Mộng Tình

Ăn cơm tối xong, Trương Thiên Vũ và Trương Thiên Ân liền dính lấy nhau, anh em họ đi siêu thị mua một ít đồ giúp mẹ rồi dạo phố hàn huyên nói chuyện khi họ về đến nhà trời cũng đã khuya. Đi dạo phố giúp tinh thần cô được thư giãn nên cô quên luôn tình huống lúc sáng cô với Ngô Gia Hào, về đến nhà cô leo luôn lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô thấy Hứa Gia Khánh với khuôn mặt tức giận hung hăng đến trước mặt cô đè cô xuống giường, anh nói với cô giọng nói vô cùng dữ dằn:"Tôi đã nói với em như thế nào em bỏ ngoài tai hết rồi sao, tại sao lại tạo dựng mối quan hệ, tại sao lại có những hành động thân thiết với cái gã đó, hay là em muốn tôi mãi mãi sống trong giấc mơ của em."

Cô rất muốn giải thích với anh rằng đó chỉ là vô tình chứ không phải cô cố ý có. nhưng lời chưa nói ra đã nghẹn ứ trong cổ khi mà anh đang nhằm vào cổ cô mà cắn. Một cơn đau truyền từ cổ lan khắp cơ thể làm cho cô tỉnh giấc thoát ra khỏi giấc mơ. Cô ngồi bật dậy lấy tay sờ lên cổ mình, cảm giác có cái gì đó ướt ướt, đó là máu và vết răng của Hứa Gia Khánh. Anh không tồn tại nhưng vết cắn này là có thật.

Cô cứ luống cuống ngồi đó không biết phải làm sao với vết cắn này, tình trạng cổ cô như vật làm sao cô dám đi gặp mặt người khác. Cô biết vết cắn này là thay cho lời cảnh cáo của anh giành cho cô.


Trong giấc mơ lần này, cô đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh và cũng rõ luôn bản chất con người anh. Khuôn mặt ấy vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến nỗi chỉ cần nhìn thôi là cũng đủ khiến cho trái tim các thiếu nữ rụng rời rung động. Nhưng tính cách của anh đâu đẹp như vậy. Nếu là trong giấc mơ đầu tiên cô gặp anh thì cô xem anh là chàng hoàng tử nhã nhặn, nhẹ nhàng mà cô may mắn gặp được, nhưng trong giấc mơ lần này cô xem anh là ác ma trong cơn ác mộng của cô. Cô nguyền rủa anh tại sao lại không hoàn toàn biến mất mà còn đi vào giấc mơ của cô, sống trong giấc mơ của cô. Anh còn nói cái gì mà cô là người con gái thiên mệnh của đời anh, cái gì mà cô có thể đưa anh trở về thực tại. Đâu phải cô muốn giữ anh lại trong mơ của cô, cô vẫn đang cố gắng giúp anh thoát ra ngoài nhưng anh lại không có một chút gì gọi là tin tưởng cô, vội vàng kết tội cô rồi dùng hành động bá đạo để trừng phạt cô, thật là oan uổng cho cô quá.

"Thiên mệnh gì chứ, cũng chỉ là cái duyên gặp được nhau sau này tôi đưa anh ra khỏi giấc mơ rồi thì tới lúc đó đường ai nấy đi không còn liên quan gì đến nhau nữa, coi như tôi xui xẻo gặp phải cái rắc rối này." Cô thầm trách móc Hứa Gia Khánh.

Cô không giám ngủ nữa, cô sợ gặp lại Hứa Gia Khánh trong giấc mơ đêm nay bởi anh đang tức giận, nếu đêm nay gặp lại anh không biết anh sẽ làm gì cô nữa. Cô ngồi lướt web cả đêm đến tận sáng khi bố mẹ và anh trai cô tỉnh dậy, cô mới đi vệ sinh cá nhân.Hôm nay cô không buộc tóc mà xõa xuống để tóc bao trùm lấy cổ của cô, cô lấy thêm chiếc khăn thời trang bằng lụa quàng vào cổ để che đi vết cắn rồi bước xuống nhà. Vì đó là chiếc khăn có thể quàng vào tất cả các mùa trong năm nên khi thấy cô quàng khăn mọi người không ai thấy lạ hay đặt câu hỏi gì.

"Thiên Ân, con tính khi nào về." Mẹ cô hỏi.

"Con sẽ ở đây thêm 5 ngày nữa rồi về." Cô thản nhiên đáp mà không hề để ý đến ánh mắt bí ẩn của mẹ cô.

Mẹ cô hỏi vậy với mục đích tạo cơ hội nhiều nhất cho Ngô Gia Hào với cô gặp nhau. Vì nhà cô cách xa nhà bố mẹ cô nên mỗi lần cô về thăm họ đều phải xin văn phòng nghỉ 1 tuần. Trong những ngày ở đây cô rất thường xuyên chạm mặt Ngô Gia Hào dù là ở nhà hay ở cứa hàng của mẹ cô. Cô ngầm hiểu những cuộc gặp này là do ai tạo dựng. Mỗi lần gặp Ngô Gia Hào cô đều cố gắng giữ khoảng cách với anh ta và nếu tránh mặt được thì càng tốt nhưng cô càng như vậy anh ta càng tiến tới. Vì đều này mà mỗi khi cô nhắm mắt đi vào giấc ngủ chỉ cấn cô nhìn thấy Hứa Gia Khánh là cô lại giật mình tỉnh giấc.

Mặc dù cô cảm thấy cô chẳng làm gì sai nhưng cô vẫn sợ anh kết tội cô vì trong mắt anh chỉ cần cô gặp người đàn ông nào thường xuyên có lẽ anh sẽ cho rằng cô đang cố ý làm trái lời anh.


Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở đây, cô đang vui mừng khi sắp thoát khỏi những cuộc gặp gỡ với Ngô Gia Hào thì mẹ cô thông báo với cô:"Mẹ đã hẹn với mẹ Gia Hào tối nay hai gia đình chúng ta sẽ cùng đến ăn tối ở nhà hàng X, mẹ muốn con để lại ấn tượng tốt trong mắt bố mẹ cậu ấy."

Lời nói của mẹ cô như tiếng sấm ngang tai làm cô như muốn điên lên, cô đứng phía sau lưng mẹ cô lẩm bẩm:"Ý gì đây, ngày cuối cùng rồi mà cũng không tha."

"Nói gì vậy." Bỗng mẹ cô quay phắt lại hỏi cô làm cô giật nảy người.

Cô nặn ra một nụ cười nịnh nọt trước mặt mẹ rồi đáp:"À, không có gì chỉ là... là... là..." Cô cứ lắp bắp vì không biết phải nói sao.


"Là cái gì, nói cho tử tế vào." Mẹ cô nói với giọng hơi khó chịu.

"Tại sao lại là hai gia đình gặp hẹn nhau cùng ra ngoài ăn với lại tại sao con phải để lại ấn tượng tốt với bố mẹ anh ta." Cô hỏi mẹ một cách thản nhiên.

Mẹ cô trừng mắt nhìn cô:"Con còn hỏi là tại sao hả, con và cậu ta gặp cũng đã gặp rồi, nói chuyện cũng đã nói chuyện rồi, không lẽ hai đứa định chỉ dừng ở đó thôi sao..." Mẹ cô đang nói cô liền ngắt lời:"Mẹ à, nhưng..."

Chưa kịp nói xong mẹ cô đã tiếp tục lên tiếng:"Trương Thiên Ân, mẹ nói cho con biết, mẹ rất hài lòng về con người của Ngô Gia Hào, cậu ta cũng có vẻ rất thích con đó, mẹ quyết định để hai đứa đến với nhau, cả hai gia đình hẹn nhau tối nay cùng ăn tối là để bàn về chuyện tình cảm của hai đứa, tiếp theo là bàn đến hôn sự của hai đứa, nên tốt nhất con hãy giữ ý tứ trước mặt họ, đừng phật ý họ, cũng đừng có nói lắp bắp như vừa rồi, nếu con không muốn giữ thể diện cho bản thân thì hãy giữ thể diện cho bố mẹ cho cái gia đình này, tốt nhất con hãy làm theo lời mẹ nói nếu không thì con cũng đừng mơ tiếp tục cuộc sống tự lập nữa, mẹ làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi." Mẹ cô nói một chàng dài rồi bực bội đi đến cứa hàng mặc cô đứng đó mà không kịp nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận