đi tắm trước."
"Tôi đi cùng?" Cao Vinh nói xong cũng muốn đứng dậy. Kết quả bị Tôn Duệ đẩy một cái ngã xuống giường.
"Đừng! Em tự tắm!" Lỗ tai Tôn Duệ đỏ bừng. Nói muốn làm tình, hắn không đến nỗi thẹn thùng, nhưng muốn để Cao Vinh nhìn hắn tự chuẩn bị trước, hắn liền cảm thấy thật không tiện.
"...Được rồi." Cao Vinh không có cách nào, không thể làm gì hơn ngoài nằm chờ trên giường.
Tôn Duệ nhanh nhẹn nhảy xuống giường, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy gel bôi trơn rồi chạy, không quên quay lại dặn: "Anh ở trong phòng chờ em, không cho phép vào phòng tắm đâu đấy___"
"Biết rồi biết rồi," Cao Vinh bất đắc dĩ cười cười, "Tôi chờ em."
Không biết câu này chọt vào điểm G nào của Tôn Duệ, tim hắn thình thịch nhảy loạn, luống cuống tay chân bước đi.
Lại nói, đối với phương diện này giữa nam và nam, cả hai người đều chỉ hạn chế ở lý thuyết, Cao Vinh vẫn có chút muốn vào cùng. Nhưng Tôn Duệ kiên trì như vậy, anh cũng đành thôi.
Vất vả lo lắng chờ đợi tầm mười phút, Cao Vinh cũng sắp ngồi không yên, Tôn Duệ lúc này mới bước nhỏ từng bước trở về phòng.
"Cũng coi như ổn rồi..."
"Em làm gì mà đỏ hết cả mặt lên vậy." Cao Vinh hỏi.
"Đấy là vì căng thẳng!" Tôn Duệ đi đến bên giường, lọ gel bôi trơn trên tay đã hết một phần tư, không nghĩ cũng biết đi đâu. Tôn Duệ thừa nhận, lúc còn vị thành niên, vì hiếu kỳ nên cũng từng lấy ngón tay lén lút thử qua, nhưng hiện tại trước mặt người yêu làm đến bước này, cảm thụ đương nhiên không thể giống.
Cao Vinh kéo tay Tôn Duệ, khiến hắn ngồi lên giường: "Tôi cũng rất căng thẳng."
"Quỷ mới tin, biểu tình của anh một chút biến hoá cũng không có..." Tôn Duệ chép miệng một cái, chẳng nhìn thấy cái "căng thẳng" mà anh nhắc ở đâu.
"Em cảm nhận đi." Cao Vinh cầm tay Tôn Duệ kéo đến trước ngực mình. Tim anh bây giờ thực sự đập mạnh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"..." Tôn Duệ nuốt nước miếng, tay cảm thụ được nhiệt độ trên da của Cao Vinh cùng tần suất tim đập, nghĩ thầm, người ngày lúc thường không có chút nhiệt tình nào, sao đến lúc mấu chốt lại trêu người như vậy...
Thấy Tôn Duệ chậm rì rì không nói một lời, Cao Vinh cảm thấy nếu hôm nay bọn họ muốn làm đến cùng, chỉ dựa vào Tôn Duệ là không thể.
"Em nằm xuống đi."
Tôn Duệ chớp mắt một cái, nhanh chóng nằm vật xuống.
"Động tác của em cũng nhanh thật..."
"Nằm tốt mà, thoải mái lại bớt việc," Tôn Duệ nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Còn có thể nhìn anh."
Cao Vinh không nhịn được ý cười, vươn mình đè lên.
"Còn cần bôi trơn không?"
"Em không biết, anh cứ xem tình hình mà làm..." Tôn Duệ mới ban nãy rất tự giác muốn làm chuẩn bị lúc này trốn tránh trọng trách triệt để. Hắn tốt xấu gì cũng xem qua không ít GV, H văn các kiểu... Thế nên ảo tưởng mình có thể điêu luyện ở trên giường, làm Cao Vinh mê muội đến độ không phân biệt được bắc nam. Nhưng kiên trì loạng quạng đến bước tự mình mở rộng xong, hắn liền không chịu đựng nổi. Bởi vì vừa không thích ứng được, vừa căng thẳng, động tác trở nên cứng ngắc đến không dám nhìn.
"Được rồi." Cao Vinh nhìn Tôn Duệ, ngắn gọn trả lời một tiếng, thực sự "xem tình hình mà làm".
"A, ưm...!"
"Đau sao?" Cao Vinh thăm dò mà duỗi một ngón tay đưa vào, liền bị Tôn Duệ khoa trương run một cái làm cho sợ mà không dám động.
"...À, thực ra thì vẫn ổn."
"..."
Cao Vinh vẫn còn sợ hãi, lo lắng mà tiếp tục. Trên mạng có nói, phía sau của nam giới vốn dĩ không sinh ra để làm cái này, đặc biệt dễ bị thương, cho nên Cao Vinh rất cẩn thận. Chậm rãi tăng thêm từng ngón tay, mãi cho tới khi đến ngón thứ ba, lúc này đã qua hai mươi phút, gel trơn đã có chút khô, vì vậy anh liền dùng thêm một chút.
"A...A..."
Tôn Duệ vô thức liếm môi một cái, hiện tại hắn cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
Cao Vinh lại coi động tác này như tín hiệu muốn hôn, hữu cầu tất ứng( có mong muốn tất được đáp ứng) mà cúi đầu thả một nụ hôn lên môi Tôn Duệ. Người nào đó cực kỳ được lợi mà cùng anh môi răng đụng chạm, đưa ta ra ôm chặt lưng Cao Vinh.
"Tôi thử trước một chút, nếu thấy không ổn thì em phải kêu ngừng." Cao Vinh khẽ nâng đầu, vừa mở bao cao su chuẩn bị bên cạnh ra, vừa nghiêm túc nói với Tôn Duệ.
Tôn Duệ hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn sâu ban nãy, đang trong tình trạng ý loạn tình mê, hừ nói: "Dông dài, anh đúng như mẹ già vậy..."
Cao Vinh hết nói nổi, hận không thể lập tức dùng sức làm chết cái tên Tôn Duệ không biết điều này.
Anh đỡ vật bên dưới đã sớm cương cứng của bản thân, sau đó chỉnh tư thế, ngồi thẳng lên một chút để nhìn thấy rõ hơn. Lỗ nhỏ được ngón tay kiên nhẫn khuếch trương có chút hồng hồng và trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Cao Vinh dồn sức đi vào, ngoài dự đoán mà không phải chịu lực cản quá lớn nào, chỉ là tại miệng huyệt có chút chặt đến hù người. Chậm rãi đi vào một chút liền khá hơn rất nhiều, chỉ còn nhiệt độ nóng ấm cùng xúc cảm mềm mại.
"Ưm... A..." Tôn Duệ thở dồn dập, ngực không ngừng phập phồng. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng khi thực sự làm đến bước này, quả nhiên vẫn có điểm khác biệt so với khi tưởng tượng, là một loại trải nghiệm tràn ngập kích thích. Hơn nữa, nhìn Cao Vinh thở dốc đến lợi hại, ánh mắt nhiễm màu tình dục như vậy lại càng khiến Tôn Duệ rung động không thôi.
"Em vẫn ổn chứ?" Cao Vinh vừa chậm rãi đẩy mạnh vừa nói.
Tôn Duệ vừa thở dốc vừa trả lời: "Ừm... Quả nhiên không giống với ngón tay, thô quá... A...a..."
"..." Cao Vinh không biết mình nên vì đường kính vật kia được khích lệ mà vui vẻ hay nên tức khi bản thân bị so sánh với ngón tay nữa.
Mà cũng không có thằng đàn ông nào khi nghe người yêu nói mấy câu kiểu "thô quá" mà vẫn có thể gắng giữ tỉnh táo đi?
"A, a ưm...!" Tôn Duệ không khống chế được mà run rẩy eo kịch liệt, Cao Vinh lập tức đi vào tận cùng bên trong, sau đó bắt đầu tăng nhanh tần suất. So với kích thích trên thân thể, Tôn Duệ cảm thấy kích thích ở mặt tinh thần còn lợi hại hơn.
Cao Vinh cũng không còn lý trí như ban đầu, được bao lấy hoàn toàn khiến đáy lòng anh cảm thấy như có lửa cháy rừng rực. Anh điều khiển hai chân Tôn Duệ, khiến mình có thể đi vào sâu hơn.
"A, a... Cao Vinh, ưm... Anh lại gần đây một chút..."
Tôn Duệ vươn tay ra hiệu Cao Vinh lại gần thêm một chút, lúc này hắn càng muốn dính sát vào Cao Vinh.
Cao Vinh hạ người xuống một chút, một bên vẫn tiếp tục đưa đẩy, ôm chặt Tôn Duệ. Anh ôm rất dùng sức, Tôn Duệ bởi vậy mà tâm tình lâng lâng, đại não có chút trống rỗng, chân theo bản năng mà quấn chặt lấy lưng Cao Vinh.
Lúc làm việc này cũng như cái kẹo mè xửng. Cao Vinh nghĩ thầm.
"Ưm... Cao Vinh..." Tôn Duệ lần này có cơ hội nũng nịu, liền cứ như vậy mà đòi Cao Vinh hôn. Bị người ta hôn loạn không chút kết cấu nào như thế, Cao Vinh bị dồn đến bên dưới đầy một bụng hoả, không thể làm gì khác ngoài đem dục hoả chuyển hoá thành lực, thân thể dùng sức mà làm Tôn Duệ.
Tôn Duệ bị làm cho chóng mặt, hàm hồ kêu giường, rất nhanh đã mệt mỏi, chỉ có thể hừ hừ trong cuống họng.
"Rõ ràng là tôi đang ra sức..." Cao Vinh bất đắc dĩ.
Tôn Duệ không chút nào ngần ngại mà tỏ ra yếu thế: "Ưm... Em không được... Giúp, giúp em một chút..."
Cao Vinh cúi đầu, nhìn thấy phía trước của Tôn Duệ cũng đầy tinh thần mà dựng thẳng. Như Tôn Duệ muốn, Cao Vinh vừa tiếp tục ra vào, vừa giúp hắn nắm chặt nơi kia, theo tiết tấu vuốt lên vuốt xuống.
Được lòng bàn tay nóng ấm của Cao Vinh chạm tới cũng đủ kích thích, Tôn Duệ lập tức không nhịn được mà bắn. Hắn còn không có sức để phát ra âm thanh, thân thể run rẩy hai lần liền triệt để mềm oặt mà trượt xuống.
"Tôi cũng..." Cao Vinh nhìn loại "cảnh sắc" này cũng rất khó để khống chế bản thân, tăng nhanh tốc độ.
Sau khi đều đạt đến cao trào, hai người ôm nhau, thở dốc hồi lâu.
"...Anh bắn rồi?" Tôn Duệ hậu tri hậu giác mà hoàn hồn.
"Có gì không đúng à?"
"Làm sao em không thấy gì..."
Cao Vinh bất đắc dĩ: "Tôi còn đang mang bao đây."
"À, đúng nhỉ." Tôn Duệ có lẽ là "đột nhiên ngơ ngẩn" hay là "bị làm đến ngốc" gì đó.( *đoạn này tớ thực sự không hiểu OTL)
"Tôi ra ngoài đâu." Cao Vinh ôn tồn hôn lên má Tôn Duệ rồi lùi ra.
"Ưm...!" Tôn Duệ rên khẽ một tiếng, có chút không thích ứng.
"Lại muốn tắm sao? Tôi giúp em chuẩn bị nước nhé?" Cao Vinh vươn tay xoa xoa eo Tôn Duệ, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tôn Duệ lại không cho Cao Vinh đi: "Không có!"
Cao Vinh trong lòng mềm đến rối tinh rối mù. Chán ngán ôm Tôn Duệ một hồi lâu. Hai người cũng không nói chuyện, cứ yên tĩnh như vậy mà ôm nhau.
"Cuối cùng cũng coi như bị em bắt lại!" Tôn Duệ sau một lát liền lấy lại tinh thần, đắc ý dào dạt mà kêu lên.
Cao Vinh lười cùng hắn tranh luận, gật đầu thuận theo: "Được được được, là bị em bắt lại."