Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Khả Nhi, Chu Chính Hạo lại thấy trái tim mình đập rộn ràng.Nói là tình cảm nguội lạnh nhưng chỉ cần Khả Nhi thể hiện một chút dịu dàng với Chu Chính Hạo là anh đã vui mừng ra mặt.
Đón lấy hành lí từ tay Khả Nhi, Chu Chính Hạo dắt tay cô đi ra ngoài bãi đậu xe: -Lần này đến Bắc Kinh công tác mấy ngày hả em?
Khả Nhi cười hi hi: -Sao anh lại cho rằng em đến Bắc Kinh để công tác? Đặc biệt đến đây thăm anh không được à?
Chu Chính Hạo bật cười cho rằng Khả Nhi nói đùa. Vào trong xe, Chu Chính Hạo cẩn thận thắt dây an toàn cho Khả Nhi rồi bảo: -Có thời gian rảnh thì đi thăm bố mẹ với anh! Bố mẹ thường xuyên nhắc đến em đấy!
-Nên thế!- nói một cách công bằng thì bố mẹ chồng luôn đối xử với Khả Nhi rất tốt, thế nhưng cô lại không có nhiều thời gian đến thăm họ. Khả Nhi áy náy: -Lần này đi vội quá nên em chưa chuẩn bị quà cho bố mẹ. Hay là bây giờ tiện đường chúng mình đi mua quà rồi mai qua bên nhà thăm bố mẹ nhé!
Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi hoài nghi: -Em xác định là ngày mai có thời gian rỗi à? Không bỏ chạy giữa đường đấy chứ?
Khả Nhi càng áy náy hơn, hình như uy tín của cô đã tổn hại nghiêm trọng rồi: -Chính Hạo, lần này em đến đây là để gặp anh thật mà!
Chu Chính Hạo bán tín bán nghi.
-Thời gian trước bận rộn tối mắt tối mũi với đám máy móc mới, giờ dây chuyền sản xuất đã đi vào quỹ đạo, em được nghỉ bù một tháng đấy!
Cuối cùng thì Chu Chính Hạo cũng tin là Khả Nhi đến Bắc Kinh lần này thật sự là để gặp anh, trong lòng không dấu nổi niềm hạnh phúc: -Khó khăn lắm mới có kì nghỉ dài ngày như vậy, sao em không dẫn mẹ qua đây để vợ chồng mình dẫn mẹ đi thăm thú một vòng Bắc Kinh?
-Ban đầu em cũng định làm vậy, nhưng đúng lúc bố mẹ Tương Vũ định về quê một chuyến, Tương Vũ lại phải đi làm, mẹ sợ ô sin không chăm sóc tốt cho Lập Lập nên đã ở lại chăm sóc thằng bé rồi!- nhắc đến Lập Lập, Khả Nhi tỏ vẻ xót xa:- Anh cũng biết là Lập Lập bây giờ không còn bố nữa. Thế nên mọi người lại càng thương thằng bé hơn.
Chu Chính Hạo lạnh lùng: -Đấy là do cô bạn Tương Vũ của em tự chuốc lấy đấy chứ!
Khả Nhi kinh ngạc: -Sao anh lại nói như vậy?
-Đàn ông thỉnh thoảng mua vui ở bên ngoài là điều khó tránh, chỉ cần biết về nhà đúng giờ, chăm sóc vợ con là được rồi. Lâm Huy đâu có ý định bỏ rơi vợ con, Triệu Tương Vũ đâu cần phải so đo, tự chuốc lấy phiền phức như vậy?
-Anh nói cái quái gì vậy? –Khả Nhi kinh ngạc: -Người ngoại tình chẳng phải là Tương Vũ, người khiến cho hôn nhân tan vỡ cũng không phải là Tương Vũ, sao có thể đổ hết tội lỗi lên đầu cô ấy được? Dựa vào đâu mà bắt cô ấy phải nhịn nhục? Lẽ nào người đàn ông ấy không có ý định bỏ rơi cô ấy thì cô ấy phải cảm ơn ân đức của hắn chắc?
-Thế li hôn thì hay lắm hay sao?- Chu Chính Hạo phản bác: -Em xem Lập Lập mới tí tuổi đầu đã không có bố, người khác có thương yêu nó đến mấy cũng không thể thay thế vị trí của người cha được. Nó giờ chưa hiểu chuyện, đợi đến khi lớn lên ai mà dám đảm bảo nó sẽ không hận mẹ mình?
Khả Nhi tức giận buột miệng: -Nếu như bố anh mua vui ở bên ngoài, anh có còn nói như vậy nữa không?
Khóe môi Chu Chính Hạo khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh lùng như băng.
Khả Nhi bàng hoàng: -Hóa ra bố anh cũng…
-Mẹ anh sẽ không biết đâu!
Khả Nhi gật đầu cười nhạt: -Anh đúng là con trai ngoan của bố anh!
-Không chỉ có bố anh, bố của Dương Phàm cũng vậy, cả xã hội này đều như vậy, cứ coi đó như là bỏ tiền ra mua vui đi!- Chu Chính Hạo lạnh lùng: -Có rất nhiều chuyện chỉ cần đối phương không biết sẽ không gây ra sự tổn thương. Anh không muốn mẹ đau lòng!
-Dừng xe!- giọng Khả Nhi đanh thép.
Chu Chính Hạo giật mình đạp vào phanh xe.
Xe vừa đỗ lại, Khả Nhi liền đẩy ra khỏi xe, lầm lì bỏ đi về hướng ngược lại.
Chu Chính Hạo vội vàng đuổi theo kéo tay Khả Nhi lại, dịu giọng nói: -Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, chuyện của người khác chúng ta xen vào làm gì?
Trải qua một trận cãi cọ, Khả Nhi chẳng còn tâm trí nào mà đi mua hàng được nữa. Cả hai đi thẳng về nhà. Khả Nhi tắm một cái để gột sạch bụi bặm rồi đứng bên cửa sổ chải đầu, để cho cơn gió thoải mái đùa nghịch mái tóc cô. Thân hình Khả Nhi rất đẹp, mặc dù cô mặc một chiếc váy ngủ cũng không gây ảnh hưởng đến vẻ gợi cảm của cô. Cơn gió nhẹ thổi qua làm bay bay gấu váy mềm mại của Khả Nhi, chiếc váy dính sát vào da thịt cô khiến cho những đường cong hiện rõ thật quyến rũ.
Chu Chính Hạo nhìn thấy cảnh tượng này bỗng thấy trong lòng rạo rực. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, ôm quanh eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng ngần của Khả Nhi.
Khả Nhi đẩy anh ra: -Chúng ta phải nói chuyện một chút đã!
Chu Chính Hạo cau mày không vui.
Khả Nhi nghiêm nghị: -Không cần biết xã hội hiện nay như thế nào, em chỉ biết là chung thủy là nền tảng của hôn nhân. Nếu như có một ngày anh chán ghét cuộc hôn nhân này thì cứ thẳng thắn nói ra với em, chúng ta sẽ chia tay êm đềm, sau này anh muốn làm gì cũng không liên quan đến em. Nhưng chỉ cần chúng ta còn quan hệ vợ chồng thì bắt buộc phải chung thủy với đối phương. Mấy chuyện lăng nhăng hay bỏ tiền mua vui tuyệt đối không thể được!
-Được rồi- Chu Chính Hạo cáu bẳn: -Em nói đủ chưa hả?
-Chu Chính Hạo- Khả Nhi dịu giọng: -Em có thai rồi!
Chu Chính Hạo quay ngoắt đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Khả Nhi.
-Trước đây anh nói không sai, chúng ta không thể cứ sống xa nhau như thế này được, nhất là bây giờ đã có con rồi. Cũng may là tổng công ty em dự định sẽ chuyển đến Bắc Kinh, sau này chúng ta không phải sống xa nhau nữa rồi!
Chu Chính Hạo không nói không rằng, mặt mày chẳng chút biểu cảm.
Nhận thấy Chu Chính Hạo có vẻ khác thường, trong lòng Khả Nhi cảm thấy có chút bất an, cô đưa tay lên ôm chặt lấy bụng mình: -Trẻ con không yêu cầu chúng ta sinh ra nó, nhưng nếu chúng ta đã tạo ra nó rồi thì phải có trách nhiệm với nó.Đúng như anh đã nói, người khác có thế nào cũng không thể thay thế vai trò của người làm cha được.Vì vậy trước khi sinh đứa trẻ ra, em cần phải xác định được chúng ta có thể cho nó một gia đình hạnh phúc hay không!
-Không thể được!- Chu Chính Hạo gầm lên.
Khả Nhi bàng hoàng: -Anh có ý gì vậy?
-Anh không muốn đứa bé ấy!- khuôn mặt Chu Chính Hạo sa sầm: -Em mau mau bỏ nó đi!
Khả Nhi không thể tin được những lời này lại được nói ra từ miệng của Chu Chính Hạo: -Tại sao?
Chu Chính Hạo cười nhạt: -Trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết!
-Em không hiểu, anh làm ơn nói cho em rõ có được không?
-Tần Khả Nhi…cô đừng có ép người quá đáng!- Chu Chính Hạo phẫn nộ đẩy cửa lao ra ngoài.
Khả Nhi đứng ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng. Một lát sau, cô nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình: -Con có duyên với mẹ, cả hai lần đều đầu thai làm con của mẹ. Không sao, người khác không cần con nhưng mẹ vẫn cần con!- Khả Nhi mệt mỏi ngồi thu lu trên ghế, úp mặt vào hai lòng bàn tay. Những giọt nước nóng hổi từ từ thấm ướt bàn tay cô, đã lâu lắm rồi Khả Nhi không rơi lệ.
Chu Chính Hạo đi cả đêm không về nhà, Khả Nhi cũng chẳng buồn gọi điện hỏi han. Mang thai khiến cho cô rất thèm ngủ. Khả Nhi ngủ mê man một mạch đến tận trưa. Một hồi chuông điện thoại reo vang đánh thức cô, là điện thoại của Thư Á. Sau lần nói chuyện trước, hai người cảm thấy rất hợp nhau thế nên cũng thường xuyên liên lạc.
Tiểu Hân rất được ông nội của Dương Phàm yêu mên, sau khi Thư Á và Dương Phàm kết thúc quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, bố mẹ Dương Phàm liền nhận Thư Á làm con gái nuôi. Mặc dù họ không thích có một người con dâu như vậy nhưng có thêm một cô con gái nuôi chẳng phải là một chuyện không thể chấp nhận được. Lần này Khả Nhi đến Bắc Kinh cũng đúng vào lúc Thư Á dẫn Tiểu Hân đến thăm ông nội Dương Phàm, hai người đã hẹn gặp nhau nói chuyện.
Khả Nhi đến bách hóa theo lời hẹn của Thư Á. Đến nơi, cô nhìn thấy Thư Á đang chọn mua vòng ngọc trước quầy bán đồ trang sức.
-Đây là chiếc vòng ngọc trắng cao cấp..- Thư Á cầm chiếc vòng lên tỉ mỉ quan sát dưới ánh sáng: -Đẹp lắm, không có chút tạp chất nào! Tôi lấy cái này!
Nhìn thấy Thư Á có vẻ rất sành sỏi, Khả Nhi tò mò hỏi: -Sao, chị đã từng nghiên cứu về vòng ngọc rồi à?
Thư Á gật đầu: – Nhà chị trước đây từng chế tác vòng ngọc, ngọc thật thường có tác dụng an thần, rất thích hợp cho người già. Cái vòng này chị mua để biếu bà nội Dương Phàm. Em có muốn chị chọn giúp một cái không?
Khả Nhi chợt nghĩ đến mẹ chồng, cho dù giữa cô và Chu Chính Hạo có mâu thuẫn gì thì mẹ chồng vẫn là người từ trước đến giờ luôn đối xử tốt với cô. Hơn nữa sau khi nghe nói bố chồng cô ngoại tình, Khả Nhi lại càng cảm thấy đồng cảm với mẹ chồng hơn. Nếu như đã đến Bắc Kinh rồi thì chẳng có lí do gì không đi thăm mẹ chồng. Nghĩ vậy Khả Nhi bèn nói: -Vậy thì chị giúp em chọn một cái để em tặng cho mẹ chồng!
-Ok!- nói rồi Thư Á cúi xuống quan sát hết một lượt những chiếc vòng ngọc ở trong tủ kính rồi chỉ tay vào ba cái trong số đó: -Tôi muốn xem ba cái này!
Thư Á lần lượt giơ những chiếc vòng ngọc ra ánh sáng và tỉ mỉ quan sát, còn luôn miệng giải thích cho Khả Nhi: -Ngọc đẹp nhất là ngọc trắng; bên trong có sắc đỏ như máu gọi là hồng ngọc, loại này tương đối hiếm. Còn cả cái này…- đột nhiên Thư Á im bặt, kinh ngạc nhìn về phía sau lưng Khả Nhi.
Nhìn theo ánh mắt của Thư Á, Khả Nhi ngoảnh đầu nhìn, bên cạnh quầy trang sức là một nam một nữ đang lựa chọn dây chuyền, hành vi có vẻ rất thân mật. Mặc dù chỉ nhìn sơ qua nhưng Khả Nhi vẫn nhận ngay ra đó chính là Chu Chính Hạo.
Diệp Lệ Sa chọn lấy một chiếc dây chuyền, đặt lên cổ ướm thử, mỉm cười hạnh phúc hỏi Chu Chính Hạo: -Chính Hạo, đẹp không anh?
Chu Chính Hạo thờ ơ liếc qua rồi ậm ừ: -Đẹp!- nói rồi Chu Chính Hạo lại móc điện thoại ra nhìn, không có cuộc gọi đến. Đúng lúc trong lòng Chu Chính Hạo đang cảm thấy vô cùng chán ngán thì điện thoại đổ chuông. Chu Chính Hạo dán mắt vào màn hình, cứ mong mãi Khả Nhi gọi điện đến, nhưng đến khi cô ấy gọi điện thật anh lại lúng túng không biết làm thế nào.
-Điện thoại của ai thế? –Diệp Lệ Sa đứng bên cạnh lên tiếng hỏi, ghé mắt nhìn vào màn hình: -Không muốn nghe thì tắt máy đi!
Chu Chính Hạo lạnh lùng lườm Diệp Lệ Sa, ngón tay ấn vào phím nghe.
Khả Nhi bình tĩnh hỏi: -Anh đang ở đâu?
Chu Chính Hạo ngập ngừng một lát rồi nói: -Đang ở công ty, giải quyết một số vấn đề.
-Có nhớ những gì em nói với anh không? Nếu như có một ngày anh chán ngán cuộc hôn nhân này, có thể nói thẳng với em, chúng ta sẽ chia tay êm đềm…
Chu Chính Hạo tức điên lên: -Rốt cuộc cô muốn thế nào?
-Câu này đáng ra nên là em hỏi anh mới phải!- giọng nói của Khả Nhi lạnh lùng vang lên bên cạnh.
Chu Chính Hạo cứng đờ người ra, hồi lâu sau mới từ từ ngoảnh đầu lại. Ở cách đó không xa, Khả Nhi đang siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lạnh lùng nhìn anh. Trong giây phút đó, Chu Chính Hạo lúng túng không biết phải làm thế nào. Diệp Lệ Sa như con thỏ sợ hãi núp ra sau lưng Chu Chính Hạo, rụt rè thò đầu ra nhìn Khả Nhi.
Khả Nhi không thèm nhìn Diệp Lệ Sa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Chu Chính Hạo: -Em cần một lời giải thích. Chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện cho rõ ràng!- nói dứt lời Khả Nhi liền sải bước ra ngoài.
-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo đuổi theo: -Anh…- vừa hay lúc đó nhìn thấy Dương Phàm bước vào từ cửa chính, câu nói của Chu Chính Hạo lập tức nghẹn lại. Anh bật cười lạnh lùng: -Thế chẳng phải rất tuyệt sao? Cô chơi của cô, tôi chơi của tôi! Chẳng ai động chạm đến ai cả!
-Anh nói cái gì?- Khả Nhi quay ngoắt lại nhìn Chu Chính Hạo, những ngón tay cô run lên vì tức giận.
Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cửa, Chu Chính Hạo nhếch mép cười: -Tôi đang định hỏi đứa con trong bụng cô nên gọi ai là bố?
-Hóa ra…- lồng ngực Khả Nhi phập phồng: -Đây chính là nguyên nhân anh không muốn có đứa con này?
-Cô muốn bắt tôi đi đổ vỏ ốc phải không? Tặng cho tôi một cái sừng to tướng ở trên đầu, tôi đã cố nhẫn nhịn, lại còn muốn tôi phải làm bố cho đứa con hoang của cô à? Cô không cảm thấy là cô quá quắt quá hay sao? Lẽ nào tôi còn phải giả vờ thích thú nuôi dưỡng đứa con hoang….
-Khốn nạn!- Khả Nhi không kìm chế được cơn giận dữ, vung tay lên định tát Chu Chính Hạo.
Chu Chính Hạo đưa tay chặn lại cái tát ấy theo bản năng, Khả Nhi lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Trong sự hỗn loạn, có người ngáng chân Khả Nhi khiến cho cô ngã ngửa ra sau, mông đập mạnh xuống đất. Một cơn đau dữ dội từ trong bụng ập đến.
-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo vội vàng đưa tay ra định kéo Khả Nhi dậy.
-Đừng động vào tôi!- giọng Khả Nhi sắc lạnh, cô lê người về phía sau tránh bàn tay của Chu Chính Hạo. Dương Phàm thấy vậy vội vã chạy đến ôm Khả Nhi vào lòng.
Chu Chính Hạo mặt mày xám ngoét, bàn tay đưa ra cứng đờ lại trong không gian.
Cơn đau ở bụng ngày càng dữ dội, máu chảy ra thành dòng trên chân Khả Nhi, chiếc váy màu sáng đã bị nhuộm thành từng mảng màu đỏ.
Thư Á kinh hãi kêu lên, vội vàng nhấn số gọi cấp cứu.
-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo hoang mang, bước đến gần Khả Nhi.
-Đừng chạm vào tôi!- Khả Nhi yếu ớt nói, khuôn mặt hồng hào đã trở nên trắng bệch, đôi mắt lạnh tanh nhìn Chu Chính Hạo.
Cuống quýt gọi cấp cứu xong, Thư Á quay sang nói: -Xe cấp cứu sẽ đến ngay bây giờ! Khả Nhi, em…em phải cố gắng cầm cự!
Nhìn đôi môi trắng bệch của Khả Nhi:-Không kịp mất!-Dương Phàm bế bổng Khả Nhi lên rồi lao nhanh ra cửa.
Chu Chính Hạo lảo đảo đuổi theo, hai chân nặng như chì không sao cất bước được. Khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt lạnh lùng của Khả Nhi cứ luẩn quẩn trong đầu Chu Chính Hạo:-Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi….- cuối cùng thì cô ấy cũng đã chán ghét anh rồi!
-Chính Hạo!- Diệp Lệ Sa kéo tay áo Chu Chính Hạo, khẽ gọi: -Có cần đến bệnh viện không?
Chu Chính Hạo ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Lệ Sa bằng ánh mắt lạnh lùng và thê lương. Con đàn bà đê tiện này, nếu như không phải vì sai lầm của anh, dựa vào chút khôn vặt của mình làm sao cô ta có thể làm hại Khả Nhi như vậy được.
Diệp Lệ Sa chột dạ, vẻ mặt hoảng sợ: -Chính Hạo?
-Cho dù không có cô ấy thì cũng không phải là cô!- Chu Chính Hạo mệt mỏi nhìn đi chỗ khác: -Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!
-Chính Hạo?- Diệp Lệ Sa nức nở:- Em một lòng một dạ với anh, lẽ nào em không thể bằng một góc của vợ anh hay sao?
-Không bằng! Trong lòng tôi, ngay cả một sợi tóc của cô ấy cô cũng không bằng!
Tỉnh lại trong bệnh viện, câu đầu tiên của Khả Nhi là: -Đứa bé mất rồi ư?
Dương Phàm khéo léo đáp: -Em còn trẻ, phải dưỡng sức trước đã!
Khả Nhi từ từ ngoảnh đầu sang một bên, nước mắt khẽ trào ra khóe mắt. Cô khẽ nói: -Đừng để cho mẹ em biết!
-Ừ!-Dương Phàm kéo chăn đắp lên người Khả Nhi: -Em nghỉ ngơi đi!
Nghe thấy có tiếng mở cửa, Chu Chính Hạo vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Dương Phàm đi ra khỏi phòng bệnh.
Cẩn thận khép cánh cửa lại, Dương Phàm đi thẳng đến trước mặt Chu Chính Hạo: -Cho dù cậu có tin hay không tôi vẫn thấy phải nói rõ ràng với cậu. Kể từ sau khi hai người xác định quan hệ, chúng tôi luôn giữ khoảng cách với nhau, giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch. Nếu như cậu nhất định cho rằng giữa chúng tôi có quan hệ mờ ám, vậy thì cậu đã quá coi thường tôi và cũng là sỉ nhục cô ấy!- nói dứt lời, Dương Phàm lạnh lùng bỏ đi.
Đứng tần ngần hồi lâu ngoài cửa, Chu Chính Hạo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh. Bên trong im phăng phắc không một tiếng động. Anh khẽ rón chân đến bên giường bệnh, phát hiện ra là Khả Nhi vẫn chưa ngủ, hai mặt mở to nhìn đăm đăm lên trần nhà.
Chu Chính Hạo đứng bên giường bệnh nhìn Khả Nhi mà không nói lên lời. Sự việc đã đến nước này, ngay cả tư cách đề cầu xin Khả Nhi tha thứ anh cũng chẳng có. Từ trước đến nay anh luôn hiểu rõ tính cách của Khả Nhi, lại cũng biết rõ phẩm chất đạo đức của Dương Phàm, thế mà chỉ vì ghen tuông đã khiến cho anh mất đi lí trí, tự tay giết chết một sinh mệnh nhỏ bé mà mình đã mong đợi từ lâu, lại còn tự tay hủy hoại hạnh phúc của chính mình.
-Anh đi đi!- Khả Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại: -Đơn li hôn tôi đã bảo luật sư gửi cho anh rồi!
Chu Chính Hạo đứng im như phỗng, hồi lâu sau mới cất được lời: -Không còn cơ hội cứu vãn nữa hay sao?
Khả Nhi hỏi vặn lại: -Anh nói xem?
Sau đó, cả căn phòng chỉ còn lại sự im ắng.
Ở bên ngoài cổng bệnh viện, Dương Phàm đang chất vấn người đứng đối diện: -Tất cả mọi việc là do cô sắp xếp phải không?
Thư Á thẳng thắn thừa nhận: -Biết ngay là không thể giấu cậu được mà! Thực ra tôi đâu có làm gì, chẳng qua chỉ là giúp Khả Nhi sớm nhận ra hành vi xấu xa của Chu Chính Hạo. Cho dù hôm nay không xảy ra chuyện này thì sau đó ai dám chắc sẽ không có những chuyện tương tự xảy ra. Diệp Lệ Sa không phải là một đứa con gái dễ đối phó, sự việc bị vạch trần càng sớm thì càng ít gây tổn thương cho Khả Nhi.
-Có thể cô có ý tốt, nhưng cô có quyền gì quyết định thay Khả Nhi? –Dương Phàm lạnh lùng: -Cũng giống như lúc này cô có ý muốn giúp cho tôi nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của cô!
Thư Á áy náy khẽ nói: -Xin lỗi cậu!
Dương Phàm hạ giọng: -Người cô nên xin lỗi không phải là tôi, mà là Khả Nhi!
Khả Nhi và Chu Chính Hạo nhanh chóng làm thủ tục li hôn mà không làm kinh động đến cha mẹ hai bên. Ra khỏi tòa án, Chu Chính Hạo hỏi Khả Nhi: -Sau này chúng ta còn có thể là bạn không?
Khả Nhi liếc nhìn Chu Chính Hạo, bình thản hỏi: -Anh cảm thấy có cần thiết không?
Chu Chính Hạo ngây người nhìn Khả Nhi, một lát sau mới cất tiếng: -Diệp Lệ Sa bị công ty quản lí sa thải rồi, con đường nghệ thuật của cô ta sau này coi như chấm dứt hoàn toàn!
-Có ơn thì báo ơn, có oán phải báo oán, anh nên hiểu rõ từ trước đến nay tôi luôn là người như vậy. Hôm đó chính Diệp Lệ Sa đã ngáng chân tôi. Có gan ăn cắp phải có gan chịu đòn!- Khả Nhi cười nhạt: -Tôi rất tiếc, li hôn với anh không phải là để tác thành hạnh phúc cho anh. Cái gì cũng đều có thể tha thứ, duy nhất chỉ có chuyện ngoại tình là không được. Nếu như anh yêu cô ta, vậy thì xin lỗi nhé, đó chính là điều bất hạnh của anh!
-Em nghĩ rằng anh yêu cô ta sao? –Chu Chính Hạo cười nhạt: -Em thật sự không biết hay là không muốn biết? Ngần này tuổi đầu rồi, người anh thực lòng yêu chỉ có duy nhất một mình em. Có thể cả đời này anh sẽ không thực lòng yêu bất kì một ai khác cả!
Bỗng nhiên hai mắt cay xè, Khả Nhi chua xót ngoảnh mặt đi chỗ khác, giọng nói như nghẹn ngào: -Tại sao anh không tự hỏi bản thân, người mà anh yêu rốt cuộc là Tần Khả Nhi trong cuộc sống hiện tại hay là Tần Khả Nhi đã bị thần hóa trong lí tưởng của anh?
-Vậy…em thì sao?-Chu Chính Hạo xót xa: -Từ trước đến nay em đã từng thật lòng yêu anh chưa?
-Có, kể từ thời khắc trở thành vợ của anh, tôi đã coi anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình!
Gió thu cuộn bay những chiếc lá vàng trên mặt đất, hai người lặng lẽ quay người bỏ đi. Trong không gian ngập tràn lá vàng rơi, hai bóng người ngày càng xa nhau hơn, không một ai nói lời tạm biệt.
Cuối năm, tổng công ty Thừa Nghiệp chính thức chuyển đến Bắc Kinh. Lần thay đổi địa điểm công tác này không chỉ mang lại lợi ích của công ty mà còn có nhiều ý nghĩa khác với Khả Nhi. Thành phố Bắc Kinh rất lớn, khả năng chạm mặt giữa Khả Nhi và Chu Chính Hạo gần như bằng không. Các mối quan hệ kinh doanh không lớn, vì vậy Khả Nhi đã vô tình gặp bố của Chu Chính Hạo trong một buổi tiệc, lúc đó tay ông đang quàng vai một cô gái trẻ tuổi. Ngại ngùng trong giây lát, ông gật đầu mỉm cười với Khả Nhi, Khả Nhi lịch sự mỉm cười đáp lễ. Khả Nhi cười nhạt tự nhủ: nếu như xã hội đã đồi bại đến như vậy, tại sao người nhắm mắt cho qua, chờ đợi người kia quay lại cứ phải là phụ nữ? Đàn ông thản nhiên ngoại tình một phần là do phẩm chất đạo đức, một phần khác chẳng phải là do sự dung túng của chính người phụ nữ hay sao? Khả Nhi đặt li rượu xuống, ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm mỹ lệ ở trên trần nhà. Giả sử nếu như mỗi người đàn ông trong xã hội này đều bị xã hội tha hóa như vậy, Khả Nhi thà chọn con đường cô độc cả đời.