Lily muốn lập tức phun nó ra nhưng bị Kylo bóp lấy cằm của cô, ngón tay thon dài đẩy viên thuốc vào thẳng đến cuống lưỡi.
Lily kêu lên một tiếng nôn ọe, viên thuốc rơi xuống cổ họng theo sự di chuyển tự nhiên của nó.“Khụ, khụ, khụ” Lily bịt miệng hỏi: “Thầy cho em cho uống cái gì thế?”“Thuốc ngủ.”Kylo buông tay rồi lấy một chiếc khăn lau nước bọt trên ngón tay.Lily kéo cánh tay của anh ta, cắn một cái mạnh lên cổ tay anh ta.“Em là chó dại sao?”Chiếc mặt nạ kiêu ngạo của Kylo cuối cùng đã xuất hiện vết nứt, anh ta hít một hơi, vung tay hai cái.
Trên cổ tay có hai vết răng đỏ tươi, lấm tấm máu.
Anh ta dùng khăn tay đè lên vết thương đang chảy máu, ngước mắt nhìn Lily đang bước ra ngoài.“Đến đây!” Anh ta quát chói tai.Lily đẩy cửa nhưng nó không hề nhúc nhích.Cô còn nhớ rõ ràng mình chỉ khép hờ cửa, nhưng khi vặn mạnh mới phát hiện ra cửa đã bị khóa trái.
Cô tựa ở cạnh cửa, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, cơ thể ngày càng cứng, con mắt cũng không mở nổi.Chẳng được mấy phút mà cô đã dựa vào cửa mà ngã xuống.Điều cuối cùng cô nhìn thấy là một đôi ủng da bò cứng màu đen.…Không biết đã trôi qua bao lâu, cô mới mê man tỉnh lại.Mở mắt ra, một tia sáng trong suốt chiếu rọi trên mặt đất, rất chói mắt.
Trong không khí nổi lơ lửng những hạt bụi, mùi mực in và sách cũ như ẩn như hiện.
Khắp nơi trên mặt thảm đều là sách, lộn xộn đến nỗi không thể đặt được chân xuống.
Bên ngoài dường như có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện tới lui, mơ hồ không rõ.Lily mở to hai mắt.Đây là phòng làm việc của Kylo.Cô đang nằm ở trên ghế salon.Cô ngồi dậy, đôi mắt cô tối sầm, rồi lại ngã xuống.“Em có nằm mơ không?” Mặt của Kylo hiện lên phía ngược hướng ánh sáng, không thấy được bất kỳ biểu cảm gì.Lily vẫn còn chưa nguôi ngoai cơn tức giận trước khi chìm vào giấc ngủ mê.Cô không dám tin, người đàn ông này lại cả gan ép cô uống thuốc ngủ, lại còn nhốt cô trong phòng làm việc ngủ cả nửa ngày trời.
Làm thế nào mà anh ta có thể trở thành một giáo viên được thế?“Nói đi.” Kylo không kiên nhẫn mà thúc giục: “Em có nằm mơ không?”“Thầy đúng là có bệnh mà!”Lily từ trên ghế salon tiếp theo, phát hiện giày của mình bị thoát, được đặt chỉnh tề ở cửa ra vào.“Em không nằm mơ, thầy hài lòng chưa?”Kylo mặt tái xanh: “Đừng có dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện với tôi.”Lily rất muốn móc mỉa lại nhưng không dám.Không cần biết là về sức mạnh hay địa vị, thì giữa bọn họ đều chênh lệch vô cùng.Kylo dùng giọng điệu gay gắt nói: “Việc em không nằm mơ đã chứng minh dự đoán là chính xác.
Chỉ cần em bị động khi ngủ sẽ không thể nằm mơ.”“Tôi sẽ đến bệnh viện của trường lấy thuốc ngủ, dùng mỗi ngày trước khi ngủ.” Lily buồn bực nói: “Thưa thầy, em có thể đi được chưa?"Kylo quan sát cô một lúc rồi nghiêng người tránh ra.“Đi đi.”Lily co giò lên bỏ chạy.Cửa vang lên một tiếng “cạch”, khi cô vặn tay nắm cửa, nó lại mở ra một cách tự nhiên.Lily có hơi nghi ngờ mà nghiêng đầu.Kylo ở sau lưng cô nói: “Nếu lại xuất hiện vấn đề gì, em nhớ đến tìm tôi.Lily đã không nghe thấy gì nữa rồi..