Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất


Editor: VannaDụ Niệm Niệm vừa dứt lời, rất nhiều bạn học trong lớp nhìn sang, Hoàng Lão Tà sửng sốt một chút, ông viết xong đáp án rồi đi từ trên bục xuống, cầm tờ bài làm của cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Dụ Niệm Niên chỉ vào nơi đó, Hoàng Lão Tà tháo kính viễn thị xuống, nhìn tên trên tờ giấy: “Tang Lê… À tôi nhớ ra rồi, em là học sinh mới chuyển đến lớp phải không? Bài thi lần này em làm khá tốt.”
Sau đó Hoàng Lão Tà cẩn thận đối chiếu tờ bài làm, nheo mắt nói: “Đúng là tôi sửa sai rồi, phải cộng thêm năm điểm…”
Nghe được chính miệng Hoàng Lão Tà xác nhận, những học sinh khác đều âm thầm kinh ngạc.
Thành tích học tập của học sinh mới chuyển trường này tốt như vậy sao?
Nếu điểm của cô là 143, chẳng phải Tô Bạch Tình sẽ bị cô đè bẹp sao?!
Ở tổ bên cạnh, Tô Bạch Tình cũng ý thức được điểm này, trên mặt vẫn cố gắng gượng nở nụ cười, mấy nữ sinh xung quanh lúc nãy chúc mừng cô thì đều xấu hổ nhìn nhau.
Việc này cũng không có gì đáng để bàn tán cả, Hoàng Lão Tà cũng không nói gì, trước tiên ông đem bài thi trả lại cho Tang Lê: “Sau giờ học em tới gặp thầy một chút.”
“Vâng ạ.”
Hoàng Lão Tà trở lại bục giảng: “Trước tiên chúng ta xem lại bài thi.

Như lần trước, tôi sẽ yêu cầu các học sinh đứng lên giải thích từng đáp án ​​của mình.”
Những người bên dưới lập tức cúi đầu.
Xong rồi, xong rồi, bọn họ sợ nhất là lúc Hoàng Lão Tà đặt câu hỏi, mỗi lần trả lời sai đều sẽ bị phê bình, còn bị phạt đứng…
Quả nhiên, sau vài câu hỏi, trong lớp có vài con bù nhìn xuất hiện, bầu không khí im lặng như chết chóc.
Mọi người thầm cầu nguyện trong lòng đừng bị gọi tên.
Đương nhiên là không tính Quảng Dã.
Cậu không sợ trời sợ đất nên cũng không sợ cả giáo viên, cậu chỉ cần nói một câu “em không làm được” là xong.
Khi đến câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng, số thứ tự của Tang Lê tình cờ được gọi.
Cô đứng dậy, nhìn xuống tờ giấy mà không nói gì, đúng lúc mọi người cho rằng cô không trả lời được và chuẩn bị thương hại cô thì: “Đầu tiên, câu hỏi nói rằng bán kính của hình cầu là...”
Advertisement
Câu hỏi này rất khó, nhưng Tang Lê giải thích rất logic, các bạn cùng lớp ban đầu có chút hoài nghi về cô, về người đã nhảy lên vị trí thứ hai, nhưng bây giờ họ đã có chút bái phục rồi.
Tô Bạch Tình nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi.
Trương Bác Dương lắng nghe, nhỏ giọng kinh ngạc:
“Tang… Tang Lê giỏi như vậy sao?”
Quảng Dã ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào bóng lưng trước mặt.
Chiếc váy màu xanh nhạt của cô gái giống như đóa hoa dâm bụt trôi trên mặt nước, mái tóc đen mượt, khuôn mặt không nhìn thấy được, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng của cô.
Sau khi cô trả lời xong, sắc mặt Hoàng Lão Tà trầm lặng, hiếm khi được nghe ông khen ngợi: “Lời giải của Tang Lê chính là cách giải ngắn gọn nhất trong ba phương pháp của đề bài này, tốt! Rất tốt!”
Tang Lê ngồi xuống, Dụ Niệm Niệm lén lút giơ ngón cái lên: “Lê Lê, cậu giỏi thật đấy!”
Hai má Tang Lê đỏ bừng, cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn run sợ mỗi khi bản thân được gọi tên…
Hoàng Lão Tà: “Được rồi, tôi sẽ nói lại bài giải của Tang Lê, các em nghe cho kỹ…”

Mọi người đều trải qua hai tiết trả bài trong sự sợ hãi.
Chuông reo, Hoàng Lão Tà chữa xong đề, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cuối cùng bản thân cũng được sống dậy.
Trong giờ giải lao có nghi thức chào cờ, Tang Lê tranh thử cầm bài thi đi tìm Hoàng Lão Tà.
Hoàng Lão Tà nhớ tới việc này, ông do dự một chút, sau đó gọi người ở bên dưới: “Bạch Tình, em cũng cầm bài thi lên đây đi.”
Sắc mặt của Tô Bạch Tình hơi thay đổi, cô ta đứng dậy bước tới.
Rất nhiều học sinh còn chưa đi xuống sân thể dục, giờ phút này bọn họ đều đang âm thầm chú ý tới màn kịch này.
Hoàng Lão Tà kiểm tra bài làm của Tô Bạch Tình, khẳng định bài thi của cô ta không tăng điểm, đồng nghĩa với việc điểm của Tang lê cao hơn, ông đặt tách trà xuống, khó xử nói: “Bởi vì mỗi lớp chỉ có hai vị trí vào lớp Hỏa Tiễn, xem ra bây giờ điểm của Tang Lê cao hơn, công bằng mà nói, tức là Bạch Tinh, lần này em…”
Hoàng Lão Tà an ủi cô ta: “Nhưng em cũng đừng nản lòng, nửa học kỳ thi sau có thể sẽ tuyển chọn lại, vẫn còn có cơ hội.”
Tô Bạch Tình khẽ nhếch khóe môi: “Không sao đâu thầy, em sẽ tiếp tục cố gắng ạ.”
“Được rồi, các em đi xuống đi.”
Tô Bạch Tình với vẻ mặt căng thẳng bước xuống bục, Tang Lê cũng cầm tờ bài làm trở về chỗ ngồi, Dụ Niệm Niệm vội vàng hỏi: “Sao thế? Cậu được xếp vào lớp Hỏa Tiễn sao?”
“Ừm……”
Thực ra Tang Lê không hiểu lớp Hỏa Tiễn tốt đến mức nào nhưng cô vẫn rất vui khi được học ở đó.
Dụ Niệm Niệm mừng thay cho cô: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Cô bạn ngồi ở hàng đầu quay lại: “Tang Lê, mình có thể hỏi cậu một câu được không?”
Nữ sinh kia tên là Kim Diệu Phù, cô ấy có khuôn mặt tròn tròn và vẻ ngoài đáng yêu.
Tang Lê gật đầu, giúp cô bạn giải đáp, sau khi vấn đề đã được giải quyết, Kim Diệu Phù cám ơn rồi quay lại sửa bài.
Lúc này, Lư Hạ Dương đi tới: “Tang Lê, trường đang đặt may đồng phục.

Cậu xem kích cỡ của bản thân rồi báo cáo trực tiếp với chủ nhiệm trước thứ tư nhé.”
“Được.”
Lư Hạ Dương mỉm cười với cô: “Mình không ngờ cậu lại giỏi toán như vậy? Xem ra sau này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi.”
Tang Lê vội vàng lắc đầu: “Không, cậu so với mình còn học tốt hơn nhiều.”
“Không hẳn đâu,” Đáy mắt nam sinh hiện lên ý cười: “Đến lúc vào lớp Hỏa Tiễn, chúng ta sẽ lại thi tiếp.”
Tiếng cười của Lư Hạ Dương truyền đến tai mấy cô gái ở tổ bên cạnh, vài nữ sinh thì thầm: “Không phải chỉ là lớp Hỏa Tiễn thôi sao, còn gì tự cao tự đại như vậy.”
Tô Bạch Tình không nói gì, cô ta đứng dậy rời khỏi lớp, các bạn của cô cũng vội vàng đi theo.
Tô Bạch Tình đi xuống tầng, phía trước có hai nữ sinh cùng lớp đi tới, phía sau truyền đến tiếng trò chuyện:
“Vốn dĩ mình còn tưởng rằng Tô Bạch Tình có thể vào được lớp Hỏa Tiễn, nhưng không ngờ cậu ấy lại bị bạn học mới đẩy ra.”
“Đó là chuyện bình thường.

Tục ngữ có câu ‘Nhân ngoại hữu nhân(*), Tang Lê thực sự rất giỏi nha.”
(*) Nhân ngoại hữu nhân: người còn có người giỏi hơn.

Câu này khuyên răn con người sống ở đời phải biết khiêm tốn đừng cố thể hiện bản thân, vì người giỏi còn có người giỏi hơn, người hung hăng thì còn có người hung hăng hơn để trị nên chẳng ai có thể khẳng định vỗ ngực xưng tên nhận mình là nhất.
Cô gái lên tiếng là Kim Diệu Phù, “Mình vừa mới hỏi Tang Lê một câu, cậu ấy giải đáp cho mình vừa rõ ràng lại kiên nhẫn.

Ban đầu mình còn tưởng cậu ấy là một người lạnh nhạt, không thích bắt chuyện, nhưng không ngờ cậu ấy lại dịu dàng như vậy.”
“Hơn nữa cậu ấy cũng rất xinh đẹp.

Mình cảm thấy cậu ấy hẳn là xinh nhất trong lớp chúng ta, thậm chí còn đẹp hơn cả Tô Bạch Tình…”
Nữ sinh còn chưa nói xong, Kim Diệu Phù quay người lại, nhìn thấy đám người Tô Bạch Tình ở phía sau, cô sợ đến mức vội vàng kéo tay áo người bên cạnh.
Hai người nhanh chóng im lặng rồi xấu hổ bỏ đi.
Sắc mặt Tô Bạch Tình căng thẳng, cô ta tiếp tục bước đi, bạn bè vội vàng đuổi theo, thận trọng hỏi: “Bạch Tình, cậu không sao chứ? Đừng tức giận…”
Tô Bạch Tình chớp chớp mắt: “Sao mình phải tức giận cơ chứ?”
“Không sai, không phải chỉ là lớp toán học Hỏa Tiễn thôi sao, có gì hiếm lạ đâu.”
Tô Bạch Tình cười nhạt: “Sau này mình còn có thể đi lớp Hỏa Tiễn sao? Hơn nữa, điểm của mình xác thực là thấp hơn người khác, cũng rất công bằng mà.”
“Không sao đâu, Bạch Tình.

Nếu đổi đề thi khác, không chừng điểm của cậu còn vượt qua cậu ấy.”
Một nữ sinh tên Kha Phỉ khó chịu lẩm bẩm: “Bạn học mới đó có lai lịch thế nào vậy nhỉ? Vừa mới chuyển đến đã nổi bật như vậy, ngay cả Hoàng Lão Tà cũng thích cậu ta.”
Bộ dáng của Tang Lê hiện lên trong đầu Tô Bạch Tình, bạn thân tên Trạm Thiến Tuyết đi bên cạnh cô ta, khinh thường cười: “Cũng có thể do Tang Lê may mắn, chỉ là kỳ thi đầu năm, chứ có phải là kỳ thi tuyển sinh đại học đâu, việc gì mà phải lo?”
Trạm Thuyến Tuyết nắm lấy tay Tô Bạch Tình: “Cho dù cậu không được học lớp Hỏa Tiễn thì vẫn giỏi hơn người khác, đừng buồn.”
“Ừm……”
Tô Bạch Tình mỉm cười.

Sau khi có kết quả môn toán, thời gian bắt đầu của Lớp Hỏa Tiễn nhanh chóng được quyết định.
Vì còn có lớp dạy kèm các môn khác nên mỗi tuần chỉ có 2 buổi học toán, dự kiến ​​vào trưa thứ 4 và tối thứ 2, có thể linh hoạt điều chỉnh nếu cần.

Địa điểm là phòng học độc lập ở tầng 1 của tòa nhà, một tòa nhà đa phương tiện.
Hiện tại, vào năm cuối trung học, ai cũng muốn chia một ngày thành bốn mươi tám giờ, tận dụng mọi cơ hội để học tập, muốn mỗi ngày được học hỏi nhiều hơn.

Có một câu nói vui: “Nếu bạn không thể học cách chết, hãy học đến chết.”
Thứ hai qua đi, lớp học Hỏa Tiễn sẽ bắt đầu vào thứ Tư.
Trưa thứ tư, Tang Lê không cùng Dụ Niệm Niệm đi nhà ăn mà cô trong lớp ăn một miếng bánh mì rồi dự định sẽ về lớp luôn.
Lư Hạ Dương cũng đang ở trong lớp, thời gian tới gần, cậu gọi cô: “Tang Lê, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Tang Lê sửng sốt một chút, nhưng lại xấu hổ không dám từ chối: “Được.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khu dạy học, ánh nắng xuyên qua những tán lá sung to bằng lòng bàn tay, in bóng xuống con đường râm mát dưới chân.
Khi cô bước vào lớp, bấy giờ mới chỉ có vài người ở bên trong.

Tang Lê tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở hành lang rồi ngồi xuống, còn Lư Hạ Dương ngồi ở phía sau cô.
Rất nhanh, có một nam sinh tới ngồi cạnh Lư Hạ Dương, hai người trò chuyện, nhân lúc còn chưa vào lớp, Tang Lê đi vào phòng vệ sinh cuối hành lang.
Khi cô đang đi tới, có vài nữ sinh vội vã đi ngang qua cô:
“Hai cậu có thể nhanh lên được không, trận bóng đã bắt đầu rồi, mình nghe nói hôm nay Quãng Dã cũng tới đấy.”
“Hả, Quảng Dã cũng ở đây sao?! Trời đất, đột nhiên không muốn xem nữa.

Năm thứ hai của chúng ta chắc chắn sẽ thua.

Đây không phải là một trận giao hữu sao? Việc anh ấy thi đấu có cần phải xem xét lại không?”
“Hahaha, cậu có thể có chút ý chí được không hả…”
Một cái tên có cảm giác hiện diện mạnh mẽ lướt qua tai cô.
Trong lòng Tang Lê khẽ chấn động, cô ngẩng đầu nhìn sân bóng rổ ngoài trời cạnh tòa nhà hành chính, quả thực có rất nhiều người đang tụ tập ở gần đó, trên sân đang diễn ra một cuộc thi đấu.
Đứng dưới nắng xem bóng rổ vào buổi trưa, những người này thật là…
Tang Lê thu hồi ánh mắt, sau khi đi vệ sinh trở lại lớp, trong lớp đã có rất nhiều người, một nhóm học sinh tụ tập lại để thảo luận những đề khó, không khí học tập vẫn khá nồng nhiệt ngay cả trước khi giờ học bắt đầu.
Tang Lê không biết rõ về họ nên cô lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.
“A Dã đỉnh quá!!!”
Đột nhiên, tiếng reo hò phấn khích vang lên từ phía sân bóng.
Cô không nhịn được quay đầu lại, sân bóng cách đó một bồn hoa, có một người thực sự rất chói mắt——
Chàng thiếu niên mặc bộ đồng phục không tay màu trắng, dáng người cao ráo, bộ quần áo ướt sũng mồ hôi, ôm sát vào người, làm nổi bật những cơ bắp săn chắc, trông cậu tràn đầy thần thái trẻ trung.
Sau khi ghi bàn thắng, cậu đập tay với bạn bè, nhiều người đứng xung quanh hoan hô cổ vũ cho cậu.
Quả nhiên, cậu chính là tâm điểm của toàn trường.
Vài giây sau, Tang Lê hạ ánh mắt xuống, không còn chú ý đến thế giới bên ngoài nữa.
Chẳng bao lâu nữa, giáo viên đã đến và bắt đầu giờ học.
Mọi người truyền đề ôn tập từ trên xuống dưới, Tang Lê nhận thấy các câu hỏi này khó hơn nhiều so với bài tập về nhà thông thường, quả đúng là trình độ của lớp Hỏa Tiễn.
Mọi người đang giải đáp câu hỏi, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng hò reo, nam sinh ngồi bên cạnh Lư Hạ Dương nhìn ra ngoài, đúng lúc Quảng Dã ghi một bàn thắng vào rổ, khiến khán giả phải kinh ngạc.
Nam sinh hạ giọng than oán: “Hôm nay đám nam sinh trong trường có hẹn thi đấu.

Lẽ ra tôi cũng có thể đi nhưng tiếc là tôi chỉ có thể bục mặt làm bài ở đây thôi.”
Lư Hạ Dương kéo rèm lại, tiếp tục viết công thức lên tờ giấy nháp, cười nói đùa: “Ít ra cậu còn có thể ở đây chăm chỉ làm đề, còn bọn họ thì không đủ trình độ, cậu đừng lãng phí thời gian.”
Tang Lê nghe vậy, tay cầm bút bỗng dừng lại, xong cô lại cúi đầu tiếp tục giải đề.
Hết thời gian, giáo viên bắt đầu giảng bài, học sinh trong lớp tập trung cao độ, ánh mắt sáng ngời.
Trên sân bóng ở bên ngoài, có mấy nam sinh đang chạy vòng quanh, mồ hôi đầm đìa và đầy nhiệt huyết.
Hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Một giờ sau, lớp học kết thúc.
Giáo viên lại phát một đề khác để luyện tập vào cuối tuần, Tang Lê thu dọn cặp sách đứng dậy, Lư Hạ Dương cùng cô bước ra ngoài, “Tang Lê, tiếp theo cậu định đi đâu? Cậu có muốn cùng mình đến thư viện làm bài tập không?”
“Không, toàn bộ sách của mình đều ở trong lớp.

Mình sẽ quay lại lớp để làm bài.”
Hai người bước ra khỏi tòa nhà, lúc này trận đấu trên sân đã kết thúc, đám đông cũng giải tán.
Ở bên sân, Nhiếp Văn uống nước xong thì đi đến chỗ Quảng Dã, thở hổn hển mắng cậu: “Không phải cậu với tôi cùng cá cược xem bên nào có thể được hai mươi điểm trước sao? Sao tâm trạng hôm nay lại tệ như vậy, cứ cố tình đẩy tôi ngã xuống.”
Quãng Dã bật cười: “Mẹ cậu không dạy cậu nếu cứ chơi công bằng sẽ chết thảm sao?”
Nhiếp Văn trợn mắt: “Tôi không phục, ngày mai chúng ta lại thi đấu tiếp.”
“Muỗi, cậu còn chưa bị A Dã dọa sợ…”
Một số nam sinh cười đùa, sau đó Quảng Dã từ chối tất cả các cô gái đến đưa nước, một tay nhặt túi và nước trên mặt đất lên rồi nói: “Đi thôi.”
Mấy người rời khỏi hiện trường, cùng lúc đó, mấy cô gái đứng cách đó không xa nhìn Quảng Dã rời đi, động viên một số người:
“Bạch Tình, cậu nhanh đưa nước đi!”
Hôm nay Tô Bạch Tình cũng đến xem trận bóng, cô xoa xoa chai nước trong tay, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn lắc đầu: “Các cậu không thấy cậu ấy vừa từ chối nước của mọi người sao? Vẫn là thôi đi.”
Kha Phỉ cười nói: “Cậu là ai cơ chứ, nếu là cậu đưa cho cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận.”
Xung quanh có rất nhiều người nên cô đỏ mặt khi bị bạn bè trêu chọc, đầu óc dao động: “Được rồi, mình qua đó thử xem…”
Tô Bạch Tình đuổi theo, đang định chào hỏi, Nhiếp Văn mỉm cười gọi người đi phía trước: “Ồ, bạn học mới—”
Nhiếp Văn vừa lúc nhìn thấy Tang Lê cùng Lư Hạ Dương từ trong đi ra.
Tang Lê quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh và nhìn thấy họ.
Đi đầu là Quảng Dã, người mặc một chiếc áo thi đấu rộng vai, đôi chân dài, trên mặt lấm tấm mồ hôi, xương gò má hình như bị thương khi thi đấu, trên đó có chút máu, khiến cậu trông có chút hoang dã.
Tang Lê không ngờ gặp phải bọn họ vừa mới chơi xong, cô hơi bất ngờ.
Nhiếp Văn cũng coi như là người quen, nhiệt tình chào hỏi: “Bạn học mới, không ngờ cậu cũng đến đây, đến xem chúng tôi chơi à?”
……Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.
“Không, mình vừa mới học xong lớp Hỏa Tiễn.”
Nghe được Tang Lê thờ ơ phủ nhận, các nam sinh bên cạnh không khỏi bật cười: “Muỗi, cậu có thể đừng tự luyến nữa được không? Người ta đi học, cậu nghĩ cậu là cái quái gì vậy, hahaha…”
Quảng Dã dường như phớt lờ cuộc trò chuyện của họ, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Cậu bước một bước dài đi ngang qua Tang Lê.
Hương bạc hà sảng khoái lan tỏa trong không khí hòa lẫn mùi mồ hôi thoang thoảng.
Nhiếp Văn đi theo, nhướng mày nhìn Tang Lê: “Bạn học mới, lần sau có thời gian tới xem bóng rổ nhé.”
Tang Lê không có hứng thú với những điều này, chỉ lịch sự đáp lại.
Mấy chàng thiếu niên bước đi, Tô Bạch Tình và những người cách đó không xa nhìn Tang Lê nói chuyện với mấy nam sinh, trong lòng đều chấn động.
Thấy vậy, mấy cô gái yếu ớt nhìn Bạch Tình: “Bạch Tình, cậu còn đưa nước không…”
Tô Bạch Tình đè nén tâm tình xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đưa nữa, chúng ta về lớp đi.”
Ở đầu bên kia, một số chàng thiếu niên bước đi.
Trong số đó, Ốc Thiệu Huy vẫn còn quay lại nhìn Tang Lê, cô đang đứng dưới tán cây xanh, tay áo ngắn bằng voan trắng tung bay trong gió, làn da như tuyết mùa xuân, quần jean ôm gọn đôi chân thon dài và thẳng tắp.
“Nhiếp Văn, học sinh mới của lớp cậu xinh thật đấy.”
“Ồ, Thiệu Tử, cậu để ý con nhà người ta à?”
“Không được à?”
Những người khác bật cười: “Cậu không thấy ban nãy người ta lạnh lùng đến mức nào sao? Cậu ấy thậm chí còn không muốn nói gì với chúng ta dù chỉ một câu.”
Nhiếp Văn vỗ vỗ vai Ốc Thiệu Huy, cười tinh quái nói: “Thiệu Tử, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi.

Cậu ấy vừa xinh đẹp lại học giỏi, nếu không tính đến cái khác, xét đến nhan sắc của cậu, cậu nên về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi.

A Dã mà ra tay có khi còn không được, A Dã cậu xem tôi nói đúng không?”
Quảng Dã mắng cậu: “Cút.”
Mọi người cùng nhau cười: “Muỗi, cậu đừng nói nhảm nữa, A Dã không có hứng thú…”
Tại nơi bọn họ vừa gặp nhau.
Tang Lê không hề biết mình đang bị bàn luận như vậy, cũng không để ý nhiều, cô nhìn Lư Hạ Dương: “Vậy mình về lớp trước.”
Lư Hạ Dương thu hồi ánh mắt nhìn từ phía Quảng Dã và đám bạn của cậu về, “Ừ.”
Tang Lê bật ô che nắng.
Bước vào tòa nhà giảng dạy, cô tình cờ gặp giáo viên chủ nhiệm Lôi Đan đang đi họp.
Tang Lê chào hỏi xong, Lôi Đan mới nhớ tới cô đang ngồi trước Quảng Dã, nói: “Chiều nay đợi Quảng Dã đến lớp, em bảo em ấy đến văn phòng tìm cô, cô có việc riêng cần nói với em ấy.”
Tang Lê sửng sốt một lát: “Vâng ạ.”
Tại sao hôm nay cô lại có cảm giác như cả thế giới đều là Quảng Dã vậy…
Cô lên tầng rồi bước vào lớp, nơi có tiếng nói chuyện và cười đùa.
Nhìn vào bên trong, Quảng Dã và đồng bọn vừa lúc đang ở bên trong.
Thật trùng hợp…
Tang Lê đè xuống chút khó chịu trong lòng, cô bước vào, ngồi xuống chỗ của mình.
Nhiều người ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng thấy cô phớt lờ họ, cũng không lên tiếng, một số nam sinh tiếp tục nói với Quảng Dã:
“Dù sao tối nay cũng rảnh rỗi, đến bãi đậu xe ở quận Bắc không? Ở đó có vừa có đường mới được xây dựng, tình hình giao thông khá tốt, có thể đi lượn vài vòng.”
Quảng Dã bắt chéo chân uống nước: “Lúc đó thì tính sau.”
“Vậy bọn tôi sang lớp bên cạnh chơi bài trước, cậu qua sau nhé.”
Mấy người rời khỏi lớp, Nhiếp Văn đi theo, Tang Lê cảm thấy may mắn vì cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh.
Cô muốn chợp mắt một lúc nên đứng dậy kéo rèm, khi quay lại, cô thấy Quảng Dã đang ngồi một mình ở hàng ghế sau xem điện thoại di động, mồ hôi lăn dài trên cổ.
Hai người là những người duy nhất còn lại trong lớp.
Cô nhớ tới lời vừa rồi của giáo viên chủ nhiệm, do dự một chút, cô bước tới gọi cậu:
“Quảng Dã.”
Cô đứng cạnh bàn cậu.
Vài giây sau, chàng thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô, lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì?”
“Cô chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng tìm cô ấy, có việc tìm cậu.”
Quãng Dã không trả lời, uống nước trong bình xong liền vứt vào thùng rác, uể oải đứng dậy, không biết có phải đi tìm giáo viên hay không.
Tang Lê nghĩ đến sự việc vừa rồi mình nghe được, do dự một lúc mới gọi cậu:
“Bạn học Quảng Dã——”
Mấy ngày nay, cô không thể gặp cậu ở biệt thự, cũng không tiếp xúc với cậu ở trường.
Tang Lê chỉ biết cậu thường trốn học và không học bài.
Thỉnh thoảng Tống Thịnh Lan sẽ hỏi thăm tình hình của cậu, Tang Lê chỉ bịa chuyện nói cậu rất ngoan, nhưng nói nhiều quá khiến cô cũng cảm thấy áy náy và luôn cảm thấy mình đang cố tình lừa dối Tống Thịnh Lan, nhưng cô không muốn tự gây rắc rối cho mình nên không thể làm gì được.
Nhưng cô biết Tống Thịnh Lan rất quan tâm đến Quảng Dã.
Quảng Dạ nghe thấy giọng nói của cô, hơi dừng lại, nhìn cô, cô mím môi, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Dì Tống nói cậu không thể đua xe, nếu dì ấy phát hiện thì chắc là cậu biết hậu quả rồi.

Mình chỉ nhắc nhở cậu một chút thôi…”
Lời này chính là điều mà trước đây Tống Thịnh Lan đã dặn dò vô vàn lần.
Tang Lê chưa kịp nói hết câu, cô đã nghe thấy cậu cười nhạt và tiến lại gần cô.
Tang Lê vốn muốn giữ khoảng cách với cậu, nhưng cổ tay cô đã bị nắm lấy, cô lùi lại một bước, lưng chạm vào vách tường.
Một luồng khí mạnh mẽ và lạnh lẽo tiến đến gần cô.
Một cảm giác áp bức to lớn ập đến, khiến nhiệt độ xung quanh tăng cao.
Lưng Tang Lê đột nhiên tê rần, giống như bị cậu nhốt lại, tim đập thật mạnh.
Quảng Dã cụp mắt xuống, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô, chế nhạo:
“Cô bé ngoan, cậu thực sự nghĩ cậu có thể làm được, đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Dữ dội, dữ dội quá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui