[01]
Ta rất không vừa lòng.
Lần hỏa hoạn đó, trước mặt mọi người ta đã ôm Hạ Dung chạy ra, da thịt cả hai cùng kề cận.
Hạ Dung là một nữ nhân thông minh, vài ba lời của nàng đã khiến cho Thái tử tin nàng vô tội, còn vui mừng hơn hết vì nàng có thể thoát khỏi nguy hiểm, đồng thời cũng mượn lần nan nguy này dành được sự sủng ái của Thái tử đối với Trắc phi.
Còn ta thì không tốt số như thế.
Dù ta giải thích hoàn hảo thế nào, trong lòng Thái tử vẫn luôn cắm một cây đinh.
Thái tử là một bậc trữ quân anh minh, nhưng hắn có lòng nghi kỵ rất nặng, cố chấp, còn thích tự cho là mình thông minh.
Một thời gian dài ta không hiểu nổi vì sao Hạ Dung lại lựa chọn Thái tử bước lên ngôi Đế.
Nhưng sau đó ta đã hiểu rồi.
Hạ Dung không quan tâm Thái tử là người thế nào, nàng chỉ muốn một quân vương mà nàng có thể nắm trong tay, để trên dưới triều đình vì nàng mà được sử dụng.
So với việc làm thê, nàng càng thích hợp làm kẻ nắm quyền hơn.
Nàng coi tất cả mọi người là quân cờ.
Cho nên khi ở khắp nơi Thái tử luôn nhắm vào ta, nàng chưa bao giờ ra tay trợ giúp, bởi nàng đang khảo nghiệm năng lực của ta.
Ta chỉ là một quân cờ hỏng, còn nàng lại chẳng chịu chút mất mát nào.
Máu lạnh và vô tình.
Hoàn toàn ngược lại với muội muội của nàng.
[02]
Hạ Tĩnh Yểu.
Nàng hiền lành dịu dàng, thậm chí còn có một chút nhút nhát sợ sệt.
Ta biết nàng lớn lên từ nhỏ ở thành Khúc Lương, nơi ấy tự do tự tại, cho nên khi mới tới kinh thành nàng bị người ta cười nhạo vì lễ nghi.
Nhưng nàng chăm chỉ học hành, chưa tới ba tháng phong thái của nàng đã hơn vô số tiểu thư chốn kinh thành.
Ta còn biết, nàng thích ta.
Nàng cho rằng ta cứu nàng, nhưng nàng lại không biết lúc chạm mặt ấy là ta và Hạ Dung đã lên kết hoạch, vì để nàng thích ta, muốn gả cho ta.
Sau khi cưới gả nàng thường mong đợi nhìn ta, ta biết nàng trông chờ điều gì, nhưng lúc đó ta không hề đáp lại.
Nàng mất mát tổn thương, nhưng nàng cũng chẳng thể hiện nữa.
Cho đến khi nàng phát hiện được chiếc hộp gỗ đựng đầy những bức thư tình ta viết cho Hạ Dung, nàng gào thét chất vấn ta, đánh đấm ta, cuối cùng thì tan vỡ mà khóc lớn.
Ta vốn tưởng mình sẽ chán ghét, nhưng phát hiện một khắc đó lòng mình lại quặn đau.
Nhưng làm sao ta có thể đau lòng được đây, ta cứ nghĩ thứ tình cảm này phải dành cho Hạ Dung mới đúng.
Cho nên ta chạy trốn.
Sau này nàng cũng không biểu lộ ra sự mong đợi nào nữa, giống như nàng đã c.hết tâm vậy.
Đến lúc nàng hấp hối trong lòng ngực ta, nàng hỏi rằng có thể kêu nàng một tiếng Yểu nương hay không? Ta chỉ vừa mở lời, ánh mắt nàng đã ảm đạm rồi.
Nàng nói đời sau cũng không muốn cưới ta nữa.
Lúc ấy tim ta đập nhanh vô cùng.
Nhưng chậm, nàng đã mất rồi.
Và đời sau,
Nàng cũng thật giữ lời, chẳng chịu gả cho ta nữa.
[03]
Hôn lễ của nàng ta có đến dự, nhìn nàng mặc giá y màu đỏ gả cho nam nhân khác.
Ta nhớ ra hắn, kẻ mà đời trước mãi không lập gia đình cho đến lúc chết.
Chỉ khi Tĩnh Yểu qua đời, hắn mới từ ngàn dặm xa xôi chạy đến, cướp đi linh cữu của nàng, thậm chí cũng làm náo động cả điện thờ.
Hắn chỉ thẳng mặt Hạ Dung mắng chửi nàng lãnh khốc vô tình, thật uổng công với thân phận đại tỉ.
Hạ Dung vô cùng tức giận, nhưng nàng tự biết nàng là người có tội, thật sự nên xin lỗi người muội muội này, cuối cùng nàng chỉ gật đầu.
Linh cữu của Hạ Tĩnh Yểu từ Thẩm gia dời đến Cố gia.
Đời trước ta đã mất đi Tĩnh Yểu, mà đời này cũng là như vậy.
Thoáng chốc ta nghĩ tới kiếp trước, khi ta đón kiệu hoa của nàng, nàng xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tướng công, hãy nắm tay thiếp”.
Tất nhiên là ta không trả lời, nhưng ta thấy rõ ràng Cố Tư Ngôn đứng đó, mù quáng đáp: “Được”.
Được, Hạ Tĩnh Yểu, cả đời này ta sẽ đơn bóng lẻ loi(*), để chuộc lại tội lỗi từ kiếp trước.
Dù cho, nàng đã sớm không cần.
(TOÀN VĂN XONG).