Niên Mộc Miên tan làm về đến căn hộ của mình cũng đã hơn bảy giờ tối. Trên đường về nhà cô tiện thể ghé ngang qua mua đồ ăn tối luôn. Bình thường vì bận rộn nên cô chẳng nấu ăn bao giờ, cũng một phần do bản thân cô nấu không ngon nên cũng làm biếng chui vào bếp.
Việc trước tiên Mộc Miên làm sau khi về đến nhà chính là ngâm mình trong bồn tắm, thả mấy viên sủi bọt toả ra mùi hương hoa hồng khiến tâm trạng thư thái. Cô vừa tắm lại vừa mở nhạc trên điện thoại, đắm mình trong làn nước ấm, thỉnh thoảng còn ngâm nga theo vài tiếng.
Người con gái chìm trong đống bọt màu hồng, đang lim dim nhắm mắt muốn ngủ thì bất thình lình tiếng nhạc êm dịu tắt ngúm. Thay vào đó là tiếng chuông điện thoại thường ngày. Niên Mộc Miên hoàn hồn mở mắt ra vội với tay lấy điện thoại trong mơ màng. Cô trượt đại phím nghe rồi áp máy vào tai mình.
"Alo..." - Giọng cô buồn ngủ rầm rì.
"Đang ngủ?" - Âm thanh trầm khàn phát ra từ phía bên kia điện thoại khiến Mộc Miên tỉnh táo trong nháy mắt.
"Không có. Tôi đang tắm." - Người con gái giật mình nên vô thức buột miệng khai ra. Vừa nói xong cô liền muốn đánh vào đầu mình. Nói ra chuyện đó làm cái gì chứ.
Khương Huyền Triết không biết vì sao cũng im lặng mất vài giây sau đó mới chậm chạp mở miệng hỏi - "Lần trước là tôi mời cậu ăn tối."
"Cậu còn nợ tôi." - Người đàn ông thấp giọng nhắc nhở.
Thì ra hắn gọi điện tới là để nhắc cô bao mình ăn một bữa.
Niên Mộc Miên thấy đây cũng là chuyện nên làm, cũng không có phàn nàn gì. Đúng hơn cô nên tự mình chủ động mời hắn mới đúng. Chỉ là do mấy hôm nay cô hơi bận nên nhất thời quên mất chuyện này.
"Thế tối mai cậu có thời gian không?" - Người con gái liền hỏi.
"Sáu giờ tôi tan làm."
"Tôi cũng vậy." - Ngày mai cô cũng không có công việc gì nhiều.
"Vậy cậu chọn nhà hàng đi." - Niên Mộc Miên đề nghị.
"Cậu chọn đi rồi nhắn tin cho tôi." - Hắn đẩy sang cho cô rồi ngang nhiên cúp máy.
Thái độ lúc lạnh lúc nóng của Khương Huyền Triết cô cũng đã sớm biết nhưng đôi khi vẫn không thể hiểu được. Niên Mộc Miên không nghĩ nữa quăng điện thoại sang một bên rồi đứng lên tắm sạch bọt trên người.
***
Hôm sau, Niên Mộc Miên đã gọi điện đặt phòng chiếu riêng tại một nhà hàng Nhật cho hai người. Cô thích ăn hải sản, hắn lại thích ăn đồ thanh đạm, nhẹ nhàng. Hơn nữa hắn cũng từng du học ở Nhật. Chọn đồ Nhật là hợp lý nhất.
Sau khi đặt chỗ xong, cô liền nhắn địa chỉ cho Khương Huyền Triết. Khoảng sáu giờ bốn mươi lăm, người con gái mới bước chân đến nhà hàng. Lúc được nhân viên mặc kimono dẫn vào phòng chiếu, cô mới phát hiện ra hắn đã tới.
"Xin lỗi tôi đến muộn. Công ty nhiều việc quá nên ra trễ một chút." - Giờ hẹn là sáu giờ rưỡi, cô trễ mất mười lăm phút. Trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
Khương Huyền Triết ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi nhâm nhi tách trà xanh nóng - "Không có gì."
"Cậu chưa gọi đồ ăn phải không? Chúng ta gọi luôn nhé." - Niên Mộc Miên cảm thấy đói bụng, nhiệt tình hỏi hắn.
"Ừ."
Người con gái đọc lướt qua quyển menu dày cộm sau đó nhấn nút gọi phục vụ vào. Cô nhường cho hắn gọi trước, tại Mộc Miên là người mời chầu này.
Khương Huyền Triết chỉ tùy ý gọi một phần sashimi tổng hợp và một phần mì soba lạnh rồi chuyển sang cho cô. Niên Mộc Miên ngay lập tức chau mày - "Sao cậu gọi ít vậy? Gọi thêm đi."
"Đừng lo, tôi bao được bụng cậu mà." - Mộc Miên sợ hắn tiếc tiền dùm mình nên nói thêm một câu.
Khương Huyền Triết vẫn đóng quyển menu lại hời hợt mở miệng - "Không biết gọi thêm gì nữa cả. Cậu chọn đi. Gọi gì tôi ăn nấy."
Nghe hắn nói vậy, Niên Mộc Miên cũng thể hiện sự hào phóng của mình gọi thêm một lần năm, sáu món nữa. Cô còn gọi thêm một chai rượu sake. Cô không biết chọn rượu nên đã nhờ nhân viên tư vấn chọn giúp.
Trong lúc đợi món ăn, Mộc Miên để ý có tiếng điện thoại đang rung. Vài giây sau liền thấy người đối diện rút điện thoại ra, bấm nút nghe.
"Huyền Triết, lúc nãy hình như anh thấy cậu trước cửa nhà hàng Tân Châu thì phải?" - Vu Thần ở bên kia điện thoại giọng ồm ồm.
"Phải. Tôi có hẹn với bạn ở đây." - Hắn thẳng thắn trả lời.
"Vậy à. Trùng hợp ghê. Tôi cũng đang ở đây với mấy người trong trung tâm Phiên Mỹ, họ rất muốn được diện kiến cậu đấy. Có ghé qua đây được không?" - Vu Thần cao giọng hỏi.
Trung tâm Phiên Mỹ là "bệnh viện" tu sửa tranh nghệ thuật mà Vu Thần mới thành lập cách đây hai tháng. Anh ta chính là muốn mời gọi hắn đến đó làm việc.
Khương Huyền Triết ngừng lại một giây sau đó thấp giọng nhấn mạnh - "Tôi vẫn chưa đáp ứng với Vu tổng. Nếu sang đó chào hỏi thật có chút không hay. Không phải nguyên tắc của tôi."
"Cậu không cần rạch ròi như vậy đâu. Không muốn thì anh cũng không ép." - Người bên kia có vẻ không vui.
"Nhưng ba ngày nữa là hạn cuối. Cậu đừng có chần chừ nữa. Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ mời một chuyên gia khác từ nước ngoài về." - Giọng điệu cứng rắn của Vu Thần như một lời nhắc nhở hắn.
"Tôi biết rồi." - Hắn vẫn không có chút khẩn trương nào khẽ đáp.
Sau khi Khương Huyền Triết tắt máy, người con gái mới hiếu kỳ hỏi hắn - "Có vấn đề gì hả?"
"Không có gì. Cậu có nhớ tôi từng nói mình quen biết với giám đốc trung tâm triển lãm lần trước không?"
Niên Mộc Miên vội gật đầu.
"Anh ta cũng đang dùng bữa tối ở đây nên muốn gặp tôi một chút." - Khương Huyền Triết kể qua loa.
"Vậy nếu cảm thấy cần thiết thì cậu cứ đi gặp giám đốc đi. Tôi ở đây đợi đồ ăn một lát cũng không sao đâu." - Người con gái nhẹ giọng hối thúc.
Nhưng người đối diện lại dứt khoát bảo - "Không đi. Không cần thiết."
Đồ ăn rất nhanh đã được phục vụ bưng vào, các món đồ sống sẽ được mang ra trước. Niên Mộc Miên gắp một miếng cá trích ép trứng bỏ vào miệng nhai ngon lành. Cô không biết rằng người đàn ông trước mặt đang trầm ngâm nhìn mình.
"Nếu phải chọn một trong hai nơi, một nơi làm việc mà bản thân yêu thích, còn một nơi còn lại trả lương rất cao. Cậu sẽ chọn nơi nào?" - Khương Huyền Triết đột ngột lên tiếng hỏi cô.
Lần đầu tiên Mộc Miên nghe thấy hắn hỏi mình dạng câu hỏi này làm bản thân có phần kinh ngạc. Cô biết người ngạo mạn như Khương Huyền Triết có bao giờ thèm hỏi ý kiến của ai.
Niên Mộc Miên hắng giọng một tiếng rồi mới hỏi - "Bộ nơi đầu tiên trả lương thấp lắm à?"
"Không thấp nhưng cũng không đủ cao." - Hắn nói.
"Vậy thì tôi chọn làm việc tại nơi mình yêu thích." - Người con gái không suy nghĩ nhiều mà chọn thẳng.
"Tại sao?" - Khương Huyền Triết hơi nhếch mày hỏi.
"Tôi thì theo chủ nghĩa thoải mái vui vẻ nên đây chỉ là suy nghĩ riêng thôi.
Đâu có dễ tìm được một nơi làm việc có thể khiến mình yêu thích chứ. Công việc mình thích nhưng chỗ làm cũng thích nữa mới có thể làm việc lâu dài không phải sao? Đương nhiên khoảng tiền lương vẫn phải trong tầm chấp nhận được, bởi vì cuộc sống này không có tiền thì không được." - Niên Mộc Miên nói ra suy nghĩ trong lòng.
Người đàn ông sau khi nghe cô trả lời xong cũng im lặng không phản ứng. Mộc Miên quan sát gương mặt hắn khẽ suy nghĩ một chút. Một lát sau mới băn khoăn mở miệng.
"Chẳng lẽ cậu định không làm việc ở viện bảo tàng Quốc gia Hoàng Long nữa à?"
Khương Huyền Triết ngẩng mắt nhìn cô không có thần sắc nào đặc biệt - "Chưa nghĩ đến đó."
Niên Mộc Miên hơi cụp mi hơi mỉm cười trẻ con - "Thật ra tôi rất thích nhìn thấy cậu làm việc ở viện bảo tàng Quốc gia. Trông có vẻ ngầu lắm."
Cô cũng từng xem hắn trên tivi một lần.
"Phục vụ quốc gia thôi cũng đã là một điều rất đáng tự hào rồi." - Tâm tình yêu nước của một người dân nhỏ bé trong cô đột nhiên dâng lên.
Khương Huyền Triết là người bảo vệ những giá trị lịch sử văn hoá của đất nước. Dùng tài năng của mình vào mục đích như vậy thật sự rất xứng đáng, không hề uổng phí như nhiều người nói.
Hắn duy trì trạng thái tĩnh lặng nơi gương mặt mình, từ tốn uống rượu. Niên Mộc Miên nói đến công việc của hắn lại bỗng nhiên nhớ đến trước kia cuối năm nhất đại học, Khương Huyền Triết bỗng dưng ra quyết định đi nước ngoài du học.
"Lúc trước khi cậu tự dưng nói sẽ đến Nhật Bản để học hỏi về ngành tu bổ phục chế này, tôi đã rất ngạc nhiên. Sau khi cậu đột ngột rời đi, thật ra tôi cũng cảm thấy có chút trống trải." - Vì có uống chút rượu nên Mộc Miên tâm trạng khá tốt, dễ dàng thổ lộ những cảm xúc trước kia.
Lúc mới vào đại học, chắc chẳng có mấy sinh viên năm nhất nào siêng năng bằng hắn và cô. Tuần nào vào chiều thứ sáu Mộc Miên cũng có hẹn với hắn đến thư viện tự học. Thời điểm đó cô cảm thấy bản thân dường như đã bị lây sự chăm chỉ của hắn mất rồi.
Sau này rơi vào lưới tình với Tần Vệ Khâm, số lần đến thư viện mới vơi dần đi. Cô dành thời gian cho anh nhiều hơn, tự học cũng là đến chỗ anh học.
Hồi đó, Khương Huyền Triết chẳng hề báo trước cho cô biết. Chỉ còn cách mấy ngày trước khi lên máy bay mới mở miệng nói với cô.
Đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh thoảng qua một tiếng cười lạnh châm chọc - "Cậu làm gì cảm thấy trống vắng chứ? Chẳng phải lúc ấy cậu vẫn còn đang bận rộn hẹn hò sao?"
Niên Mộc Miên chớp mắt nhìn người đàn ông. Cô biết hắn không thích chuyện mình qua lại với Tần Vệ Khâm từ ngày xưa.
Khương Huyền Triết từng nói Tần Vệ Khâm không phù hợp với cô. Cũng giống như những người khác, hắn nói thân phận hai người quá cách biệt.
Lúc hắn biết chuyện Mộc Miên thích anh ta, tuy không tỏ ra rõ ràng nhưng cô cảm nhận được hắn không vui. Thái độ đối với cô cũng lạnh lùng và khó chịu hơn trước.
"Cậu thích anh ta vì điều gì? Vì tiền của anh ta?" - Âm giọng của Huyền Triết sắc lạnh như lưỡi dao đâm thẳng vào mặt cô muốn khiêu chiến.
Sau khi nghe Khương Huyền Triết hỏi mình câu này, cô đã rất tức giận. Cô biết mọi người xung quanh đều bàn tán về mối quan hệ giữa mình và Tần Vệ Khâm. Mộc Miên cũng mặc kệ người khác nghĩ xấu thế nào về mình. Nhưng còn hắn, hai người làm bạn bè cũng đã được một khoảng thời gian khá lâu, tại sao hắn có thể nghĩ về cô như loại người hám danh hám lợi như thế.
"Phải, tôi thích anh ấy vì anh ấy giàu có, đẹp trai, nho nhã, tốt bụng còn yêu chiều tôi. Một người hoàn hảo như vậy không yêu thì đúng là bị mù đó." - Tính tình nóng nảy, háo thắng của cô khi ấy lại vừa vặn bộc phát.
Trở lại với bàn ăn tối, Niên Mộc Miên chỉ điềm đạm cười khổ - "Cậu cần gì phải mỉa mai tôi như vậy. Không phải tôi cũng đang phải trả giá rồi à?"
Lời nói của cô làm người đối diện im lìm, ánh mắt có phần ngừng lại. Khoảng một lúc lâu sau cô mới được nghe lại thanh âm trầm thấp từ Khương Huyền Triết - "Đừng quay lại với hắn."
Cô không biết đây là một lời yêu cầu hay một lời khuyên nhủ. Có lẽ vì lần trước nhìn thấy cô và Tần Vệ Khâm nói chuyện nên hắn cho rằng cô còn lưu luyến cái gì đó.
Niên Mộc Miên thở dài uống hết ly rượu trong tay, ngữ điệu nhấn mạnh lần nữa - "Tôi nói này Khương Huyền Triết, con người tôi một khi đã từ bỏ cái gì thì nhất định sẽ không quay đầu. Cậu suốt ngày nghi ngờ rồi bới móc tôi như vậy để làm gì. Ai nhìn vào còn tưởng cậu đang ghen đấy."
Cô hơi say rồi. Nói năng chẳng suy nghĩ gì hết. Khoảnh khắc thốt ra khỏi miệng rồi mới sực tỉnh lại, biết mình nói nhăng nói cuội.
Mà người đối diện lại một lần nữa trầm mặc không trả lời. Chính vì hắn không lên tiếng phản bác nên làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ hơn.
Niên Mộc Miên cảm thấy không khí trong phòng quá mức ngột ngạt, trong lòng ngại ngùng không thôi khẩn trương chuyển đề tài - "Nhưng mà chai rượu này ngon thật đó, cậu nói phải không?"
"Ừ." - Hắn hờ hững đáp xem như hợp tác diễn tuồng, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
Hai người ăn tối xong thì tản bộ ra bãi đỗ xe. Vào đến bãi đỗ xe rồi Niên Mộc Miên mới quay đầu nhìn hắn vui vẻ lên tiếng - "Hôm nay tôi đã mời cậu rồi. Chúng ta xem như không ai nợ ai nhé."
"Vậy tôi đi lấy xe. Tạm biệt." - Cô muốn chào tạm biệt ở đây nhưng ngay khi bàn chân vừa chuyển hướng thì cánh tay phía trên đã bị ai đó nắm lấy.
Mộc Miên khẽ sửng sốt dời tầm mắt lên người đàn ông. Khương Huyền Triết không mở miệng chỉ thinh lặng giữ chặt tay cô không chịu buông ra. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến hàng lông mi xinh đẹp run run.
Thứ gì đó nơi lồng ngực cũng có chút thảng thốt. Mộc Miên nặng nề nhìn bàn tay bốn ngón đang bao bọc lấy cổ tay mình, hít thở thật sâu - "Cậu biết đấy Huyền Triết, tôi vừa kết thúc một đoạn tình cảm dài đằng đẵng. Hiện tại tôi vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận thêm bất kỳ mối quan hệ đặc biệt nào."
"Đó là chuyện của cậu. Tôi không quan tâm." - Thanh âm đầy uy lực mà ngang ngược phát ra từ đôi môi mỏng kia khiến cho trái tim cô dè dặt.
Niên Mộc Miên dứt khoát gỡ tay của hắn ra khỏi tay mình, nhẹ nhàng nói - "Tôi không thích sự ngạo mạn của cậu. Nhưng tính cách ngạo mạn của một người cũng có ưu điểm của nó. Chính là nó sẽ không cho phép cậu hạ thấp lòng tự trọng của mình. Và cậu nên như vậy."