Mộng Tưởng


Hôm nay là ngày cô đi khám thai định kỳ, Lệ Thành vốn muốn đi với cô.
“Không cần đâu, anh cứ làm việc đi.”
Khương Nhiễm nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình, cười bảo.
“Không cần, trở về làm sau.”
Anh lắc đầu không vui.
“Lão đại, Lệ tổng… gọi anh.”
Triệu Chí Viễn từ bên ngoài chạy vào, vừa hay thấy cảnh này.
“Đi đi, em ổn.”
Cô vỗ lên tay anh trấn an.
“Ừm.”
Lệ Thành thấy cô kiên quyết, cũng không giữ nữa.

Khương Nhiễm một mình đến bệnh viện làm kiểm tra.
“Thiếu phu nhân, thai nhi vẫn khỏe.”
Bác sĩ nhìn hình ảnh hiện trên màn hình, mỉm cười nói.
“Đó là con tôi sao?”
Cô chỉ vào chấm đen bé như hạt đậu trên đó hỏi.
“Đúng vậy, sau này con cô sẽ còn lớn lên nữa.

Bụng cô cũng sẽ to lên.”
Khương Nhiễm sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình khẽ cười.

Rồi như nhớ đến chuyện gì, nụ cười chợt tắt.
Vừa rồi, cô trở về phòng làm việc có nghe thấy cuộc gọi giữa anh và ông nội.

Không nói rõ nhưng cô cũng đoán được bảy, tám phần.
Cô sợ hãi…
Đi về phía xe mà Lệ Thành chuẩn bị cho mình, cô định bước lên đột nhiên nghe thấy âm thanh rồ ga của xe máy phía sau.
Vừa quay đầu, liền thấy một chiếc xe đang lao nhanh về phía mình.
Rầm.

“Sao cơ?”

Triệu Chí Viễn nhận điện thoại, đột nhiên lớn giọng khiến mọi người trong phòng họp im lặng nhìn về phía cậu ta.
Thấy vậy, cậu ta cũng chẳng để ý.

Chạy lại chỗ Lệ Thành cúi xuống nói nhỏ bên tai anh một câu.
Chỉ thấy anh lạnh lùng đưa mắt nhìn Lệ Phong ngồi cách đó không xa.

Hắn ta nhếch môi tiếp nhận, giống như là biết chuyện mình làm chắc chắn đã thành công.
Nhưng sau đó lại chẳng thấy Lệ Thành có hành động gì, vẫn tỏ ra như không có chuyện gì ngồi ở vị trí của mình.

Khiến cho Lệ Phong thoáng nhíu mày, bàn tay siết chặt.

“Đừng…”
Khương Nhiễm hốt hoảng ngồi bật dậy từ trên giường.

Mặt mày cô trắng bệch, đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng không thể che giấu.
“Cô tỉnh rồi.”
Bác sĩ đứng cạnh đặc biệt chú tâm trong việc chăm sóc “nhân vật lớn” này, hỏi han.
“Con tôi…”
Cô sờ lên bụng mình, túm lấy tên bác sĩ.
“Vẫn ổn, cô chỉ là vì sợ hãi quá độ nên ngất thôi.”
Khương Nhiễm thẩn thờ nhớ lại việc lúc đó.

Chiếc xe máy chạy với tốc độ cao, lao như bay về phía cô mà không có ý dừng lại.

May mà lúc đó cô còn sót chút tỉnh táo trốn đi, nhưng chính vì vậy mà có thể quan sát được chiếc xe máy đâm mạnh vào xe của Lệ Thành chuẩn bị cho cô ở cự ly gần.
Rất gần, những thứ có thể bể nát đều bể nát.

Người lái xe cũng chết sau cú va đó.

Tình cảnh bể nát cùng xác của tên lái xe dị dạng đập thẳng vào mắt, khiến cô sợ đến mức ngất đi.
Giờ nghĩ lại còn thấy sợ, bàn tay run rẩy.
“Lệ Thành, sao anh còn chưa đến nữa?”

Cô lẩm bẩm, giọng run rẩy.
Bác sĩ nhìn cô gái trên giường thầm thở dài.

Đã cho người thông báo lâu đến vậy rồi mà vẫn không thấy anh đến, chỉ có duy nhất một cuộc gọi từ trợ lý của anh Triệu Chí Viễn, dặn dò họ chăm sóc cho cô thật kĩ.
Khương Nhiễm một mình chịu đựng ở bệnh viện đến tối, trái tim nơi lồng ngực dần nguội lạnh.

Cuối cùng đành phải tự mình đón xe trở về Vân Đế.
Trong nhà đèn sáng đến mức chói mắt, cô lặng lẽ đi từng bước vào bên trong.
Người đàn ông ngồi trên sofa vừa hay nhìn sang cô, ánh mắt không có mấy phần tình cảm.
“Về rồi thì lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Lệ Thành chỉ nhìn thoáng qua cô, rồi đứng lên lạnh nhạt nói.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Cô mấp máy môi hỏi.
“Hỏi gì? Con tôi cũng chẳng sao.”
“Anh…”
Khương Nhiễm lạnh cả sống lưng, như không tin vào tai mình nữa.
“Đi nghỉ ngơi đi, đừng làm cho con tôi không khỏe.”
Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi lên lầu.
Đầu óc cô chợt nặng nề, không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra.

Vì sao đột nhiên anh lại như vậy?

Sáng hôm sau.
Khương Nhiễm theo thói quen tỉnh giấc từ rất sớm, bàn tay nhỏ sờ sang chỗ bên cạnh trống không.

Trái tim chùng xuống, hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà anh chỉ bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, không một lời an ủi, tối cũng không ở đây.
Rời giường, vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống lầu.
Vừa bước xuống đã thấy Enzo dọn bữa sáng ra bàn, Khương Nhiễm khẽ ngước đầu lên nhìn cửa phòng anh.
Cô không ăn trước mà ngồi vào bàn đợi, cô muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.
Đợi mãi đến bảy giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, cô nhăn mày gọi:

“Enzo, mau đi lên gọi chủ nhân của cậu xuống.”
“Chủ nhân đã đi làm từ sớm rồi ạ.”
Nhưng Enzo chỉ đi lại nói với cô.
Khương Nhiễm nhíu mày, đi trước? Cũng không bảo Enzo báo trước.
Cô đứng phắt dậy, chẳng có tâm trạng ăn bữa sáng nữa thay đồ đi thẳng đến tập đoàn.
Vừa mới đi đến trước phòng phó tổng, Triệu Chí Viễn ngồi ở bàn làm việc bên ngoài đã đứng lên ngăn lại:
“Chị dâu, chị… vẫn là đừng nên vào thì hơn.”
“Tại sao?”
Cô nghi ngờ nhìn cậu ta.
“Tôi…”
Triệu Chí Viễn còn đang tìm lời biện minh thì bên trong phòng vang lên âm thanh õng ẹo của phụ nữ.
“Nhị thiếu, đáng ghét.”
Ánh mắt Khương Nhiễm tối lại, không nói thêm lời nào trực tiếp đến nơi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho hít thở không thông.

Giống hệt như tối hôm đó, chỉ khác là người phụ nữ hôm ở Singapore kia đang ngồi lên đùi, mềm yếu tựa vào ngực anh.
“Có ý gì? Chẳng phải chỉ nói là…”
“Nhị thiếu, anh nói xem cái cô gái này cứ liên tục phá chúng ta hai lần rồi đó, Tố Châu không chịu đâu.”
Trương Tố Châu cắt ngang lời cô, hờn dỗi trong lòng Lệ Thành.
“Triệu Chí Viễn, còn không mau đuổi cô ta ra ngoài?”
Lệ Thành nhăn mày, khó chịu nhìn ra cửa.
“Lệ Thành, rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng phải sáng hôm qua còn bình thường sao?”
Cô lúc này đã bình tĩnh hơn, hỏi lại một lần nữa.
“Còn không nghe hả?”
Anh lạnh giọng nói.
“Triệu Chí Viễn, tôi là vợ hợp pháp của anh ta.

Lời tôi nói ra, cậu không muốn nghe cũng buộc nghe.

Lôi ả đàn bà đó ra ngoài cho tôi.”
Khương Nhiễm không yếu thế quát, hôm nay cô nhất định phải làm cho rõ.
Lệ Thành nhìn sâu vào cô, sau đó chịu lùi một bước, quay sang nói với người phụ nữ:
“Em ra ngoài trước.”
“Không phải chứ, nhị thiếu.”
Thấy anh vậy mà tự đuổi mình ra ngoài, khó khăn lắm mới bám được làm sao chịu nhả ra ngay.

Trương Tố Châu ra bài nũng nịu.

“Đi đi.”
Ả là người biết tiến biết lùi, thái độ của anh đã rõ ràng.

Nếu còn lỳ không chịu, nhất định sẽ bị vứt đi ngay.

Ả liền đứng lên theo Triệu Chí Viễn ra ngoài, trước khi đi còn lườm cô một cái.
Lúc này, trong phòng chỉ còn hai người.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Khương Nhiễm không nhiều lời hỏi lại.
Lệ Thành không trả lời, đan hai tay đặt lên bàn.

Đôi mắt sâu xa nhìn cô.
“Trả lời.”
“Như cô đã thấy.”
Cuối cùng anh nhún vai nói ra một câu.
“Được, nếu đã có người phụ nữ khác, vậy thì… ly hôn đi.”
Khương Nhiễm là người được dạy dỗ từ bé, cô sẽ không vì yêu mà xốc nổi giữ chặt không buông.

Nếu anh đã có người phụ nữ khác, cô sẽ buông tay.
Đương nhiên, hiện tại cô sẽ không thật sự tin anh đã có người phụ nữ khác.

Đặc biệt là trước đó còn nói ả đàn bà kia là người của Tô Nhung, cô muốn biết anh đang định làm gì.
“Cô còn đang mang thai con của tôi, yên phận ở nhà đợi sinh đi thì hơn.”
Anh không để ý đến lời vừa rồi của cô, mà lạnh nhạt nói.
“Lệ Thành…”
“Triệu Chí Viễn, vào phòng đưa Khương Nhiễm về Vân Đế cho tôi.”
Anh như không muốn nhiều lời với cô, nhanh tay nhấn điện thoại bàn gọi người bên ngoài.
Cạch.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Triệu Chí Viễn bước vào khó khăn đối mặt với cô:
“Mời, chị dâu.”
Khương Nhiễm bị anh đuổi hết lần này đến lần khác, mặt có dày lên cũng không thể trụ mãi ở đây được.

Liền cắn răng quay người đi ra ngoài.
Đi thẳng đến thang máy, cũng không muốn hỏi Triệu Chí Viễn cho tốn công nữa.

Chủ tớ họ là một thể, cô có muốn hỏi cũng chẳng hỏi được gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận