Giữa trưa, một chiếc xe hạng sang đậu lại trước quán cà phê nằm ở một ngã tư tấp nập. Lăng Hoa chậm rãi bước xuống xe đi vào bên trong. Bà ta đảo mắt một vòng, tầm mắt dừng lại ngay chỗ người con gái xinh đẹp đang ngồi.
Người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc sang trọng tiến tới trước mặt cô. Bà ta bỏ qua phần chào hỏi mà vào thẳng vấn đề.
"Tôi tò mò là sao cô biết được số điện thoại của tôi?"
Mộc Miên ngẩng đầu lên nhìn bà ta, thật thà đáp - "Tôi lấy từ chỗ Dương Chi."
Cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của cô ta khi biết chuyện xấu mình làm đã bị phát hiện. Nhưng Dương Chi vẫn khá mặt dày cao ngạo vì sau lưng cô ta vẫn có phu nhân chống đỡ.
Lăng Hoa ngay lập tức hơi nhíu mày. Linh cảm được việc làm của mình có thể đã bị cô phát giác.
Vẻ mặt cô thản nhiên nói - "Cô ta là tay sai riêng của phu nhân nhỉ."
Bà ta không đáp lại lời cô, chỉ lạnh lùng hỏi thẳng - "Cô muốn tìm gặp tôi làm gì?"
"Phu nhân đừng nóng vội. Phu nhân sẽ không hối hận vì đã đến đây đâu."
Lời nói của cô làm khơi gợi sự hiếu kỳ sâu trong đáy lòng của người phụ nữ.
Mộc Miên kính cẩn nói một tiếng - "Mời phu nhân ngồi."
Lăng Hoa biểu cảm miễn cưỡng ngồi xuống ghế, không kiên nhẫn nói - "Tốt nhất là cô nên nói nhanh một chút. Tôi còn bận rộn rất nhiều việc."
Đợi sau khi người đối diện đã gọi nước, cô mới tiếp tục cuộc hội thoại.
"Vậy thì tôi sẽ nói thẳng." - Cô nghiêm túc cất tiếng.
"Tôi biết phu nhân chướng tai gai mắt tôi đã lâu. Cho nên mới sai Dương Chi gieo tiếng xấu cho tôi, dùng mọi cách khiến tôi bỏ việc."
Bà ta nghe thấy cô chỉ thẳng ra âm mưu toan tính của mình cũng chẳng bày ra vẻ sợ sệt nào, còn điềm nhiên cao giọng - "Vậy thì sao?"
"Thế cô định đến đây đòi công đạo hay muốn chỉ trích tôi?" - Lăng Hoa khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô.
Bà ta nghĩ mình có quyền lẫn có tiền đương nhiên sẽ không sợ một nhân viên quèn nhỏ nhoi như cô.
Niên Mộc Miên cũng không có ý định chống đối bà ta. Cô cảm thấy mình nên thức thời một chút.
Người con gái mỉm cười đầy khiêm nhường - "Tôi đến đây là vì muốn hạ mình được phu nhân chiếu cố. Mong phu nhân bỏ qua những sai sót khiến phu nhân không hài lòng."
"Tôi chỉ muốn được làm việc lâu dài yên ổn mà thôi."
Nói thẳng ra là bà đừng phá rối tôi nữa.
Lăng Hoa làm sao mà không hiểu ý cô. Nhưng bà ta nhếch mép hời hợt - "Cô cho rằng đến đây nịnh bợ mấy câu thì tôi sẽ chiếu cố đến cô?"
Mộc Miên cũng hiểu rất rõ - "Đương nhiên là không. Thế nên tôi mới đem đến một món quà cho phu nhân."
Người đàn bà hơi nghiêng đầu, nheo mắt đối diện với cô dường như chẳng hứng thú gì mấy. Cho đến khi Mộc Miên chậm rãi lấy điện thoại ra đặt lên bàn.
Trên màn hình là một đoạn ghi âm. Cô nhẹ nhàng ấn phím play.
"Hôm qua Lăng Hoa đã nằng nặc đòi anh đuổi việc Niên Mộc Miên nhưng anh không đồng ý."
"Tội nghiệp cô ấy, khi không lại bị dính đạn của bà ta."
"Có trách thì chỉ có thể trách cô ta xui xẻo thôi. Nhưng như thế cũng tốt, có cô ta làm lá chắn, Lăng Hoa cũng lơ là chuyện khác. Anh với em cũng dễ dàng gặp nhau hơn."
"Anh quá đáng thật đó. Lợi dụng con gái người ta."
"Còn trách anh? Không phải em cũng muốn như thế sao?"
"Em không có nha."
"Em cũng đã nhắc nhở cô ấy rồi nhưng cô ấy không tránh được thì thôi."
Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ xen lẫn giọng điệu thoả mãn của người đàn ông thay phiên nhau vang lên. Gương mặt được trang điểm cẩn thận của Lăng Hoa cũng dần dần méo mó tạo ra những nếp nhăn rất sâu.
Sắc mặt bà ta thay đổi trong tích tắc giống như có mây mù kéo đến, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô - "Cái này... ở đâu ra?!"
Bà ta nhận ra giọng nói của Bạch Dĩ Thương nhưng của người phụ nữ còn lại thì không.
"Giám đốc hiểu rõ phu nhân đề phòng và chán ghét những người phụ nữ trẻ trung có vẻ bề ngoài như tôi. Nên ông ấy đã lợi dụng điểm này để qua mặt phu nhân lén lút qua lại với người khác sau lưng." - Niên Mộc Miên nhạt giọng giải thích.
Lăng Hoa không ngờ chồng mình thật sự lại dám ngoại tình. Lửa giận trong lòng bà ta đột ngột cháy phựt lên.
"Người phụ nữ trong đây là ai?" - Bà ta tức tối muốn biết.
Nếu để Lăng Hoa biết con ả đàn bà lẳng lơ kia là ai. Bà ta sẽ xé xác cô ta ra.
Người con gái cụp mắt nhẹ giọng đáp - "Tôi không biết. Bọn họ ở trong phòng, còn tôi đứng bên ngoài nên không thấy mặt người phụ nữ bên trong."
Lăng Hoa nghe vậy vừa hụt hẫng vừa bực bội.
"Cô đã nghe lén thì phải đứng lại nhìn xem ả đàn bà đó là ai chứ?"
Mộc Miên giả vờ hối lỗi, lại bổ sung thêm chi tiết - "Xin lỗi phu nhân do lúc đó tôi vội quá. Nhưng chắc chắn là người ở trong công ty. Phu nhân có thể thử điều tra xem."
Người phụ nữ âm thầm siết chặt lòng bàn tay bên dưới. Nghĩ đến cảnh chồng mình thân mật với người phụ nữ khác, bà ta đã muốn tức điên lên. Máu ghen tuông chảy khắp người Lăng Hoa như ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn lý trí.
Lăng Hoa rất nhanh đã xách túi rời đi gọi điện thoại cho ai đó. Ngay cả tách cà phê cũng chưa động tới. Cô đoán là gọi điện cho tai mắt của bà ta trong công ty.
Niên Mộc Miên cũng đứng lên định ra về nhưng cô bất ngờ trông thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc bước vào quán cà phê. Theo sau hắn còn có một cô gái xinh đẹp.
Vẻ ngoài của người đàn ông đã khiến cho vài nữ nhân trong quán phải ngoái đầu nhìn.
Mộc Miên hơi ngạc nhiên bước vài bước tiến lên. Vừa vặn hai đôi mắt chạm vào nhau. Khương Huyền Triết nhìn thấy cô, một bên lông mày hơi động đậy.
Tần Anh Vi vẫn không nhận ra điều gì bất thường, bước tới bên cạnh hỏi hắn - "Tiền bối, anh nhớ lúc nãy anh Tạ nói muốn uống cà phê gì không, em lỡ quên mất rồi."
Người đàn ông dời tầm mắt khỏi Niên Mộc Miên, hướng về phía Anh Vi trả lời - "Trà xanh latte."
"À, đúng rồi. Thế mà em quên mất." - Cô nàng cảm thấy não mình thật cá vàng, mới được dặn đó mà đã quên rồi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Khương Huyền Triết thăng chức nên hắn mời cả phòng uống cà phê xem như quà nhỏ ra mắt. Tần Anh Vi vì là em út nên đã xung phong đi theo mua cà phê với hắn.
Tần Anh Vi nhẩm lại danh sách cà phê đi vào trong quầy gọi món, không hề để ý đến có sự xuất hiện của người thứ ba.
Mà Khương Huyền Triết cũng xoay người đi theo sau lưng cô nàng, theo dõi người phụ nữ gọi món. Niên Mộc Miên nhìn thấy hắn làm lơ mình, đáy lòng bất giác trống rỗng.
Cô đã định bước đến giải thích về cái móc khoá kia nhưng nghĩ lại, cô còn phải giải thích thêm gì đây. Mộc Miên đã giải thích đủ nhiều rồi.
Sự ngờ vực trong lòng hắn quá sâu. Cho dù cô có giải thích bao nhiêu lần đi nữa hắn vẫn sẽ tiếp tục nghi ngờ mà thôi.
Niên Mộc Miên im lặng, không chạm mặt hắn nữa đi thẳng ra cửa.
"Tiền bối, anh cứ ra ghế ngồi đợi đi. Chừng nào có cà phê em sẽ gọi anh đến cầm phụ." - Tần Anh Vi quay đầu quan tâm hắn nói.
Nhưng người đàn ông không nhìn cô ta mà đang hướng mắt ra ngoài cửa mất tập trung.
"Tiền bối..." - Cô ta gọi lại lần nữa.
Khương Huyền Triết bị giọng nói của người phụ nữ quấy nhiễu mới thu hồi tầm mắt trở lại - "Chuyện gì?"
"Anh đang nhìn gì vậy?" - Tần Anh Vi tò mò nhìn theo ra ngoài thấy bóng dáng của một cô gái, hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì." - Người đàn ông hờ hững đáp. Bàn tay nằm trong túi quần khẽ siết chặt.
***
Những ngày tiếp theo sau, Niên Mộc Miên thi thoảng sẽ vô tình bắt gặp Dương Chi lén lút theo dõi giám đốc. Nhưng có vẻ cô ta chẳng thu lại được gì.
Chu Hạ và giám đốc lén lút gặp nhau không quá thường xuyên. Hơn nữa họ luôn thay đổi địa điểm và giờ giấc lẫn phương thức liên tục, không phải lúc nào cũng ở công ty, không dễ lần ra. Giám đốc còn rất biết tận dụng những lúc mình ra ngoài gặp đối tác hay dự tiệc để tiện thể hẹn tình nhân. Điều mà cô khá nghi ngờ chính là thư ký Diệp cũng biết chuyện này. Nhưng cô biết với ý thức nghề nghiệp của Diệp Quyên, cô nàng sẽ không bao giờ hé môi nửa lời về chuyện cá nhân của cấp trên.
Dương Chi bị phu nhân thúc giục, doạ nạt không ít vì muốn biết mặt của kẻ phá hoại gia đình mình ngay lập tức. Trưa nào cô ta cũng không dám xuống ăn trưa hay nghỉ ngơi mà chỉ chăm chăm theo đuôi giám đốc. Cô ta dường như khá mệt mỏi vì chuyện này.
Mộc Miên cũng không muốn giúp cô ta, còn muốn nhìn Dương Chi bị khổ sở thêm một chút. Nhưng chừng nào Chu Hạ còn chưa bị vạch trần thì ngày đó cô còn bị thị phi bám lấy.
Trưa hôm nay, cô nghe Chu Hạ than thở buổi tối phải ở lại tăng ca. Mà buổi chiều tối giám đốc cũng không có lịch trình bên ngoài. Một cơ hội thuận tiện như vậy không tìm cách gặp nhau không phải quá uổng phí rồi sao. Thế nên cô đã nhắc nhở Dương Chi một chút.
Mộc Miên không biết cô ta có thu hoạch được gì không. Nhưng chỉ hai ngày sau mọi nhóm chat bộ phận trong công ty đều tràn ngập hình ảnh giám đốc hôn Chu Hạ trong tin nhắn. Các đồng nghiệp lén lút truyền tay nhau hình ảnh mờ ám của cấp trên xì xào bàn luận.
Tất cả mọi người ai nấy đều bị tin tức này doạ cho ngả ngửa kinh sợ.
Mọi người đều biết Chu Hạ là phụ nữ đã có chồng, ấy vậy mà lại dám quyến rũ giám đốc. Bọn họ không tiếc lời chửi mắng chị ta là loại đàn bà lẳng lơ, trắc nết. Sáng nay vừa vô làm, Chu Hạ đã đứng giữa hành lang công ty đối diện với những cặp mắt sỉa sói cay độc. Cô có thể nhìn thấy hai bàn tay dưới váy của chị ta đang âm thầm run rẩy. Mộc Miên nhớ lại ngày trước chị ta còn cố tình chụp màn hình gửi mấy tin nhắn chửi bới mình trong nhóm chat cho cô xem.
Vật đổi sao dời, phong thủy cuối cùng cũng luân chuyển. Giờ đây Chu Hạ lại là người chịu đựng tất cả thị phi, bao gồm cả cơn thịnh nộ của Lăng Hoa.
Hôm nay người con gái đi làm những đồng nghiệp khác lại đột nhiên tỏ ra thân thiện giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, có người cũng vì xấu hổ mà né tránh cô.
Mặc dù đã giải quyết được chuyện trong công ty nhưng không biết vì sao lòng Mộc Miên vẫn chìm đắm trong muộn phiền. Cô không thể không thừa nhận có liên quan đến người kia. Một tuần rồi hắn và cô không có liên lạc với nhau.
Mộc Miên nhớ hắn. Điều này làm bản thân cô kinh ngạc.
Cô nhớ những lúc hắn dịu dàng với mình, đôi khi quan tâm Mộc Miên muốn chết mà vẫn giả vờ mặt lạnh. Khoảnh khắc ấy cô cảm thấy tính cao ngạo của hắn cũng có chỗ đáng yêu.
Nhưng cô không thích việc Khương Huyền Triết luôn ngang nhiên quyết định mọi chuyện trong mối quan hệ mà không để ý đến cảm nhận của mình.
Giống như chuyện cái móc khoá kia. Đúng là người con gái muốn vứt nó đi nhưng hắn không nên tự tiện quăng nó mà không nói với cô. Dù sao thì cái móc khoá vẫn là đồ vật của Mộc Miên, cô có quyền tự định đoạt số mệnh của nó.
"Mộc Miên, tối thứ sáu con có thời gian không?" - Mẹ đột nhiên gọi điện cho cô.
"Dạ có ạ. Có việc gì sao mẹ?" - Cô hiếu kỳ hỏi.
Mẹ Niên ở bên kia liền nói - "Thứ sáu mẹ được mời đến một bữa tiệc khá long trọng, mà cha và anh hai con đều có việc bận nên mẹ muốn rủ con đi cùng."
"Con đi được. Nhưng mà tiệc gì mà lớn vậy ạ?"
"Tiệc ở nhà bộ trưởng kinh tế Khương Trung Thanh."
"Sao ạ? Mẹ nói là bộ trưởng ư?" - Niên Mộc Miên có chút há hốc mồm tưởng mình nghe nhầm.
"Sao mẹ lại được mời tiệc cả ở nhà bộ trưởng thế?" - Cô kinh ngạc muốn biết.
Mẹ Niên có thể quen biết với quan chức cấp cao như vậy sao?
"Con đừng có hiểu nhầm. Con gái của bộ trưởng là khách hàng thân thiết của mẹ. Bà ấy mời mẹ đến nhà mình dự tiệc thôi. Nhưng dự tiệc ở nhà quyền quý như vậy mẹ cũng hơi ngại." - Mẹ Niên nghiêm nghị giải thích.
"Vâng ạ. Vậy con sẽ đi với mẹ."
***
Vào một đêm khác Niên Mộc Miên vừa tắt đèn chui vào chăn ngủ thì bỗng dưng nhận được cuộc gọi từ hắn. Người con gái có chút bất ngờ vội vàng bắt máy.
Nhưng ở bên kia điện thoại lại vang lên những mớ âm thanh ồn ào hỗn độn. Khoảng vài phút sau tiếng ồn đó mới giảm dần đi đôi chút, chỉ còn lại tiếng kêu rầm rì trong miệng người đàn ông.
"Mộc Miên... tại sao..."
"Mộc Miên..."
Giọng nói quen thuộc nay đã khản đặc rầu rĩ làm nơi nào đó của Mộc Miên cảm thấy xót xa, cô lo lắng hỏi - "Cậu uống say đó à?"
Khương Huyền Triết dường như không được tỉnh táo, tiếp tục lẩm bẩm tên cô - "Mộc Miên..."
Cô bỗng dưng nghe thấy loáng thoáng giọng nói của những người khác.
"Huyền Triết hình như say lắm rồi. Không biết cậu ta gọi điện cho ai vậy."
"Cậu ta đi đứng còn không vững chắc không lái xe về nổi đâu."
"Để tôi đưa cậu ta về cho."
Viên Trác Du nói với đám bạn cũ rồi tiến về phía người đàn ông say rượu đang ngồi trên bậc tăng cấp.
Cái tên này không biết vì sao hôm nay lại uống nhiều đến mức như vậy nữa. Trước kia Huyền Triết không thích uống rượu bia nhưng từ khi ai đó có người yêu thì hắn lại liên tiếp rủ Trác Du đi uống rượu. Cậu ta đoán hôm nay hắn có tâm trạng nốc nhiều thế này cũng chỉ có thể liên quan đến Niên Mộc Miên.
Viên Trác Du còn tưởng hắn gọi điện cho ai, đến gần mới nghe thấy kỹ hắn đang lảm nhảm cái tên Mộc Miên trong tình trạng không tỉnh táo. Đôi mắt rũ rượi thiếu sức sống.
Cậu giật lấy điện thoại từ tay hắn kiểm tra, quả nhiên là gọi cho ai kia. Cũng gần 12 giờ đêm rồi còn gọi điện cho người ta. Tên cố chấp này hết thuốc chữa rồi. Viên Trác Du đành phải nghe máy - "Mộc Miên à?"
Cô nhận ra giọng của Viên Trác Du.
"Tôi là Viên Trác Du, Huyền Triết uống say quá nên cậu ta gọi điện nói nhảm thôi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu ta về."
Nghe vậy người con gái mới khẩn trương mở miệng - "Vậy à? Vậy làm phiền cậu đưa cậu ấy về nhà cẩn thận nhé."
Có Viên Trác Du đưa hắn về cô cũng an tâm hơn. Sau đó hai bên ngắt máy, Mộc Miên mới nằm xuống đắp chăn ngủ lại. Nhưng cô lại không ngủ được, cứ nhớ đến mấy tiếng gọi tên mình của Khương Huyền Triết lúc nãy. Một lát sau điện thoại cô tự dưng đổ chuông lần nữa.
Lần này vẫn là số điện thoại của hắn.
Mộc Miên lật đật bắt máy, người gọi lại là Viên Trác Du.
"Cậu biết mật khẩu nhà của Huyền Triết không? Cậu ta say bất tỉnh nhân sự rồi." - Viên Trác Du vừa vác cục nợ to đùng bên vai vừa gọi điện hỏi cô.
"Tôi làm sao biết được mật khẩu nhà cậu ấy." - Người con gái cũng bó tay.
"Vậy phải làm sao đây."
Niên Mộc Miên lúc này mới sực nhớ ra - "Khoan đã, để tôi hỏi thử người này. Chắc có lẽ cậu ấy sẽ biết. Cậu đợi tôi một chút."
Vừa ngắt liên lạc với Viên Trác Du, cô đã lập tức gọi điện cho Thiệu Hưng Trạch.
Mười hai giờ đêm, luật sư Thiệu đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức không vui chút nào. Nhìn thấy Niên Mộc Miên gọi điện cho mình thì càng kinh ngạc hơn.
"Hưng Trạch, mình biết là không nên làm phiền cậu giờ này. Nhưng cậu biết mật khẩu nhà của Huyền Triết không?"
"Mình biết. Nhưng sao cậu lại hỏi?" - Người đàn ông thoáng tỉnh táo.
"Huyền Triết uống say bất tỉnh, có người bạn đưa cậu ấy về nhưng không có mật khẩu vào nhà." - Mộc Miên cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể.
Thiệu Hưng Trạch buồn ngủ với lại đối phương là Mộc Miên nên anh cũng trả lời luôn - "0311."
Người con gái nhất thời giật mình.
0311.
Bốn con số này đã ăn sâu vào tiềm thức của Mộc Miên từ bé. Giống như bao người khác. Chỉ cần nghe thấy là đại não phản ứng ngay.
Đây là ngày sinh của cô kia mà.
"Cậu có đọc nhầm không?" - Người con gái cẩn thận hỏi lại lần nữa.
"Không nhầm. 0311. Tớ đi ngủ đây." - Thiệu Hưng Trạch khẳng định lần nữa rồi cúp máy.
Chẳng lẽ Khương Huyền Triết thật sự đặt mật khẩu nhà mình là ngày sinh của cô ư?
Cô gọi điện vào số của hắn lại lần nữa, Viên Trác Du nghe cô đọc số thì bấm theo. Mộc Miên ở bên này nghe hai tiếng tít tít mở khoá quen thuộc thì tim bỗng nhảy cẫng lên một nhịp.
Cho đến khi Trác Du đã ngắt điện thoại cô vẫn ngồi ngây người trên giường.