Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Tài xế hai mắt nhìn thẳng, làm bộ bản thân không có để ý hai người qua kính chiếu hậu.

Quả nhiên, vừa đến phim trường đã có mấy diễn viên vây đến, quan tâm hỏi xem Cao Vinh có gặp phiền phức gì không. Phần lớn mọi người đều nên làm gì cứ làm, không dám nhắc tới chuyện này, sợ khiến người ta không vui.

Nhưng Tôn Duệ vẫn quang minh chính đại như trước mà đi cùng Cao Vinh đến đoàn phim, mọi người nghĩ bọn họ có lẽ cũng không muốn giấu.

"Đạo diễn Cao quả là đàn ông đích thực. Tiếp theo anh định thế nào?" Giả Uyển Uyển thừa dịp những người khác đang chuẩn bị, lại gần nhỏ giọng hỏi Cao Vinh.

"Đi một bước tính một bước chứ sao," Cao Vinh thở dài, "Trước tiên cần nói chuyện với người trong nhà một chút."

"Không thì anh nghỉ đến đây mấy ngày đi?"

Cao Vinh liếc cô một cái: "Cô muốn cho tôi nghỉ hay là muốn cho mình nghỉ đây?"

Giả Uyển Uyển cũng chỉ là nói đùa, thời gian này, đoàn phim rất khó thay đổi lịch trình, huống chi đạo diễn lại còn có nhiều việc như vậy. Nhìn ra Cao Vinh không quá bối rối, người đứng xem là cô cũng thở phào nhẹ nhõm Nghe được không ít chuyện từ Tôn Duệ, tuy rằng bên ngoài cứ trêu đùa hắn, nhưng thực lòng vẫn muốn Tôn Duệ có thể hạnh phúc.

Công việc vẫn tiến hành như thường lệ, Cao Vinh sáng sớm nhận được tin, tim đập có nhanh hơn bình thường một chút, nhưng qua mấy tiếng đồng hồ cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Trong thời gian này, anh tạm thời không nhận điện thoại của cha mẹ, tính để trưa gọi lại, kéo đen vài số của phóng viên không biết vì sao biết được điện thoại của anh.

Tôn Duệ đem ghế đến ngồi bên cạnh Cao Vinh. Bởi vì có anh "đồng ý", hắn bắt đầu lớn mật lên mạng đáp lại.

"Là thật."

Tôn Duệ vừa nói ra, người trên mạng đã như ong vỡ tổ. Việc này nếu cứ muốn im lặng cho qua, phỏng chừng quá một tuần nửa tháng là ổn, chỉ lưu lại cho người ta một chút ký ức nhỏ, nhưng Tôn Duệ cứ như vậy mà thừa nhận, sự tình lại được tiếp thêm nhiệt độ.


"Kẻ ngốc nhà chúng ta nghĩ cả buổi sáng liền chỉ được hai chữ này [khóc lớn]"

"Này, "vị kia" nhà mấy người đấy, người ta cũng come out rồi..."

"Come out thì sao! Come out tui vẫn thích a a a"

"Kỳ thực lúc trước tui cũng cảm thấy cậu ta có cái khuynh hướng này, là gay ra đa đấy, các người biết không?"

"Này là đang mã hậu pháo à?" (* không rõ lắm, cụm này là kiểu "hành động muộn màng", chắc muốn nói mọi người biết hết rồi mới lên khẳng định chăng?)

Tôn Duệ nhìn số lượng bình luận tăng vèo vèo, lúc mới đăng bài, ngón tay đều phát run, từ từ cũng bình tĩnh lại.

Có vẻ như... Cũng chỉ có như vậy.

Chỉ là đem sự thật nói ra mà thôi. Trước đây, lúc cần lấy dũng khí thẳng thắn với người nhà, hắn chỉ có một mình. Ít nhất bây giờ còn có một người khác bên cạnh. Mặc dù đối phương thật giống như đang trầm mê trong công việc, cái gì cũng không muốn để ý... Tôn Duệ nâng điện thoại di động, một mặt oán niệm mà nhìn Cao Vinh đang vội vàng trong phim trường, đang khua tay múa chân gì đó cùng diễn viên chính, Tôn Duệ không thể làm gì hơn là chờ một lúc nữa mới nói cùng Cao Vinh.

Cao Vinh cũng nói "Em muốn nói gì thì nói thế ấy", hẳn là sẽ không giận mình đâu?

Một vài quần chúng ăn dưa ở dưới weibo của Tôn Duệ nói vào nói ra hắn, kêu hắn sau chương trình kia không tìm được việc mới, kỹ năng diễn xuất thì quá kém, không thể làm gì hơn ngoài dựa vào phương thức này cọ nhiệt độ, nói tới mạch lạc rõ ràng. Nhưng rất nhanh liền có người đến cãi, nói, Tôn Duệ rõ ràng bị thiệt lớn, có kẻ ngu mới dùng cách này để làm mình nổi.

"Có gì muốn hỏi thì ghi ở đây, tôi sẽ tuỳ theo duyên phận mà trả lời ha." Tôn Duệ suy nghĩ một chút, đăng một cái weibo mới.


Sau này, Tôn Duệ được người hâu mộ bầu thành người hiểu ý công chúng nhất.( *tớ đoán bừa...)

Rất nhanh, fan, người qua đường, anti, truyền thông các kiểu đều lẫn lộn tràn tới. Vấn đề được hỏi nhiều nhất là mấy đề tài mẫn cảm kiểu "Cậu là đồng tính hay song tính luyến?", "Các cậu bên nhau bao lâu rồi?", "Người trong nhà biết cậu đồng tính chưa?", "Trong video kia chuyện gì đã xảy ra, cậu là tiểu tam sao?".

Vấn đề cuối khiến Tôn Duệ không thể nhẫn nhịn được, hắn cực kỳ nhanh trả lời là sau khi Cao Vinh chia tay khá lâu mình với anh mới phát sinh quan hệ.

Sau khi trả lời mấy vấn đề cơ bản xong, Tôn Duệ thấy những vấn đề của fan cũng bắt đầu xuất hiện. Tỷ như "Sau này anh có dự định cho công việc thế nào?", "Đây là thử nghiệm để trở thành fan chính thức à?", "Anh thích ăn cái gì nhất?", "Hôm nay mặc quần lót màu gì?" vân vân mây mây.

Quanh co một hồi, không ít người qua đường xuất phát vì muốn tìm trò vui mà bắt đầu đưa ra một vài câu hỏi gây khó dễ, ví dụ như nhờ Tôn Duệ dịch thơ tiếng nước ngoài, hoặc là giải vi phân tích phân gì đó.

Tôn Duệ chọn một câu để trả lời: "Có lẽ chúng ta không có duyên phận đâu..."

Mấy câu hỏi ngày càng lệch đề.

"Sao đều là cậu trả lời, Cao Vinh đến bây giờ cũng chưa thấy nói gì. Anh ta đâu?"

Tôn Duệ: "Người ta còn đang làm việc mà, kiếm tiền rất vất vả [hình ảnh]" hắn tiện tay chụp một bức hình Cao Vinh đang khoanh tay đứng ở xa.

"[cười ra nước mắt] Đột nhiên lại tú ân tú ái. Thật không còn gì để nói."

Có người tựa hồ biết đến "Âm thanh của biển", fan của nam chính, lập tức kêu la độ nổi của đoàn phim này không cao, một nhóm người bị mang theo đi tham quan một vòng từ weibo nam chính, nữ chính, tác giả nguyên tác, đến Cao Vinh rồi lại quay về weibo của Tôn Duệ.


Có fan thoáng mong đợi, hỏi: "Vậy anh cũng tham gia diễn chứ?"

Tôn Duệ thành thực nói: "Không. Tôi thuộc gia đình đạo diễn, đến đây quỵt cơm thôi."

Fan kêu rên liên hồi, cầu Tôn Duệ nhận chương trình đi, nhưng nghĩ đến hắn làm đến như thế này, có khi người ta cũng kiêng dè việc mời hắn, tâm lý càng uất ức.

Vì vậy, đám fan liền am thầm an ủi lẫn nhau, nếu Tôn Duệ có bạn trai là đạo diễn, vậy khẳng định có cơ hội đóng phim nha, nói không chừng sau này có thể thành ngôi sao điện ảnh đấy.

Nhưng mà bọn họ cũng không biết, bản thân Cao Vinh lại là người không muốn Tôn Duệ gieo hoạ cho giới điện ảnh nhất, bản thân anh đã sớm lĩnh giáo rồi.

Đương nhiên, đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện tất cả mọi người có thể tiếp thu, có người chửi ầm lên rồi đòi thoát fan cũng không ít. Tôn Duệ đã chuẩn bị tâm lý, nên khi đọc được những câu quá đáng, hắn cũng không quá buồn phiền.

Giờ nghỉ trưa, Tôn Duệ thấp thỏm nói cho Cao Vinh hắn không nhịn được, chuyện gì cũng đều nói ra. Cao Vinh cho là Tôn Duệ chỉ đi thừa nhận, không ngờ chuyện lớn chuyện nhỏ hắn đều thẳng thắn nói ra hết, anh thực sự bội phục tốc độ này của hắn.

"Không sao."

Cao Vinh vừa dứt lời, điện thoại nhà liền gọi đến, anh và Tôn Duệ đồng thời liếc nhìn điện thoại di động, Tôn Duệ lộ ra biểu tình có chút chột dạ: "Anh muốn nghe à..."

"Tôi đến kia nghe. Em đói bụng thì cùng mọi người ăn cơm trước đi, đừng chờ tôi." Cao Vinh cười cười, bước nhanh đến phòng nghỉ.

Giả Uyển Uyển nhìn từ xa, lập tức chạy nhào đến: "Làm sao vậy làm sao vậy?"

"Gia đình anh ấy gọi điện đến." Giọng Tôn Duệ có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến bọn họ đã mượn cơ hội này để công khai, cũng không còn đường quay đầu.

"Anh ta nguyện ý thẳng thắn cùng người trong nhà à?"


"Ừm. Nhưng em có chút áy náy, chị nói xem, em có nên bảo anh ấy chờ một chút không?"

Giả Uyển Uyển một mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Cậu có bệnh à, anh ta nguyện ý nói chuyện với người trong nhà còn không tốt sao? Cậu còn muốn ngăn anh ta? Nhanh chóng bảo anh ta nói chuyện cùng nguời nhà cho rõ mới phải."

Tôn Duệ không rõ: "Không phải chị quen anh ấy trước sao, sao bây giờ lại nói giúp em vậy."

Giả Uyển Uyển bất đắc dĩ: "Anh ta tinh lắm, cái gì cũng hiểu rõ. Không giống cậu, một đầu ngu ngốc."

"Chị nói thế là thế nào đấy!" Tôn Duệ giận rồi.

"Chị nói cậu ngốc đấy, sợ cậu bị lừa gạt."

"Cao Vinh không phải loại người như vậy." Tôn Duệ phản bác.

Giả Uyển Uyển cạn lời: "Chị biết, chị không có ý đó. Nhưng cậu phải nắm chắc một chút, đừng quá dễ dãi, đặc biệt là chuyện trong nhà. Hai người các cậu vẫn còn dính nhau lắm, cậu liền thừa dịp này thúc những chuyện cần làm biết chưa! Cậu cũng biết đạo diễn Cao trước đây cũng không cong, người trong nhà khẳng định sẽ rất bối rối."

Tôn Duệ suy nghĩ một chút, Giả Uyển Uyển nói cũng đúng. Hiếm thấy Cao Vinh lại nguyện ý vì hắn mà thẳng thắn nói chuyện với nguời nhà, thế mà hắn lại rụt rè ngăn cản thì thật có chút không biết điều.

"Chị nghĩ anh ấy cùng người nhà đang nói cái gì?" Tôn Duệ nhìn về phía phòng nghỉ, "Em muốn đi xem..."

"Cậu đừng. Nhất định là mắng anh ta, mắng cậu, rồi khuyên anh ta đi tìm phụ nữ. Cậu nghe thế có thấy thoải mái không?"

Tôn Duệ do dự một phút chốc, vẫn vô cùng muốn nghe. Giả Uyển Uyển khuyên thế nào cũng không nghe lọt, chuồn đến phòng nghỉ.

Giả Uyển Uyển uể oải, còn muốn giúp hai người nào đó phòng bị nếu có người không liên quan ngồi góc tường nghe lỏm. Cô lúc này vô cùng mệt tâm, cảm thấy bản thân cứ bận tâm mấy thứ vớ vẩn y như mẹ già.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận