Sáng hôm sau.
"Ghế của tôi đâu?"
Khương Nhiễm không thấy ghế của mình ở chỗ bàn trợ lý đâu liền hỏi người ở đó.
"Lão đại gọi cô vào."
Triệu Chí Viễn chột dạ chỉ vào phòng phó tổng giám đốc.
Cô ngờ ngợ mở cửa đi vào, vừa hay thấy anh đang chống cằm nhìn ra cửa.
Bốn mắt chạm nhau, có ý gì?
"Anh gọi tôi?"
"Ừm."
Lệ Thành khẽ gật đầu.
Sau đó, chẳng có sau đó nữa.
"Này, gọi tôi vào đây để nhìn nhau thôi hả? Tôi còn nhiều..."
"Vậy thì đi làm đi."
Anh cắt ngang lời cô.
Khương Nhiễm nghe thấy anh nói vậy thì trợn mắt, cái tên này lại muốn gì nữa.
Chẳng phải gọi cô vào có việc, xong bây giờ lại nói thôi đi làm đi.
"Hôm qua còn cảm thấy tốt bụng, đúng là mình đã quá kỳ vọng vào tên này rồi."
Cô lầm bầm mắng, từ khi gặp Lệ Thành, tuần suất tự mình lẩm bẩm mắng người của cô ngày càng cao, chủ yếu là vì tên này đáng mắng, mà cô lại không thể mắng thẳng mặt.
"Cô đi đâu đó?"
Thấy cô xoay người mở cửa, anh lại lên tiếng.
"Đi làm việc."
"Bàn làm việc của cô ở kia."
Chỉ thấy Lệ Thành chỉ sang hướng bên phải.
Lúc này Khương Nhiễm mới chú ý đến cái bàn làm việc mới đặt cạnh bàn làm việc của anh.
"Tôi ngồi đây?"
Cô tự chỉ mình hỏi.
"Chẳng lẽ tôi tự mình ngồi hai chỗ hả?"
"Không phải, ý tôi là tôi đang học việc với Chí Viễn.
Giờ chuyển vào đây, bất tiện lắm."
Cô lắc đầu.
"Bất tiện thế nào?"
"Nhỡ có gì không hiểu, chạy ra chạy vào..."
"Cô không biết hỏi tôi?"
"Biết."
Cô theo quán tính hỏi gì đáp nấy, thuận miệng trả lời theo.
Sau đó mới cảm thấy không đúng:
"Không phải, anh bảo tôi đi theo Chí Viễn..."
"Xem kìa, cô đi theo Triệu Chí Viễn nhiều quá rồi quên mình là người đã có chồng rồi sao?"
Một câu Chí Viễn, hai câu cũng Chí Viễn.
Thân thiết như thế?
"Anh có ý gì?"
Cô nhăn mày nhìn anh.
"Ý trên mặt chữ."
"Anh..."
Cô tức giận, không biết tên này ăn phải thuốc súng ở đâu.
Bây giờ lại đổ lên đầu mình.
"Cô có năm phút để ngồi vào bàn."
Lệ Thành nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa liền nói.
Khương Nhiễm dù có tức giận cũng nín nhịn, đi vào chỗ ngồi.
Lúc sau.
Nhìn mấy con chữ thuật ngữ trên tài liệu, đầu óc cô hoa cả lên.
Không được, cô cần phải có người "giảng bài".
Lệ Thành đang xem báo cáo, thấy người bên cạnh cứ ngọ nguậy liên tục liền dừng việc trên tay nhìn sang.
Đôi mày lá liễu nhíu chặt, môi nhỏ hơi mím trên gương mặt thanh tú.
Thật khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ai đó liền ho nhẹ.
"Nhìn cái gì?"
Quay sang thấy anh đang nhìn mình, cô bực dọc.
"Không hiểu chỗ nào?"
"Anh được không vậy?"
Anh bĩu môi.
"Chưa thử làm sao biết không được."
Đột nhiên anh nói lời hai nghĩa khiến Khương Nhiễm chột dạ.
"Chỗ này."
Cô rụt cổ, không muốn xấu hổ liền đẩy tài liệu sang chỉ vào chỗ cần hỏi.
Điều bất ngờ là Lệ Thành thật có thể giảng bài cho cô hiểu tường tận.
Bất ngờ hơn là lời anh nói ra là một nhưng áp vào lại thành mười.
Quả nhiên, cô đã đánh giá thấp ai đó.
Khương Nhiễm ngoan ngoãn lắng nghe anh nói đến say sưa, như một đứa trẻ vừa phát hiện ra chân trời mới.
Đến trưa, Triệu Chí Viễn từ bên ngoài mang đồ ăn trưa vào cho Lệ Thành.
"Chí Viễn xem giúp tôi cái này."
Vừa đặt đồ ăn xuống bàn, cậu ta liền nghe thấy cô gọi.
Còn chưa kịp quay đầu lại, Triệu Chí Viễn đã cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.
"Tôi làm thế này ổn chứ?"
Thấy cậu ta mãi không chịu đến, cô liền chạy lại đưa sổ tay sang hỏi.
"Tôi, tôi bận rồi.
Tôi đi trước."
Triệu Chí Viễn rùng người, đứng thẳng dậy.
Nói chưa dứt câu đã không thấy người đâu.
"Gì thế?"
Cô nhíu mày nhìn theo.
Chợt thân thể nhẹ bẫng, Lệ Thành nhấc cô đặt lên bàn làm việc.
Khương Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt sắc lẹm đối diện khiến cô rụt cổ.
"Anh lại làm sao?"
Cô lí nhí.
"Luôn miệng Chí Viễn, em cùng cậu ta thân lắm sao?"
Anh nhếch môi, rất thỏa mãn với vẻ mặt này của cô.
"Anh chẳng phải cũng gọi cậu ta là Chí Viễn sao? Hơn nữa, Chí Viễn cũng được xem là thầy..."
Lời phía sau còn chưa nói hết, môi cô đã bị chặn lại.
Tay Lệ Thành giữ chặt gáy, kéo đầu cô về phía mình hôn xuống.
Môi mỏng ngậm lấy đôi môi mềm mại, ngọt ngào mút nhẹ.
Khương Nhiễm bị hành động bất ngờ này của anh dọa cho ngay cả người.
Đến khi đầu môi cảm nhận được thứ mềm mại, ướt át cô mới bừng tỉnh, đưa tay lên đẩy anh ra.
"Lệ Thành, anh làm cái gì vậy?"
Khung cảnh trong phòng giống hệt một tên lưu manh đang trêu ghẹo con gái nhà người ta.
"Khương Nhiễm, nếu em còn dám gọi tên người đàn ông khác thân thiết như vậy nữa.
Cứ một lần tôi sẽ hôn em một cái, để xem..."
Anh kéo cúi sát xuống nói vào lỗ tai cô, cố ý kéo dài âm giọng.
"Lưu manh."
Cô chỉ ngón tay run rẩy vào anh mắng.
"Như vậy còn chưa có lưu manh bằng việc lợi dụng người khác ngủ mà hôn trộm đâu."
Anh nhếch môi, nói lời ý tứ.
"Ý gì?"
Ai đó đột nhiên chột dạ, mặt vốn đã đỏ càng đỏ hơn.
"Em đoán xem."
Khương Nhiễm biết Lệ Thành hôm đó đã tỉnh giấc nhưng vẫn giả vờ ngủ thì trong lòng tức giận, nhưng hơn thế nữa là ngượng ngùng.
Hôm đó là một tai nạn, cô không có cố ý.
Cô dùng tay đẩy mạnh anh, chạy ra khỏi phòng.
Nhà vệ sinh.
Nhìn sắc đỏ trên mang tai trong gương, cô mím môi.
Lại nghĩ đến vừa rồi, môi bị anh hôn liền đưa tay lên chùi mạnh.
"Lệ Thành, cái tên chó má."
Cô tức giận mắng, rồi dùng nước lạnh để rửa mặt làm dịu đi sự ngượng ngùng.
Khi cô vừa đi ra ngoài, từ trong phòng vệ sinh đột nhiên có một người khác bước ra.
....