Mộng Sinh Nhuỵ Tình


Lạc Miên thấy người hắn vẫn còn ướt hẳn là vừa tắm
Ta chưa từng lừa dối ai cả! Vậy là người thừa nhận người có tình với cả Dạ Hành sao? Ánh mắt hắn nhìn nàng sâu trong đó là đang muốn câu trả lời của nàng để hắn sáng tỏ,hắn mong nàng phủ nhận với lời hắn vừa nói
Không! Ta đã nói hai người bọn ta là bạn thôi Còn hắn? Hắn thì sao? Cái tên ban ngày ban mặt dám bén mảng đến người của ta Lăng Siêu theo vai vế tộc...là cháu ta Thân thiết quá nhỉ? Ta chưa từng xin huynh gì hết nay chỉ xin tha mạng cho huynh ấy thôi ! Nếu ta nói không thì sao? Đó là người thân của ta mà Nàng nghẹn ngào nói ánh mắt không phải lo lắng cho ái tình nào cả mà là sự lo lắng cho người thân, hắn vừa thấy nàng tủi thân như vậy lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc tủi thân đến vậy hai vai nàng còn đang run rẩy
- Ta chỉ có một người bà,hai người cháu nhưng ta coi họ là bạn cho phép họ gọi ta là bạn ta..không muốn mất đi ai trong số họ nên ta xin huynh ..xin huynh đừng giết họ được không? Họ vô tội
Nghe những lời cầu xin từ tận đáy lòng da diết đến vậy,Tiêu Duật cất kiếm đi quay mặt đi nhưng tay vẫn lau nước mắt cho nàng rồi rời đi Lạc Miên muốn níu tay hắn lại bởi nàng đã nhìn ra thứ gì đó đặc biệt nhưng hắn lại dứt khoát đi khỏi không ngoái lại xem

"Sao nàng ấy lại tủi thân chứ ta làm gì sai ư? Đâu có ta chỉ muốn giữ người của riêng ta thôi mà đầu phải sai trái vậy tại sao nàng ấy lại tủi thân đến mức nói ra những lời như thế? Ta làm gì nàng sao? Ta chưa đủ tốt,chưa chân thành hay sao A Miên"
Những suy nghĩ về nàng loanh quanh luẩn quẩn trong tâm trí hắn khiến hắn không tập trung trong chính sự thấy chủ nhân mình không vui các quan ở dưới tấu lên cũng đưa mắt nhìn nhau không hiểu ý
- Nói đến đây thôi!
Các quan đứng dậy cúi đầu lễ rồi đi khỏi hắn ngồi tần ngần nhìn những thứ đồ chơi nàng làm cho hắn mà bất giác mỉm cười trong thâm tâm hắn chưa từng muốn nàng khóc hay phải chịu khổ chỉ là xung quanh nàng có vệ tinh mà nàng lại rất hay giao tiếp nên hắn nảy sinh ghen tình nhưng lại không biết bày tỏ rằng Tiêu Duật đang ghen
" Sao lại chỉ nghĩ mỗi về nàng ta thế này? Sắp đánh chiến mà tâm trí lại toàn là nàng ấy làm sao ta tập trung được đây tình ái của thế gian là cảm giác này sao? Là ghen khi thấy nàng ấy bên cạnh người khác sao? Ta không hiểu gì hết"
Chủ nhân! Mọi thứ đã sẵn sàng bên phía Phong Lôi cũng nghe nói sắp đại chiến! Vậy à? Để xem khi nào thành thân đây Trành Yền biết chủ nhân không muốn dùng tộc Miêu nữa, biết rằng đại chiến xảy ra có thể tia hồn của Ma Thần sẽ sống lại rồi Trành Du sẽ trở về nàng Trành đã đợi rất lâu rồi nên nàng muốn càng sớm càng tốt, Tiêu Duật muốn thành hôn càng sớm càng tốt, Lăng Siêu và Dạ Hành muốn cứu Lạc Miên càng sớm càng tốt, Khuyển Cầm muốn đại chiến xảy ra đề Phong Lôi đánh lại Thần Giới bại dưới tay họ và muốn bên cạnh Tường Phi càng vui,
Lão Bà muốn con cháu trở về càng sớm càng tốt ai cũng có nỗi niềm, tâm tư khó nói thành lời cuộc đời không ai cho ai hoàn hảo cũng không lấy hết của ai cái gì có những thứ buộc phải diễn ra đều là duyên nợ, duyên nghiệp phải trả Lạc Miên cũng không ngoại lệ nàng muốn bình yên càng sớm càng tốt nàng không muốn vì nàng bất cứ ai bị đau đớn, không muốn vì bản thân xảy ra đại chiến
"Ta không nhìn nhầm đâu rõ ràng khoảnh khắc đó ta đã thấy huynh ấy mủi lòng rồi chỉ là không hiểu sao vẫn né tránh ta mà thôi"
Nàng đinh ninh suy nghĩ nàng cho rằng đúng nàng đã đi lang thang khắp Ma Cung thấy mọi người ai cũng bận rộn cả, thấy họ đang sắp xếp thuốc nổ và đạn dường như sắp có biến cố gì đó nàng chạy đến chỗ Tiêu Duật thấy
Trành Yền và hắn đang nói chuyện nàng ghé sát tai nghe

Vậy...!thuộc hạ sẽ làm theo sắp xếp ! Càng sớm càng tốt! Trành Yền rời đi Lạc Miên vẫn đang như nai con ngơ ngác bước vào
Chuyện gì? Ta đã nói sẽ không giết hắn rồi mà Vậy sao? Ta phải đa tạ huynh rồi! Thấy nàng gần đây teo tóp gầy hơn nhiều hắn càng xót xa gọi người mang thức ăn lên cho nàng ăn
Chưa xong đầu! Mau ăn tạm đi H..huynh làm vậy là có ý gì? Nàng còn đang đứng ngẩn ngơ ra đó những cung nữ đã đem sẵn trái cây lên hắn ra hiệu nàng gọt cho hắn
Tiêu Duật,ta ...!Lo cho hắn tới vậy à? Đó là cháu ta mà..
Đó là cháu ta mà..

Vậy sao không gọi là cháu lại gọi là huynh ? Cái đó là do thuở nhỏ ta quen miệng lớn lên không sửa được Hắn nhìn từng cử chỉ của nàng rõ ràng hữu tình lại như vô tình hắn lạnh nhạt với nàng, khi thức ăn bưng lên để nàng ăn còn bản thân lại tập trung chơi với nhện nhìn nàng ăn ngon miệng hắn cũng nhẹ lòng
Nếu hắn không đi thì sao? Không đi làm sao mà được chứ Làm sao mà tin được? Nếu người bên cạnh còn làm được kia mà Tiêu Duật rời đi hắn quyết tâm đẩy nhanh tiến độ còn Tường Phi được giao lệnh điều khiển tâm trí Vĩ Ân tìm thứ

cô ta yêu thích nhất để giày vò
Vĩ Ân à, con đã tỉnh rồi sao ngủ thêm đi? Cha à,bệnh con không rõ ra sao con chỉ xin cha một thỉnh cầu Được được bao nhiêu ta cũng cho con nói đi Ân nhi có nảy sinh thầm yêu mến Dạ Hành thần quần nhưng...!lại sợ người ta không thích mình A à cái này thì....!Cha à, có khó quá không? Con chỉ xin thể thôi Cha sẽ suy nghĩ thêm rồi trả lời con Vĩ Ân nắm lấy tay cha mình bộ dạng hết sức thê lương nói giọng yếu đuối nàng ta từ khi tỉnh dậy như con người khác vậy thật khiến người khác thương cảm
- Ừ ừ!
Người cha nào cũng muốn con mình hạnh phúc nhưng Vân Diện thần quân lại không muốn để con gái trở thành thể thân của Nguyệt Sa kia khi biết con gái vừa tỉnh ông đã cùng Phụng Chi đến xem xét tình hình thấy con gái út ốm yếu xanh xao ông xót thương cho con mình nay con gái lại xin điều ấy càng thêm khó xử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận