Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Tôn Duệ mò tới gần phòng nghỉ, cửa đóng chặt, hắn không nghe được âm thanh bên trong, cũng không dám tuỳ tiện đi vào, ngồi xổm tại cửa một lát, lúc này mới nghe thấy giọng Cao Vinh.

Đầu dây bên kia có lẽ là cha hay mẹ Cao Vinh, sốt ruột mà nói rất nhiều, Cao Vinh kiên nhẫn nghe xong mới mở miệng: "Con cũng biết, nhưng con có thể chấp nhận em ấy."

"Vâng... Phải. Trước kia đúng là con từng có bạn gái, nhưng đã chia tay. Sau đó mới cùng em ấy."

"Không phải nói giỡn. Trước con không nói là vì muốn chờ bọn con ổn định một chút mới nói cho hai người."

"...Con biết hai người rất bối rối, nhưng chia tay là không thể. Coi như sau đó vì bất hoà mà chia tay, ít nhất con cũng không vì loại lý do này mà từ bỏ."

"..."

"Vì sao nhất định phải có con. Con muốn nuôi sống chính mình còn mệt mỏi, không có thời gian để nuôi con."

Nói xong, Cao Vinh liền trầm mặc một hồi, đoán chừng là đang nghe phía bên kia phản đối hoặc phê phán. Ở ngoài cửa, Tôn Duệ cũng lo lắng đề phong, thế nhưng nghe Cao Vinh nói như vậy, lại cảm thấy rất an tâm.

"Chờ con quay sau bộ phim này, sẽ trở về đối mặt hai người nói chuyện nghiêm túc, được không ạ?"

Có thể vì giọng điệu Cao Vinh luôn kìm nén, vô cùng bình tĩnh, bên kia tức giận chất vấn đủ kiểu cũng như đánh vào đám bông, không đau không ngứa, nghe anh hỏi như vậy xong liền cúp điện thoại.

Tôn Duệ định chờ một chút mới gõ cửa đi vào, không nghĩ tới, Cao Vinh chẳng buồn phiền chút nào, sau khi cúp điện thoại, trực tiếp mở cửa đi ra, kém chút nữa đá bay cái đống đang ngồi lù lù trước cửa là Tôn Duệ.

"...!" Cao Vinh đúng lúc dừng chân, "Em ngồi đây là muốn hù chết tôi sao?"


"A..." Tôn Duệ bị tóm lúc nghe trộm, "vèo" một cái mà đứng lên.

"Ngồi đây bao lâ rồi?"

"Không lâu lắm..." Tôn Duệ cười cười.

"Hài lòng không? Em không lo nữa chứ?" Cao Vinh khoanh tay.

Tôn Duệ cười cười: "Em cũng không nghe được bao lâu..."

"Vào nghỉ một lát đi. Sau đó chúng ta đi ăn cơm?"

Tôn Duệ ước gì có thể ở chung với Cao Vinh lúc này, nhanh chóng chui vào bên trong. Cao Vinh quay người đóng cửa xong, lại bị Tôn Duệ ôm sát.

"Làm sao vậy?" Cao Vinh cười cười, vỗ vỗ lưng Tôn Duệ.

Tôn Duệ ngẩng đầu lên, ôm chặt Cao Vinh: "Em cảm động."

"Thế này cũng cảm động?"

"Anh đồng ý thẳng thắn với người trong nhà, còn đồng ý công khai nữa..." Tôn Duệ suy nghĩ một chút, tiếp tục, "Trước đây, em chỉ hy vọng có đối tượng thôi, làm tròn số một chút, coi như ước mơ quan trong nhất đời em được hoàn thành rồi!"


"Ước mơ của em cũng có phong cách thật..."

Tôn Duệ xưa nay đều không để ý Cao Vinh độc miệng với hắn. Hắn chỉ cảm thấy vui vẻ đến không xong, tuy rằng Cao Vinh ngả bài như vậy với người trong nhà khiến hắn có chút cảm giác tội lỗi, nhưng hắn khẳn định mình vẫn mừng nhiều hơn là lo.

Tôn Duệ ngẩng đầu, mạnh mẽ mà hôn Cao Vinh, thực sự là nghe đến "chụt" một cái.

"Tự nhiên cảm thấy chuyện này bị lộ ngược lại cũng tốt!" Tôn Duệ cười ha hả nói.

Cao Vinh thở dài: "Khẳng định vẫn có chút ảnh hưởng. Không biết cái chương trình kia sau này định thế nào với em... Thôi, dù sao em cũng không để ý đến những điều này." Tổng kết lại một câu thì là "Em vui vẻ là được rồi".

"Đúng vậy. Không thì em cũng lui giới, vừa cho thuê thu tiền nhà, vừa ở nhà nấu cơm cho anh, thế nào?"

"Tôi cầu em tha cho phòng bếp đi." Ngữ khí Cao Vinh vô cùng thành khẩn.

Thừa dịp đang ở phòng nghỉ, rảnh rỗi một lát, Cao Vinh cũng lấy điện thoại ra chuyển phát bài đăng lúc nãy của Tôn Duệ, hàm ý trong đó đều rõ ràng.

Không ít người đợi đến lúc này mới hết hy vọng, thậm chí có người còn cho rằng đây là do ai đó hack tài khoản gì đó, không chịu tin tưởng sự thật, muốn chờ một "câu trả lời chính thức". Cao Vinh cũng không giải thích gì nhiều. Anh vốn chỉ đi quay phim, cần gì trả lời chính thức gì đó đâu?

Tựa hồ việc này khiến Tôn Duệ rất vui vẻ, hắn có chút không nhịn được mà khẩn trương, vẫn luôn bám dính lên Cao Vinh. Ban đầu cũng chỉ là hôn nhẹ sờ sờ, nhưng rất nhanh, Cao Vinh liền cảm thấy bọn họ có khả năng đốt thành lửa.


Điều này cũng không thể trách anh, sau lần thử nghiệm kia, bọn họ cũng không tiếp tục. Mặc dù đang ở nơi làm việc, nhưng mà đều là hai người trẻ tuổi, cứ ôm ôm cọ sát như vậy, không tránh khỏi cọ ra tia lửa.

"A... Cao Vinh... Hay là...?" Tôn Duệ cũng có cảm giác.

Cao Vinh đối với cái "hay là" này của Tôn Duệ vô cùng động lòng, thế nhưng, lý trí nói cho anh biết bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, làm chuyện như vậy trong đoàn phim có vẻ không tốt cho lắm.

"Về nhà làm cũng được..." Tôn Duệ có chút ủ rũ, thế nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ. Hắn chỉ mong... Đôi khi Cao Vinh nhiệt tình hơn một chút.

"...Khụ," Cao Vinh hắng giọng một cái, "Nắm chắc thời gian một chút..."

Mắt Tôn Duệ liền sáng lên, nhưng vẫn giả mù sa mưa tỏ vẻ: "Có thể làm lỡ việc của anh không?"

"...Sẽ không đâu."

Cao Vinh đáp như vậy, đứng dậy khoá trái cửa. Tôn Duệ có lòng nhắc anh bên ngoài có Giả Uyển Uyển trông, sẽ không để nhân viên không liên quan tiến vào, không cần quá lo lắng.

"Cô ấy tốt như vậy?" Cao Vinh kinh ngạc.

"Đúng vậy đúng vậy! Lần sau nhất định phải mời chị ấy một bữa cơm."

Giả Uyển Uyển ngồi bên ngoài hoàn toàn không biết trong kia xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sao đạo diễn Cao gọi điện gì mà lâu như vậy...

Một diễn viên quần chúng có lòng tốt, thấy Giả Uyển Uyển ngồi ở chỗ này không tiện đi lại, liền chủ động đem hộp cơm lại, giúp cô vừa "trông chừng" vừa ăn, Giả Uyển Uyển quả thực rất biết ơn người ta.

Giả Uyển Uyển mà biết hai người kia ở trong phòng không phải đang thảo luận chuyện nhân sinh đại sự với gia đình, mà đang làm chuyện "nhân sinh đại sự" theo nghĩa khác, phỏng chừng tức muốn chết ngay tại chỗ.


Mãi cho đến khi hộp cơm thấy đáy, cô đã muốn hoài nghi, không biết bên trong có xảy ra tranh chấp gì dẫn đến giết người vì tình không... Ngẫm lại, Cao Vinh và Tôn Duệ cũng không thuộc loại này, nhưng ai mà biết được, Giả Uyển Uyển đặt hộp cơm xuống, muốn đến nhìn một chút. Nhưng lại nghĩ tới không cẩn thận mà nghe được bí mật của bọn họ, còn bị nghĩ là nghe lén, cô sợ phiền phức, lại ngồi xuống.

Hai người ở bên trong cũng không làm ra động tĩnh gì quá lớn, cô ăn xong cơm hộp, đợi một lát, liền thấy cả hai cùng nhau đi ra, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vô cùng bình thường, không giống trải qua tranh chấp cãi nhau gì.

"Nói gì mà lâu thế, chị ở đây ăn xong cơm luôn rồi, cứ ngồi đây y như bám đuôi vậy."

"A không có gì! Bọn em chưa nói gì cả!" Tôn Duệ chột dạ nói.

"..." Trực giác của Giả Uyển Uyển cho cô biết có gì đó không đúng.

Cao Vinh đứng ra giảng hoà: "Người nhà gọi điện thoại đến, khẳng định trong thời gian ngắn không thể tiếp thu. Cha tôi thực sự phát điên, luôn đề cập đến chuyện trước kia, có lẽ không muốn tin tôi là đồng tính đi. Nói rằng cũng có cả người song tính luyến, nhưng bọn họ không hiểu. Tôi nói sau này sẽ về nhà cùng bọn họ cẩn thận nói chuyện lại."

Giả Uyển Uyển liền dời đi chú ý đối với kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của Tôn Duệ: "Oa... Tâm lý của anh khẳng định cũng không dễ chịu."

"Tôi vẫn tốt, đã làm qua chuẩn bị tâm lý."

"Thật là bình tĩnh..." Giả Uyển Uyển nói không ra lời, cô biết chuyện này khẳng định không nhẹ nhàng như lời Cao Vinh nói. Cô là người ngoài, cũng không tiện hỏi thêm cái gì, chỉ có thể thay Tôn Duệ cảm thấy vui mừng. Ai biết được lúc đầu có ý tốt nhắc nhở Tôn Duệ một chút, bây giờ lại cảm thấy thân cận đến như vậy đâu?

Tôn Duệ không chút dấu vết sửa lại cổ áo, lỗ tai còn có chút ửng đỏ. Nếu không phải Giả Uyển Uyển bắt đầu suy nghĩ chuyện khác, tuyệt đối nhìn ra hắn có vấn đề.

Giả Uyển Uyển liếc nhìn thời gian: "Ai chà, sắp hết giờ nghỉ rồi. Không thì kéo dài thêm chút nữa nhé?"

"Tôi biết," Cao Vinh kín đáo nhéo nhéo em Tôn Duệ, "Em cứ bình tĩnh ăn đi, tôi không ăn một bữa cũng không sao."

"Thật tình." Giả Uyển Uyển chậc lưỡi, xem ra không kéo dài thời gian nghỉ được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận