Mộng Tuyết Nguyệt

Vừa bước vào phủ đệ của võ lâm minh chủ, Tô Thần Mộng liền cảm thấy thật hoa lệ, mỗi một chỗ đều có thể thể hiện thân phận tôn quí của chủ nhân, nhưng cái loại hoa lệ này nhìn nhiều lại có một tia dung tục, không sánh bằng cảm giác thế ngoại tú nhã (thanh tú nhã nhặn) của Tịnh Nguyệt giáo.

Thượng Quan Phong đưa hai người đến trước đại sảnh, chỉ thấy nơi đó hoan thanh tiếu ngữ truyền khắp cả sảnh đường, ở cửa không ngừng có người vào vào ra ra, có thể thấy được bên trong náo nhiệt phi thường.

Thượng Quan Phong hướng cả hai nói:

“Các huynh trước ở nơi này chờ một hồi, ta vào nói một tiếng với phụ thân.”

Nhìn theo Thượng Quan Phong đi vào phía trong, Tô Thần Mộng khẽ nói với Vân Tuyết Nguyệt:

“Chúng ta hiện tại đi còn kịp chứ?”

Vân Tuyết Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt cẩn cẩn dực dực của Tô Thần Mộng, không khỏi mỉm cười nói:

“Nếu đã đáp ứng người ta, sao có thể không nói tiếng nào liền rời đi chứ?”

“Nhưng mà…” – Tô Thần Mộng trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, lúc trước vẫn là chính hắn nhắc nhở y rời khỏi nơi này, không nghĩ tới lúc này lại bởi vì hắn mà đem y kéo vào. – “Vậy huynh vẫn là mang mặt nạ đi?”

Vân Tuyết Nguyệt lắc đầu nói:

“Ký lai chi tắc an chi(thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng), ta nếu mang mặt nạ vào chỉ sợ bên trong không có người nào là không biết ta là ai”

“Vậy…” – Tô Thần Mộng vốn còn muốn nói nếu không thì mang khăn che mặt này nọ vào, chính là vừa vặn Thượng Quan Phong đã từ bên trong đi ra thỉnh bọn họ tiến vào.

Tô Thần Mộng tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, trong nhà hạ nhân nhìn thấy hắn cũng là tất cung tất kính, nhưng mà thật sự là chưa từng thấy qua trường hợp nào như hiện tại, khi bọn hắn một bước đi vào đại sảnh, không sai biệt lắm có đến phân nửa khách nhân đều dừng hẳn động tác, cả nói chuyện cũng đình lại, sau đó đứng hết cả lên hướng bọn họ ôm quyền nói:

“Tham kiến Vân giáo chủ!”

Mặt khác mấy người lúc đầu không biết chân diện mục của Vân Tuyết Nguyệt, giờ đây nghe những người kia nói vậy cũng lập tức đứng lên cùng nhau tham bái (yết kiến, đến chào).

Trên mặt người nào người nấy đều là kinh ngạc, thầm nghĩ một chút cũng không ngờ được hôm nay lại có may mắn nhìn thấy vị giáo chủ tà giáo này, càng không ngờ đến y lại là một nam nhân tuấn mỹ đến như vậy.

Một nam nhân vốn đang ngồi ở giữa sảnh lúc này bước nhanh đến trước mặt bọn họ xoay người cúi đầu nói:

“Không biết giáo chủ đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa!”

“Phụ… Phụ thân, người nói y là…” – Thượng Quan Phong đứng ở một bên tựa hồ vẫn chưa rõ ràng lắm trạng huống này.

Thượng Quan Lăng kéo Thượng Quan Phong đến bên cạnh, thấp giọng nói:

“Vô tri tiểu nhi(đứa con không biết gì), còn không mau đến tham kiến Tịnh Nguyệt giáo Vân giáo chủ.”

Thượng Quan Phong tuy vẻ mặt còn đầy kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời phụ thân ôm quyền nói:

“Tham… Tham kiến Vân giáo chủ.”

Tô Thần Mộng lén kéo nhẹ ống tay áo của Vân Tuyết Nguyệt, vẻ mặt đầy bất an nhìn y.

Vân Tuyết Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, sau đó đi lên trước vài bước nói:

“Ta chỉ đi ngang qua đây, mọi người không cần đa lễ.”

Thượng Quan Lăng nói:

“Lão phu từng đưa thiếp tới Tịnh Nguyệt giáo, nghĩ muốn mời giáo chủ đến dự thọ yến hôm nay, nhưng lại nghe nói giáo chủ có việc ra ngoài, lúc ấy cảm thấy thật tiếc nuối, lão phu thật trăm triệu lần cũng không nghĩ tới hôm nay giáo chủ lại đến, thật sự là thượng thiên ban cho lão phu một phần hậu lễ a.”

Vân Tuyết Nguyệt nói:

“Kia phải cảm tạ lệnh lang.”

Thượng Quan Lăng nghiêng người hướng Thượng Quan Phong hỏi:

“Các ngươi là như thế nào lại quen biết?”

“Chuyện đó...”

“Việc này ít hôm nữa để lệnh công tử nói cho Thượng Quan minh chủ nghe đi, đêm đã khuya, bọn ta ngày mai còn phải vội tới Hàng Châu, không quấy rầy các vị nữa.” – Vân Tuyết Nguyệt vừa nói vừa quay về bên cạnh Tô Thần Mộng, Thượng Quan Lăng cùng những người khác lúc này mới đem tầm mắt tập trung trên người Tô Thần Mộng.

Vừa nhìn qua liền có chút sững sờ, Vân Tuyết Nguyệt dung mạo có thể xưng là thế gian tuyệt sắc, mà vị công tử đứng ở bên người y này cũng là anh tuấn nho nhã, một phiên phiên giai công tử(đại khái là đẹp thanh tú phong nhã, túm lại là đẹp zai:P) khó thấy, hơn nữa hai người này đứng chung một chỗ sẽ làm người ta có loại cảm giác xứng đôi một cách tự nhiên.

Thượng Quan Lăng vội vàng bước lên phía trước nói:

“Vậy không bằng đêm nay hãy ở lại nhà lão phu, khó được giáo chủ đến một lần, cũng nên để lão phu làm tròn địa chủ chi nghi(bổn phận chủ nhà).”

Vân Tuyết Nguyệt cúi đầu hỏi ý kiến Tô Thần Mộng, nhưng Tô Thần Mộng vốn là người không (dám) có chủ kiến gì, vì thế vấn đề này tự nhiên vẫn là từ Vân Tuyết Nguyệt tác chủ(quyết định, làm chủ).

Vân Tuyết Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:

“Minh chủ đã thịnh tình mời, vậy ta đành phải cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền.”

“Ha ha ~ thật tốt quá.” – Thượng Quan Lăng cười to, lập tức phân phó hạ nhân đi chuẩn bị hai gian khách phòng tốt nhất.

Ước chừng qua mấy canh giờ, các tân khách đều ăn uống no đủ, có người quay về khách *** nghỉ ngơi, cũng có người ở lại Thượng Quan phủ.

Phụ tử Thượng Quan Lăng đợi sau khi các khách nhân đều đã rời đi liền cùng Vân Tuyết Nguyệt trong thư phòng tán gẫu chuyện giang hồ, mà Tô Thần Mộng cũng cùng ngồi nghe. Lúc đầu Tô Thần Mộng còn hưng trí bừng bừng mà nghe, sau lại càng nghe càng thấy buồn ngủ, hắn vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thấy Vân Tuyết Nguyệt cùng hai người kia tương đàm thậm hoan (trò chuyện vui vẻ) thì lại không dám mở miệng cắt ngang.

“Mệt mỏi sao?” – Vân Tuyết Nguyệt đột nhiên quay đầu hỏi hắn.

Vân Tuyết Nguyệt vừa hỏi như vậy, phụ tử Thượng Quan Lăng tự nhiên cũng đem tầm mắt chuyển tới trên người Tô Thần Mộng, làm hắn hơi xấu hổ nhẹ giọng nói:

“Không có gì, ta vẫn khoẻ, các người tiếp tục tán gẫu đi.”

Vân Tuyết Nguyệt lại nói:

“Ta mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi.”

“Nếu như vậy, lão phu đưa hai người đến khách phòng.” – Thượng Quan Lăng nói.

“Vậy làm phiền minh chủ.”

“Giáo chủ khách khí, thỉnh!”

“Thỉnh!”

Ánh trăng thanh khiết xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng mơ hồ có thể thấy được trên giường đang có một thân ảnh lăn qua lộn lại, một bộ dáng ngủ không được, người này chính là Tô Thần Mộng.

Cũng không biết vì sao, lúc nãy vẫn là mệt đến nghĩ muốn trực tiếp ngã đầu xuống liền ngủ, nhưng nằm trên giường rồi thì hoàn toàn không có lấy một chút buồn ngủ, mặc kệ bản thân mệt mỏi như thế nào vẫn là ngủ đều ngủ không được. Đưa mắt nhìn ánh trăng chiếu xạ trên mặt đất, hắn đột nhiên rất muốn gặp Vân Tuyết Nguyệt, phòng của y ngay tại cách vách, nhưng đã trễ thế này y nhất định là đã ngủ rồi, vừa nghĩ như vậy Tô Thần Mộng liền cảm thấy có chút ngại đi quấy rầy y. Đang lúc hắn nhắm chặt mắt cố gắng dỗ giấc ngủ, chợt nghe cách vách có tiếng đóng cửa, thầm nghĩ không lẽ là Tuyết Nguyệt? Hắn lập tức rời giường, mặc vội quần áo vào rồi mở cửa đi ra, không ngờ người hắn nhìn thấy lại là..

“Thượng Quan công tử?” – Hắn kinh ngạc nhìn Thượng Quan Phong đang đứng ở trước cửa phòng đóng kín phía kia.

Thượng Quan Phong vừa thấy Tô Thần Mộng trên mặt liền xẹt qua một tia bối rối, cười gượng hai tiếng nói:

“Nguyên... Nguyên lai là Tô công tử a? Trễ như vậy còn chưa ngủ a?”

Tô Thần Mộng gật gật đầu, vừa định mở miệng hỏi đã thấy Thượng Quan Phong rất nhanh liền ly khai, Tô Thần Mộng nhất thời buồn bực, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại nghe trong phòng truyền ra thanh âm Vân Tuyết Nguyệt:

“Là Thần Mộng sao? Vào đi.”

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, sau khi khép cửa lại liền theo mùi hương đang phát ra trong không khí mà đi đến bên giường, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người nọ kéo vào trong lòng, tựa hẳn vào ***g ngực ấm áp của Vân Tuyết Nguyệt, Tô Thần Mộng lại bắt đầu thấy buồn ngủ, nghĩ thầm: vẫn là nơi này mới có thể khiến hắn an tâm nhất!

Trầm mặc một lúc lâu, Vân Tuyết Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi vừa rồi ở ngoài cửa gặp Thượng Quan Phong?”

Tô Thần Mộng nhẹ gật đầu, trong lòng có chút tò mò lại có chút do dự, không biết có nên hỏi hay không.

“Hắn vừa mới đến tìm ta.” – Vân Tuyết Nguyệt lại mở miệng nói.

“Trễ như vậy lại đến tìm huynh...?” – Tô Thần Mộng có thể tưởng tượng ra là vì chuyện gì.

“Đơn giản là hắn nhìn trúng Tịnh Nguyệt giáo cùng vị trí giáo chủ này của ta.”

“Vậy huynh…”

Cảm thấy y phục nơi ngực bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, Vân Tuyết Nguyệt cầm tay hắn trấn an, ôn nhu nói:

“Đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì hắn, ngày mai chúng ta liền rời khỏi chỗ này, không cần vì một người như vậy mà làm hỏng hưng trí của chúng ta.”

“Ân... Vậy ta... ta đây về phòng trước.” – Tô Thần Mộng nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đứng lên, lưu luyến không muốn rời đi vòng tay ôm ấp này.

“Ngươi đêm nay đừng trở về phòng.”- Vân Tuyết Nguyệt vừa nói vừa đem Tô Thần Mộng kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.

Lòng bàn tay dán tại trên ngực đối phương, Tô Thần Mộng có thể cảm thấy tim mình thình thịch đập mạnh, tuy rằng hai người đã làm chuyện càng thân mật hơn thế này, nhưng mỗi lần cùng người này tiếp cận hắn vẫn sẽ không tự chủ được mà nổi lên thẹn thùng.

“Lúc nãy ngươi ngủ không được sao?” – Vân Tuyết Nguyệt hỏi.

“Ân.”

“Vì sao?”

“Vì...” – Nghĩ đến nguyên nhân, Tô Thần Mộng đỏ cả mặt lên, may mắn lúc này là buổi tối, trong phòng cũng có đốt lửa, bằng không chắc chắn sẽ bị y giễu cợt một phen, hắn nhẹ giọng nói. – “Bởi vì tưởng niệm người nào đó.”

Vân Tuyết Nguyệt xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, một đôi thủy mâu chứa đầy ý cười nói:

“Ta cũng vậy a.”

“Kia người nào đó là ai?”

“Là…”

Câu nói dở dang tiêu thất(tan biến) theo nụ hôn sâu, trong bóng đêm thân thể hai người gắt gao dán vào nhau, cùng nhau dây dưa…

~~~~~~~*~~~~~~

Ngày hôm sau, Vân Tuyết Nguyệt cự tuyệt Thượng Quan Lăng luôn miệng giữ chân cả hai lại, dưới ánh mắt áy náy của Thượng Quan Phong mang theo Tô Thần Mộng ly khai tiểu trấn.

Dọc theo lộ trình, Tô Thần Mộng và Vân Tuyết Nguyệt đều dừng lại ở các nơi mà du ngoạn một phen, mãi đến bốn ngày sau đó, cả hai rốt cuộc đi tới cạnh tiểu hồ trước cửa nhà Tô gia.

Vân Tuyết Nguyệt kéo tay Tô Thần Mộng nói:

“Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.”

“Sao vậy?!” Tô Thần Mộng khó hiểu hỏi.

“Ta đã mấy tháng chưa quay về Tịnh Nguyệt giáo, nhất định có rất nhiều sự vụ chờ ta xử lý.”

Tô Thần Mộng nghĩ nghĩ cũng phải, lần này y có thể bớt thời giờ cùng hắn ra ngoài trong thời gian dài như vậy cũng đúng là không dễ dàng.

“Thần Mộng.” – Vân Tuyết Nguyệt khẽ gọi một tiếng, đem đối phương ôm vào lòng nói. – “Chờ ta, chờ ta đem chuyện trong giáo xử lý xong sẽ đến gặp ngươi, được chứ?”

Tô Thần Mộng cọ cọ vào lòng Vân Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:

“Vậy nếu ta nghĩ muốn đến gặp huynh thì sao? Ta…có thể không?”

Vân Tuyết Nguyệt cúi đầu nhìn chăm chú người trong lòng, thấy hắn trong mắt đã phiếm lệ quang, bản thân cũng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, nói:

“Đại môn Tịnh Nguyệt giáo sẽ vĩnh viễn rộng mở với ngươi, có điều ngươi thân thể yếu đuối, nếu lên núi phải nhớ mặc nhiều y phục hơn.”

Tô Thần Mộng không ngừng gật đầu, cũng không biết hắn có nghe hay không.

Trước khi đi, Vân Tuyết Nguyệt cúi xuống đặt lên môi Tô Thần Mộng một cái hôn sâu đạm nhất, cũng chứa đầy thâm tình nhất rồi mới lưu luyến không rời buông hắn ra, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

Dưới cây dương liễu, một thiếu niên phát ngốc đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng trắng dần dần rời xa, thật lâu sau vẫn chưa thể trấn tĩnh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui