Sau khi đưa Mịch Nhiên về đến nhà, cô mới lái xe đi làm. Chiều hôm đó, Mộc Miên có thời gian ghé qua bệnh viện của cha đang làm mà khám răng. Cha Niên tự tay lấy vôi răng cho cô bởi vì cũng hơn một năm rồi cô chưa làm.
Đợi tới lúc làm xong, cả hàm của Mộc Miên đều đau ê ẩm. Cha Niên làm kỹ quá cô cũng sợ.
"Rồi ngồi dậy súc miệng đi con."
Người con gái ngoan ngoãn nghe lời ngồi dậy uống miếng nước mà cha đã chuẩn bị sẵn rồi nhổ ra.
"Tối mai có về nhà ăn cơm không?" - Cha Niên tiễn cô ra khỏi phòng khám cao giọng hỏi.
"Dạ có ạ. Ở nhà có cần mua gì không, con sẽ mua giúp cho." - Cô mỉm cười nói.
"Hình như cha thấy trong tủ lạnh hết trái cây rồi. Mà mẹ con thích ăn trái cây lắm. Mua cho bà ấy một ít đi." - Cha Niên khẽ dặn dò.
Niên Mộc Miên ngay lập tức vếnh miệng cảm thán - "Bác sĩ Niên lúc nào cũng chỉ nhớ đến mỗi phu nhân nhà mình thôi. Làm con cảm thấy ghen tị quá đi hà."
"Con đó, sau này có chồng con lo rồi. Còn mẹ chỉ có mỗi mình cha thôi." - Người đàn ông bên cạnh cất giọng trầm ấm xen lẫn chút thâm tình lâu năm.
Chồng sao?
Sau khi đã làm một kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác. Còn mang thai với người ta, cô không biết liệu mình còn có thể kết hôn được hay không.
"Niên tiểu thư không cảm thấy xấu hổ với cha mẹ mình sao? Tôi biết Niên phu nhân là một nhà thiết kế nội thất tài hoa, được sinh trưởng từ môi trường gia giáo. Tôi đã tin rằng bà ấy biết cách nuôi dạy con gái mình, để con gái mình không trở thành kẻ phá hoại gia đình người khác..."
Giữa hành lang trắng rộng lớn có vài y tá và bệnh nhân thỉnh thoảng lui tới, người ta dễ dàng nghe được mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo khó chịu bao quanh lấy bệnh viện. Mạnh Tinh Vĩ từ phòng bệnh bước ra, gương mặt đã có chút huyết sắc hơn lúc sáng. Khương Huyền Triết muốn bước đến dìu ông nhưng ông lại giơ tay từ chối.
"Thầy không muốn nằm viện thêm một hôm sao? Để bác sĩ theo dõi thêm cũng sẽ yên tâm hơn ạ." - Hắn cảm thấy lo lắng cho tình hình sức khoẻ của Mạnh Tinh Vĩ.
Hồi sáng sau khi hắn vào văn phòng của thầy nói chuyện thì đột nhiên thầy bị ngất đi khiến cho Huyền Triết có phần khẩn trương.
Người đàn ông lớn tuổi lại xua tay từ chối - "Không cần đâu. Cũng chỉ là thiếu máu lên não thôi. Ta không muốn vợ mình biết chuyện này. Không muốn bà ấy lo lắng. Ta muốn về nhà với bà ấy."
Mạnh Tinh Vĩ nhướng vai đứng thẳng cái lưng già của mình một cái tỏ ra khoẻ mạnh - "Cả ngày chỉ ngồi một chỗ làm việc nên dễ sinh bệnh đây mà. Đúng là ta nên nghỉ hưu dẫn vợ đi chơi đây đó rồi."
Thầy Mạnh chợt dời ánh nhìn qua hắn, cong miệng bảo - "Thực sự lúc sáng con ghé đến văn phòng bảo có chuyện muốn nói. Ta còn tưởng con sẽ từ chối lời đề nghị kia nhưng thật may là con đã đồng ý. Như vậy thì ta đã có thể yên tâm nghỉ hưu rồi."
Khương Huyền Triết chỉ lẳng lặng lắng nghe cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
"A Mạnh tiên sinh!" - Đột nhiên một tiếng gọi trầm ổn vang lên khiến cả hai người đều ngẩng đầu.
Mạnh Tinh Vĩ nhìn thấy một vị bác sĩ già mặc áo blouse trắng từ đằng xa đang gọi mình. Ông khựng lại mất vài giây sau đó mới nhận ra người trước mắt. Vị bác sĩ đó rất nhanh bước lại gần.
"Lâu rồi không gặp, bác sĩ Niên. Không ngờ nhiều năm rồi bác sĩ vẫn còn làm việc ở đây." - Mạnh Tinh Vĩ có chút bất ngờ nhìn người vừa đến gần.
"Tôi cũng sắp về hưu rồi. Mạnh tiên sinh và vợ vẫn khoẻ chứ?" - Bác sĩ Niên quan tâm hỏi.
"Vợ tôi vẫn rất tốt. Cám ơn bác sĩ."
Mặc kệ hai người già đang nói chuyện với nhau, tầm mắt của Khương Huyền Triết chỉ phóng đến chỗ thân ảnh mềm mại ở phía sau. Mà cô cũng có vẻ kinh ngạc khi chạm mặt hắn ở nơi này.
"Sao Mạnh tiên sinh lại đến bệnh viện vậy?"
"Trong người tôi không khoẻ nên đến đây khám, chút bệnh người già ấy mà."
"À đây là con gái của tôi, Niên Mộc Miên." - Cha Niên quay đầu thuận miệng giới thiệu con gái mình ở phía sau.
"Còn đây là bác Mạnh Tinh Vĩ."
Mộc Miên khẩn trương bước lên một bước lễ phép cúi đầu chào - "Cháu chào bác ạ."
Mạnh Tinh Vĩ quan sát cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt. Đôi mắt già nua dưới lớp kính lão hơi nheo lại - "Cô bé này, hình như ta đã nhìn thấy cháu ở đâu đó rồi thì phải."
Người con gái thoáng vẻ ngơ ngác. Bởi vì cô không hề biết người đàn ông trước mặt.
Đột nhiên một ý niệm loé lên trong đầu ông, thầy Mạnh mơ hồ nhìn qua chàng trai trẻ bên cạnh mình - "Hình như... Cô bé này là người quen của em phải không?"
Khương Huyền Triết bị ông hỏi chỉ điềm tĩnh gật đầu - "Vâng, bọn em là bạn học cấp ba."
Bác sĩ Niên ngạc nhiên quay sang con gái mình, bắn ánh mắt nghi vấn.
Niên Mộc Miên nhỏ giọng nói bên tai cha mình - "Cậu ấy là Khương Huyền Triết, là bạn học hay đứng nhất ở trường con hồi đó."
"À, ta nhớ rồi."
Đây là cậu bé con nhà người ta khiến bao phụ huynh ngưỡng mộ ở những buổi họp cuối năm đây mà.
"Thì ra là cháu. Cậu bé top một toàn trường." - Bác sĩ Niên hào hứng gọi biệt danh của hắn.
Người đàn ông hơi nhẹ cúi đầu, tỏ ra khiêm nhường - "Cháu chỉ là học hành may mắn hơn người khác một chút thôi ạ."
Lời nói khiêm tốn của hắn sao cô vẫn cảm thấy có chút ngạo mạn đâu đó ấy nhỉ.
"Không cần ngại. Cháu giỏi thật mà." - Bác sĩ Niên cười cười công nhận.
"Trùng hợp thật đấy. Khương Huyền Triết là học trò cũng là đồng nghiệp của tôi ở viện bảo tàng." - Mạnh Tinh Vĩ khẽ mỉm cười thâm trầm.
"Vậy à."
"Tôi chỉ đến chào hỏi Mạnh tiên sinh một chút thôi. Tôi phải quay trở lại làm việc rồi." - Bác sĩ cao giọng lên tiếng.
"Được. Bác sĩ Niên cứ đi trước đi. Tôi cũng phải về." - Mạnh Tinh Vĩ khẽ đáp lời rồi quay sang nói với người bên cạnh.
"Đi thôi."
Sau khi hai người bọn họ đi rồi, Niên Mộc Miên mới nhìn qua cha mình.
"Cha vào làm việc đi, con về đây."
"Được, con về cẩn thận đấy."
Cô tạm biệt cha mình rồi mới xoay người đi thẳng trên lối hành lang. Lúc đi ra đến cửa xoay người con gái bất chợt nhìn thấy bóng lưng Khương Huyền Triết đang tiễn Mạnh Tinh Vĩ lên xe taxi ngoài cổng bệnh viện. Cô không ngờ lại gặp hắn ngay tại đây, trùng hợp làm sao thầy của hắn lại quen biết với cha mình.
Sau ngày hôm đó, cả hai người cũng không có liên lạc nữa.
Mộc Miên suy nghĩ có chút thất thần. Đến mức người đàn ông ngoài kia đã xoay người lại nhìn trúng phải mình cô mới hoàn hồn. Người con gái vội vàng quay đầu tiến về phía bãi đậu xe.
Cô khẩn trương đưa mắt dáo dác tìm xe của mình, lúc nãy cô đỗ xe ở đâu bản thân cũng quên mất tiêu. Đúng là não cá vàng mà.
"Cậu chạy cũng nhanh thật đấy." - Âm thanh trầm khàn phát ra từ phía sau lưng như phả hơi lạnh vào sau gáy người con gái.
Niên Mộc Miên hơi giật mình xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang bước đến chỗ mình. Cô giữ vững trạng thái bình thường, chỉ hơi nhăn mặt - "Tôi chỉ đang tìm xe thôi. Chạy cái gì đâu."
Khương Huyền Triết không thèm vạch trần cô, trầm giọng mở miệng - "Thầy của tôi lúc nãy có nhắc đến cậu."
Cô nghe hắn nói mà không nhịn được tò mò - "Bác Mạnh nói gì về tôi à?"
Hắn tự nhiên ngừng lại nhìn cô một chút rồi mới nói tiếp - "Thầy ấy khen cậu xinh đẹp hơn trong hình. Còn có... bảo tôi giữ cậu cho kỹ."
Lời tường thuật của Khương Huyền Triết làm cô thoáng sửng sốt. Nhiệt độ nơi da mặt cũng nóng lên bất thường. Mạnh tiên sinh từng nhìn qua hình của cô ư? Lúc nào chứ?
Nhớ lại lúc nãy Mạnh Tinh Vĩ vừa gặp đã thấy cô quen mắt. Quả thật kỳ lạ. Trong lòng người con gái nhen nhóm cảm giác ngứa ngáy.
Niên Mộc Miên dè dặt rụt cổ lại - "Thầy cậu chắc hiểu lầm gì đó rồi."
"Không hiểu lầm." - Hắn khẽ cất giọng trầm thấp.
Người con gái ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn hắn. Sau khi bị đôi mắt thâm trầm kia thăm dò đến mức quẫn bách, Mộc Miên mới vội né tránh - "Tôi tưởng mình đã nói..."
"Có chuyện này tôi cũng nên nói với cậu."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị hắn chặn họng.
"Một kẻ ngạo mạn thực sự sẽ không cho phép mình thất bại. Thứ tôi muốn sở hữu thì nhất định phải có cho bằng được." - Thanh âm đầy trọng lực tựa như núi thái sơn có thể đè chết con chuột nhắt như cô.
Lần này, hàm ý của hắn đã vô cùng trực tiếp khiến cô lúng túng không biết phản ứng thế nào. Trường hợp này không nằm trong dự liệu của Mộc Miên. Cô vẫn chưa thích ứng được với thái độ của hắn dành cho mình.
"Cảm xúc là thứ không thể khiên cưỡng, cậu biết mà Huyền Triết." - Niên Mộc Miên rũ mắt trả lời.
Trong đáy mắt của người đàn ông vẫn là vẻ dửng dưng thường ngày, không nhanh không chậm nói - "Tôi không khiên cưỡng cảm xúc của cậu. Cậu cũng không thể khiên cưỡng cảm xúc của tôi. Hai chúng ta nên làm những gì bản thân cần làm là được rồi."
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mở miệng - "Tôi vẫn luôn xem cậu là bạn. Tôi không muốn chúng ta khó xử."
"Vậy ư?" - Khương Huyền Triết bỗng dưng cười lạnh.
"Nhưng tôi lại thích nhìn cậu khó xử như vậy trước mặt tôi. Cậu khó xử chứng tỏ cậu đang cảm thấy bối rối phân tâm." - Giọng nói của người đàn ông thanh lạnh vang lên.
Lồng ngực Niên Mộc Miên có chút phập phồng. Cô trầm mặc rất lâu. Mà người đối diện vẫn duy trì sự yên lặng. Hai người lại một lần nữa đứng giữa bãi đỗ xe tiếp tục một cuộc hội thoại rối rắm không hồi kết.
Sau một khoảng thinh lặng, người con gái mới chậm chạp mở miệng hỏi hắn một câu - "Muốn đi uống rượu với tôi không?"
***
Niên Mộc Miên chọn một quán rượu cách đó không xa. Đây là quán mà cô và Mịch Nhiên dạo này thường xuyên lui tới uống rượu. Không gian bên trong được trang trí sang trọng ấm cúng giống như một nơi để người ta thực sự thư giãn. Ánh sáng của quán cũng được điều chỉnh tinh tế không hề quá tối tăm đủ để người ta cảm thấy an toàn khi đến một mình.
Hai người chọn một bàn ngồi xuống, Mộc Miên liền gọi cả một chai rượu và một dĩa trái cây.
Những lúc như thế này, mình cần một chút cồn để có thể đủ dũng cảm làm mấy chuyện tàn nhẫn. Mộc Miên đã nghĩ như thế đấy.
Cô chủ động rót rượu cho hắn và cả mình. Khương Huyền Triết không vội uống mà chỉ nhìn người con gái đối diện chưa gì đã tuồn hết nửa ly rượu vào miệng.
Niên Mộc Miên đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, cất giọng rất thấp - "Tôi, rất thích Vệ Khâm. Tôi thích anh ấy cũng đã bảy năm rồi."
Hắn ngay lập tức nhíu mày thật sâu, thanh âm lãnh đạm chợt vang lên - "Cậu nhắc đến hắn ta làm gì?"
"Sao vậy? Cậu không thích nghe à?" - Cô không hề e ngại phóng ra tia khiêu khích nhìn hắn.
"Đừng có nhắc đến tên hắn ở đây." - Khương Huyền Triết lạnh lùng yêu cầu.
Niên Mộc Miên không những không đáp ứng hắn mà còn nói thêm - "Vì yêu Vệ Khâm tôi chấp nhận chờ đợi, chấp nhận làm tình nhân bí mật của anh ấy. Không những vậy..."
Người con gái tự dưng nở nụ cười ảm đạm - "Tôi còn mang thai con của anh ấy nữa."
Đôi đồng tử đen láy của người đàn ông co dãn trong một khoảnh khắc. Hơi thở nam tính dường như cũng đã bị ngưng trệ bởi lời nói của cô.
"Cậu nói cái gì?"
Niên Mộc Miên vẫn giữ lại vẻ giễu cợt bên môi - "Nhưng đứa trẻ ấy mất rồi."
"Đã chết trong bụng tôi." - Đáy mắt người con gái cố giấu đi nỗi đau đớn xưa cũ.
"Sau đó, vợ của Tần Vệ Khâm đến tìm gặp tôi." - Cô hít thở thật sâu nhớ lại những ký ức không vui vẻ gì.
"Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, có lễ độ, có học thức. Cô ta không hề lớn tiếng mắng chửi tôi. Nhưng mỗi lời cô ta nói ra đều như muốn đạp tôi xuống đáy vực của sự nhục nhã vậy. Tôi mất mặt cũng không sao nhưng tôi không thể để cha mẹ vì mình mà mang tiếng." - Cô vừa kể vừa cười cười mỉa mai chính mình.
Niên Mộc Miên vẫn tiếp tục mở miệng nửa thật nửa giả - "Và thế là tôi đã quyết định kết thúc với Vệ Khâm. Trái tim tôi khi đó ngập tràn những sự trống rỗng vô hạn. Tôi thỉnh thoảng cũng không nhịn được mà nhung nhớ anh ấy, nhớ những khi anh ấy ôm tôi vào lòng, nhớ vòng tay của Vệ Khâm..."
"Đừng nói nữa." - Khương Huyền Triết siết chặt lấy ly rượu hổ phách trong tay mình, khó chịu ra lệnh.
Lần này cô có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt đang trầm xuống của hắn. Niên Mộc Miên vẫn không dừng lại mà đối diện với người đàn ông, thẳng thừng hỏi một câu - "Khương Huyền Triết, cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"
Một bên lông mày kiếm bất giác nhướng thật cao. Lời đề nghị đột ngột của cô thực sự dễ dàng doạ cho người ta kinh ngạc. Nhưng Khương Huyền Triết vẫn giữ thái độ lạnh nhạt thăm dò giống như đang muốn thám hiểm sâu bên trong gương mặt xinh đẹp kia đang muốn làm cái gì.
Niên Mộc Miên mỉm cười ma mị như đoá hoa đang hé nở, giọng nói lại phảng phất vẻ châm chọc - "Làm kẻ lấp đầy chỗ trống trong tim tôi, một người thay thế hoàn hảo, cậu có muốn thử hay không?"
"Câm miệng." - Thanh âm lạnh lùng đến cực điểm như muốn đông cứng miệng cô lại.
Trông thấy Huyền Triết nổi giận, người con gái tựa như đã bắt được cái đuôi của hắn tùy tiện bóp kéo - "Sao vậy? Tôi tưởng cậu muốn làm cái lốp xe dự phòng cho tôi?"
"Lốp xe dự phòng?" - Hơi thở của hắn ngập tràn u ám lan ra cả bầu không khí xung quanh.
Khương Huyền Triết đột ngột thay đổi sắc mặt, nhếch miệng châm biếm - "Cậu đang nói chính mình đấy à?"
"Yêu đương bảy năm trời, đến khi hắn ta có gia đình rồi, cậu vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh làm cô tình nhân nhỏ chờ đợi. Đến tận bây giờ vẫn còn nhung nhớ không quên. Lốp xe dự phòng này của Tần Vệ Khâm cũng bền chắc thật đấy." - Đuôi mắt người đàn ông sắc lẹm, từng câu từng chữ đều như một đòn của đao phủ giáng xuống.
Hai cánh môi Niên Mộc Miên khẽ run run mấp máy. Bên mặt giống như bị ăn phải một cái tát từ hắn. Bàn tay dưới gầm bàn túm lấy váy áo âm thầm siết chặt.
"Hèn gì hắn chơi mãi cũng chưa biết chán." - Câu nói cuối cùng của hắn thực sự muốn bóp chết hô hấp người con gái.
Một cơn nóng bỏng rát lan tràn trong trái tim Niên Mộc Miên, bàn tay phải của cô không kiềm chế nổi mà giơ lên.
"Chát!"
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông nghiêng hẳn sang một bên. Khương Huyền Triết chậm rãi quay đầu nhìn lại cô, đôi mắt hẹp dài như có một màn sương lạnh bao phủ không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Khương Huyền Triết tự giác đứng dậy cầm lấy áo khoác quay lưng bỏ đi. Cái bóng dáng cao lớn nhoà dần vào trong đám đông xa vời. Dường như chẳng hề có ý định quay đầu lại lần nữa.
Sau khi thân ảnh kia đã rời khỏi quán rượu, Niên Mộc Miên gần như kiệt sức gục ngã xuống mặt bàn. Hô hấp cũng nặng nề khó nhọc.
Vì sao, vì sao cô đã đạt được mục đích mà mình mong muốn nhưng trái tim nơi lồng ngực trái lại cảm thấy tan tành như vậy.