Niên Mộc Miên bắt đầu một tuần làm việc bận rộn bằng buổi gặp mặt với đối tác nước ngoài. Mọi thứ sẽ diễn ra như bình thường nếu như người con gái không phát hiện ra có kẻ theo dõi bọn họ. Lúc ấy cô đang ngồi trong nhà hàng, ngay phía sau giám đốc để thông dịch. Nhưng ánh mắt Mộc Miên bất giác va vào chiếc xe màu đen đậu ở bên kia đường thông qua cửa sổ sát đất.
Kính xe cửa trước chỉ hạ xuống một nửa. Người ngồi bên trong giơ ống kính máy ảnh thò ra ngoài bấm nút chụp liên tục. Không may cho hắn ta trùng hợp đúng lúc Mộc Miên quay đầu nhìn ra ngoài. Người đó ngay lập tức có tật giật mình rút máy ảnh vào lại trong xe. Mộc Miên không thể nhìn rõ gương mặt hắn ta vì kính xe đã chắn mất hơn một nửa.
Cô không biết tên lén lút kia đang muốn theo dõi ai. Rốt cuộc là theo dõi mình hay thư ký Diệp, hay là theo dõi giám đốc?
Nhưng Niên Mộc Miên cũng đã xác nhận được chỉ hai ngày sau đó. Buổi tối hôm ấy cô phải theo giám đốc tham dự một buổi tiệc xã giao, không có thư ký đi theo. Lúc chiếc xe bọn họ đậu lại trước sảnh đại tiệc, cô vừa bước xuống xe đã nhạy mắt trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc ở phía xa xa. Người bên trong vẫn đang cầm máy ảnh hướng về phía mình và giám đốc.
Làm phiên dịch trong một buổi tiệc luôn luôn rất nhàm chán vì không phải lúc nào giám đốc cũng trò chuyện với khách nước ngoài. Những lúc như vậy cô sẽ phải lui vào một góc chờ đợi quan sát, đợi đến khi có người nước ngoài đến nói chuyện với giám đốc cô mới bước ra phiên dịch.
Trong thời gian chờ đợi, sẽ luôn có vài thành phần mon men đến gần bắt chuyện với cô. Khách khứa ở đây đều là những người có máu mặt trong thương trường. Mộc Miên cũng không dám đắc tội chỉ có thể khéo léo từ chối nhưng có vài người thường dai như đỉa.
Bằng chứng là người đàn ông đứng trước mặt cô đây, giám đốc La Thế Vũ. Ngoại hình anh ta cũng đã ngoài ba mươi, trên ngón tay áp út còn có một vết hằn trắng. Rõ ràng anh ta đã tháo nhẫn cưới của mình ra.
Lần trước dự tiệc với giám đốc, Mộc Miên cũng từng gặp qua anh ta một lần. Lai lịch của người này cũng không hề đơn giản. La Thế Vũ nguyên là tổng giám đốc của công ty điện tử La Vân. Không những vậy bên nhà ngoại của anh ta còn có ông bà làm thẩm phán của toà án nhân dân tối cao. Bạch Dĩ Thương còn phải nhường La Thế Vũ vài phần. Nhưng nhân cách của người đàn ông này đúng là thấp hơn những gì cô nghĩ.
"Công ty của tôi cũng đang tuyển phiên dịch riêng. Nếu Niên tiểu thư có hứng thú, có thể cân nhắc đến chỗ tôi. Tiền lương tôi có thể trả cho cô cao hơn W.E.O gấp đôi." - La tổng vừa thẳng thắn ngỏ lời, bàn tay vừa đưa lên đặt sau lưng cô vuốt ve đầy mờ ám.
Niên Mộc Miên âm thầm nổi hết cả da gà kéo nhẹ tay anh ta ra khỏi người mình, nụ cười trên môi cũng mất tự nhiên - "Cám ơn La tổng đã hạ mắt chiếu cố đến tôi nhưng tôi đang làm việc cho W.E.O, đứng núi này trông núi nọ không phải phong cách làm việc của tôi."
"Cô thật sự nghĩ mình có thể làm việc lâu dài ở W.E.O à?" - La Thế Vũ nhếch mép cao giọng hỏi.
Người con gái nheo mắt nhìn anh ta không hiểu lắm.
"Vì sao La tổng lại nói như vậy?"
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần - "Chẳng lẽ cô làm trong công ty đó mà không biết gì về vợ của giám đốc Bạch?"
Niên Mộc Miên liền hiểu anh ta muốn nói đến chuyện gì, điềm tĩnh mở miệng - "Tôi có nghe rất nhiều rồi. Nhưng mấy chuyện thị phi đó chẳng thể khiến tôi bị ảnh hưởng trong công việc đâu. Không làm gì sai thì không cần phải sợ."
La tổng nhìn cô bằng nửa con mắt cười cợt, đột nhiên đưa một ngón tay lên đẩy cằm cô qua lại để ngắm nghía như một món đồ chơi. Niên Mộc Miên khó chịu với hành vi sỗ sàng của người đàn ông.
"Với nhan sắc tuyệt trần này của Niên tiểu thư thì mặc kệ cô có gì mờ ám hay không, phu nhân Lăng Hoa sẽ tìm cách đá cô đi sớm thôi. Làm vợ thì ai chịu đựng được khi bên cạnh chồng mình có nhân viên xinh đẹp thế này chứ. Tiếc là Bạch Dĩ Thương quá đứng đắn thôi." - Anh ta cười sâu xa nói.
Thư ký Diệp hiện tại bên cạnh Bạch Dĩ Thương vì nhan sắc khá tệ nên mới có thể làm việc lâu dài như thế.
Người con gái lại đẩy tay La Thế Vũ ra với động tác lịch sự nhẹ nhàng nhất có thể. Cô vẫn luôn giữ trên mặt mình nụ cười tiêu chuẩn không cảm xúc - "Nói vậy vợ của La tổng có biết anh định mời một người phụ nữ xinh đẹp như tôi về làm phiên dịch cho mình không?"
Gương mặt của người đàn ông bỗng đông cứng lại. Nhưng ngay giây sau đã trở về trạng thái ban đầu, cong miệng trả lời - "Biết thì sao mà không biết thì sao? Vợ của tôi không giống với phu nhân Lăng Hoa, sẽ không ghen tuông linh tinh như bà ta đâu nên cô không cần lo lắng."
"Vợ của La tổng đúng là..."
Mộc Miên đang định tranh luận với anh ta thì đột nhiên điện thoại trong túi váy rung lên giải cứu cô. Cô vội rút điện thoại ra nhìn qua người đàn ông kia nói - "Tôi xin phép đi nghe điện thoại."
Rồi người con gái nhanh chân cách xa La Thế Vũ đi ra một chỗ khác để nghe máy.
"Alo..." - Cô biết chủ nhân cuộc gọi là ai.
"Về nhà chưa?" - Giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên bên tai cô khiến những căng thẳng được xua tan bớt.
Niên Mộc Miên nắm chặt điện thoại đáp - "Vẫn chưa. Hôm nay tôi làm thêm ngoài giờ, đi phiên dịch cho giám đốc ở một buổi tiệc."
"Phải làm đến mấy giờ?" - Khương Huyền Triết lại quan tâm hỏi.
"Chắc là khoảng chín giờ hơn một chút."
"Có đi xe đến đó không?"
"Không có. Lúc nãy tôi đi chung xe với giám đốc từ công ty."
Niên Mộc Miên đang thầm nghĩ hắn hỏi nhiều như vậy làm gì thì người bên kia đã nói tiếp.
"Vậy tôi sẽ lái xe đến. Địa chỉ?" - Người đàn ông khẽ hỏi.
Mộc Miên nhất thời ngạc nhiên. Hắn định đến đây đón cô sao?
Cô khẩn trương nói vào điện thoại - "Không cần phải vậy đâu. Lát nữa tôi sẽ tự đi taxi về."
Nhưng Khương Huyền Triết vẫn lặp lại như cũ, lần này tông giọng cao hơn - "Địa chỉ?"
Hắn lại tự ý quyết định nữa rồi. Mặc dù cô biết Huyền Triết đang muốn quan tâm đến mình.
Tuy rằng hai người đang hẹn hò nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi làm phiền hắn. Mộc Miên suy nghĩ một lúc lâu sau mới chịu mở miệng khai địa chỉ toà nhà ra.
Sau đó cô nhanh chóng ngắt máy để quay trở lại với Bạch Dĩ Thương vì ông ấy đang cần phiên dịch.
Buổi tiệc nhàm chán dài hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc. Niên Mộc Miên theo phép tắc tiễn giám đốc lên xe ra về rồi đứng đợi Huyền Triết. Còn năm phút nữa là đến chín giờ. Không biết khi nào hắn mới tới.
Trong lúc đợi hắn, Mộc Miên định đeo tai phone nghe nhạc nhưng bất thình lình có một chiếc BMW đậu lại ngay trước mặt cô. Kính xe vừa được hạ xuống, gương mặt đáng ghét của La Thế Vũ đã ló ra.
"Giám đốc Bạch không đưa cô về sao? Hay để tôi đưa cô về nhé."
Niên Mộc Miên lại tiếp tục vẽ một nụ cười không mong muốn trên gương mặt mình để từ chối - "Không cần làm phiền La tổng đâu. Có bạn đến đón tôi rồi."
"Bạn ư? Là bạn trai à?" - La Thế Vũ nâng tông giọng mình lên hỏi.
Cô chớp mắt vài cái sau đó mới nhẹ gật đầu - "Phải."
Mong là anh ta biết cô có người yêu rồi sẽ buông tha, đừng dai như đỉa nữa.
"Chỉ một người thì dễ giải quyết hơn nhiều người mà phải không. Tôi khá là hiếu chiến đấy, đồ của người khác thì tôi càng thích." - Tên đàn ông trong xe không những không nhụt chí mà còn hào hứng bảo.
Niên Mộc Miên chưa từng gặp qua thằng cha nào đã có vợ lại đểu cáng mặt dày như La Thế Vũ.
"La tổng, xin anh hãy tự trọng." - Người con gái lạnh giọng trả lời.
Từ trong làn xe đông đúc, một chiếc xe Mazda màu trắng xuất hiện chậm rãi tấp vào lề đối diện toà nhà V, đậu ngay phía sau chiếc BMW màu đen của La Thế Vũ. Niên Mộc Miên cũng rất nhanh phát hiện ra chiếc xe của ai đó.
Người đàn ông bước xuống xe một thân áo choàng đen nghiêm trang. Toả ra hào quang khí tức anh tuấn mị hoặc mê người. Khương Huyền Triết xác định điểm đến là nơi cô đang đứng thẳng một đường bước tới.
"Cậu đến rồi à?" - Đôi mắt Mộc Miên như có tia nắng.
Hắn trong tích tắc đã cảm nhận được tâm trạng cô đang không tốt chỉ thông qua một cái nhăn mày lúc nãy.
"Có chuyện gì vậy?"
Người con gái liền lắc đầu - "Không có gì đâu."
"Cậu là bạn trai của Niên tiểu thư đó ư?" - Giọng nói cao cao của La Thế Vũ vang lên từ trong xe.
"Có cô bạn gái xinh đẹp như vậy không sợ bị đào góc tường nhà sao?" - Anh ta ngay sau đó vẫn nói tiếp một câu châm chọc.
Mộc Miên không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Khương Huyền Triết chậm rãi xoay lưng lại nhìn người đàn ông ngồi trong chiếc xe sang trọng, vẻ mặt lãnh đạm không chút biến động.
"Muốn đào được góc tường nhà tôi thì anh phải qua được cửa chính cái đã. Dám bước vào hay không còn phải xem bản lĩnh của La tổng đây." - Thanh âm lạnh lùng vang lên giữa đêm tối như gió đông thổi qua khiến người ta nổi da gà.
La Thế Vũ nghe thấy hắn mở miệng theo phản xạ cười khinh - "Cậu nghĩ mình có thể..."
Anh ta vừa ngước mặt lên vừa nói nhưng được giữa chừng thì đứt đoạn. Sắc mặt ngưng trệ có chút ngỡ ngàng khi nhận ra điều gì đó.
"Cậu là..."
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." - Khương Huyền Triết lạnh nhạt lên tiếng.
La Thế Vũ trong lòng khẽ hoảng hốt, biểu tình trên gương mặt cũng thoảng qua vẻ lo lắng. Anh ta gấp gáp thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười cười niềm nở chữa cháy - "Không ngờ Niên tiểu thư là bạn gái của cậu, đã thất lễ rồi. Tôi chỉ là vui miệng trêu đùa thôi, Khương thiếu gia không để bụng chứ?"
Người đàn ông trẻ đối diện nhếch mày đáp - "Bụng tôi to lắm, để được."
La Thế Vũ vẫn duy trì nụ cười giả tạo - "Cậu thật biết nói đùa."
Khương Huyền Triết chằm chằm nhìn anh ta không trả lời.
Thấy thế người đàn ông trong xe đành cấp bách muốn rút lui - "Vậy tôi về trước đây. Chúc hai người buổi tối vui vẻ."
Huyền Triết chỉ gật đầu một cái đáp trả, La Thế Vũ đã vội vã lái xe đi mất dạng.
Sau khi anh ta đi rồi Mộc Miên không kiềm chế được sự tò mò bước lên hỏi hắn - "Cậu quen biết với La tổng hả?"
Khương Huyền Triết quay đầu lại nhìn cô, trầm giọng trả lời - "Không quen. Chỉ mới gặp qua một lần."
Mới gặp một lần mà sao La Thế Vũ kia vừa nhìn thấy hắn đã khiêm nhường lại mấy phần vậy.
"Tôi còn tưởng cậu quen biết với tên nhân cách như chó gặm đó." - Mộc Miên lầm bầm nói.
Người đàn ông thính tai vẫn nghe thấy câu chửi của cô, hơi chau mày hỏi - "Hắn ta đã làm gì cậu?"
"Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là tôi gặp La Thế Vũ trong buổi tiệc, hắn ta cứ bám theo bên cạnh nói nhăng nói cuội thôi." - Mộc Miên kể đại khái qua loa.
Thấy hắn trầm ngâm, cô nhanh chóng thay đổi chủ đề - "Thôi bỏ qua đi. Chúng ta lên xe được không?"
Khương Huyền Triết không nói gì trực tiếp xoay người mở cửa xe cho cô. Người con gái ngồi vào trong xe rồi hắn mới vòng qua bên kia chui vào xe. Người đàn ông khởi động động cơ nhưng không vội lái đi mà nhìn qua cô kiểm tra, sau đó thấp giọng nhắc nhở - "Thắt dây an toàn vào."
Đợi sau khi cô thắt dây an toàn rồi hắn mới chịu di chuyển. Hai bàn tay người đàn ông từ tốn điều khiển vô lăng lại vừa hỏi cô - "Có đói bụng không?"
Niên Mộc Miên thành thật gật đầu - "Đói."
Hồi chiều cô có kịp ăn chút bánh mì kẹp trước khi đi dự tiệc nhưng bây giờ bụng đã tiêu hoá hết sạch rồi.
"Thế thì chúng ta đi ăn khuya." - Huyền Triết điềm nhiên quyết định.