Giờ nghỉ trưa ở viện bảo tàng bắt đầu lúc mười hai giờ trưa. Khương Huyền Triết không vội xuống nhà ăn dùng bữa mà ra ngoài ban công nằm cuối dãy tầng lầu hút thuốc. Tần Anh Vi thấy bóng lưng của hắn một mình di chuyển ra hướng ban công nên lẳng lặng đi theo sau.
"Trưởng phòng, anh chưa đi ăn cơm trưa à?"
Hắn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ khẽ quay đầu nhìn Tần Anh Vi đang bước tới.
"Đợi một lát, tôi sẽ đi." - Người đàn ông thổi ra một làn khói trắng.
Cô ta bước tới bên cạnh Khương Huyền Triết, có chút ngập ngừng mở miệng - "Chuyện bức tranh Hoa Mẫu Đơn lúc nãy, em thành thực xin lỗi."
Hồi sáng trong lúc đang tu sửa một bức tranh cổ, cô ta đã bất cẩn làm rách thêm. Tần Anh Vi chỉ có thể cầu cứu hắn giúp mình. Khương Huyền Triết phải dừng dở việc đang làm chạy qua giúp cô ta. Bởi vì bây giờ toàn bộ văn vật cổ được tu bổ trong văn phòng này đều do hắn chịu trách nhiệm.
"Không sao." - Khương Huyền Triết thấp giọng đáp.
Tần Anh Vi cảm thấy người đàn ông này thật rộng lượng, không hề trách mắng mình một câu. Cô ta muốn nhân chuyện này nhờ hắn ở lại sau giờ làm "phụ đạo" thêm cho mình một chút để nâng cao tay nghề. Nhưng Anh Vi còn chưa kịp lên tiếng thì người kia đã mở miệng tiếp nối.
"Nhưng mong cô từ nay về sau đừng để xảy ra sai sót như ngày hôm nay nữa. Mỗi một văn vật được chuyển về đây đều là tài sản quý giá của quốc gia, cần được nâng niu gìn giữ." - Hắn đột ngột thay đổi sắc giọng, nghiêm khắc nhìn người đối diện.
Người con gái bất ngờ, vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị cắt ngang lần nữa.
"Cô đã trải qua một khoảng thời gian thử việc vất vả, màn thể hiện cũng không tồi. Đừng để trở thành nhân viên bị sa thải nhanh nhất ở đây." - Khương Huyền Triết cất giọng đầy trọng lực đủ đè nát ý định trong lòng cô ta.
Tần Anh Vi lần đầu tiên bị hắn khiển trách thẳng mặt, lời nói sắc lẹm như dao lam. Cô ta lúng túng cúi gằm mặt, bàn tay bên dưới day day vạt áo blouse trắng - "Em xin lỗi truởng phòng. Là em đã làm anh thất vọng rồi."
"Tôi không nhận cô vào đây mà là thầy Mạnh. Thầy ấy mới là người cô không nên để thất vọng. Đừng để sự yếu kém của bản thân làm xấu mặt thầy ấy." - Vẻ mặt của Khương Huyền Triết không có chút cảm xúc nào, nhắc nhở người con gái bằng lời đanh thép.
Lồng ngực Tần Anh Vi hít thở có chút khó nhọc. Bị sự chỉ trích của hắn làm cho hổ thẹn. Trước giờ tuy rằng Khương Huyền Triết là người khá lạnh lùng nhưng chưa từng chấp nhặt hay trách mắng cô ta mỗi khi Anh Vi làm sai trong thời gian thực tập. Nhưng hôm nay thực sự rất khác.
Giống như hắn đang không vừa mắt cô ta vậy.
"Em... sai rồi... Em nhất định sẽ nỗ lực hơn để không làm ảnh hưởng đến mọi người..." - Đôi mắt người con gái phiếm hồng, thút thít tỏ ra hối lỗi nhằm hoà hoãn thái độ của hắn.
Vốn dĩ Tần Anh Vi đã cố tình làm rách bức tranh đó một chút để thu hút sự quan tâm của Khương Huyền Triết, lấy cớ tìm cơ hội gần gũi với hắn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Khương Huyền Triết đối với vẻ mặt sắp khóc của cô ta, bộ dạng dửng dưng.
"Còn chuyện này nữa."
Tần Anh Vi tưởng đã có thể kết thúc chuyện nhưng không ngờ hắn vẫn lên tiếng.
"Miên Miên là bạn gái của tôi." - Người đàn ông cố tình nhấn mạnh giọng.
"Mong Tần tiểu thư biết một điều, ai cũng đừng hòng khiến cô ấy rời khỏi tôi." - Thanh âm lạnh lùng phát ra từ làn môi mỏng.
Tần Anh Vi nhất thời sững sờ, đôi môi mấp máy không thể phản ứng. Thời tiết mùa hè nóng bức bao nhiêu cũng không đủ xua tan khí khái lạnh lẽo từ hắn. Người đàn ông dứt khoát vứt điếu thuốc vào thùng rác, xoay người rời khỏi ban công.
Hoàng hôn thơ mộng buông lơi giữa thành phố Thịnh Hoa hoa lệ. Khương Huyền Triết tan làm rời khỏi viện bảo tàng lái xe thẳng đến công ty W.E.O.
Niên Mộc Miên vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đang đứng dựa bên cạnh xe hơi đợi mình. Cô lật đật bước nhanh đến trước mặt hắn, đôi mắt phát ra tia nắng.
"Anh đến lâu chưa?"
Huyền Triết véo véo đôi má hồng xinh đẹp khẽ đáp - "Không lâu. Anh vừa mới tới thôi."
Hắn xoay người mở cửa xe cho cô. Mộc Miên đang thắt dây an toàn thì bỗng dưng nhìn thấy người đàn ông đưa qua cho mình một ly trà sữa trân châu đựng trong bịch trong suốt.
"Anh thấy trên đường nên ghé vào mua cho em."
Ánh mắt người con gái ngay lập tức rực sáng như mặt trời cầm lấy ly trà sữa từ tay hắn. Ríu rít mở miệng.
"Cám ơn anh. Bạn trai em đúng là số một nha."
Cô lại rướn người qua bên cạnh hôn lên má hắn một cái thật sâu, giống như muốn in luôn môi mình lên da người đàn ông vậy. Khương Huyền Triết không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thật sự mà nói Mộc Miên hiếm khi nhìn thấy hắn cười tươi như vậy. Khoảnh khắc Huyền Triết mỉm cười lên thật sự rất đẹp trai.
"Em mau uống ngoan đi." - Hắn cười cười bảo rồi mới khởi động xe di chuyển.
Trong lúc lái xe về nhà, người đàn ông nghĩ ngợi đến chuyện gì đó. Một lát sau mới vừa lái xe vừa lên tiếng gọi tên cô.
"Miên Miên."
Hắn không nghe thấy cô trả lời liền quay đầu qua, Mộc Miên ở bên cạnh đang ngồi ngẩn người trầm tư không nghe thấy hắn gọi, màn hình điện thoại trên tay vẫn còn mở sáng. Huyền Triết lại gọi một lần nữa.
"Miên Miên."
Niên Mộc Miên vẫn rơi vào dòng suy nghĩ của mình chưa thoát ra.
Lần này người đàn ông đẩy cao tông giọng hơn - "Miên Miên à."
Niên Mộc Miên bị giọng gọi của hắn làm cho hoàn hồn, mất tự nhiên nhìn qua - "Sao... sao thế anh?"
Mấy hôm nay hắn thường xuyên bắt gặp cô mất tập trung ngồi suy tư. Lúc bấm điện thoại cũng không muốn để hắn nhìn thấy. Bộ dạng giấu giấu giếm giếm điều gì đó.
Khương Huyền Triết thoáng chau mày quan sát cô rồi lại dời tầm mắt về phía trước nhìn đường. Sau đó vẫn điềm tĩnh mở miệng.
"Chuyện lần trước em nói muốn dẫn anh về gặp cha mẹ, cuối tuần này tụi mình đi được không em?"
"Cuối tuần này ư?" - Người con gái ngạc nhiên chớp chớp mắt.
"Phải."
Mộc Miên tự dưng hơi lúng túng tỏ vẻ lưỡng lự - "Tuần này... chắc là không được đâu. Để sau được không anh?"
Bàn tay đang gõ gõ trên vô lăng của hắn khẽ khựng lại. Người đàn ông trầm giọng hỏi - "Tại sao vậy?"
"Cuối tuần này cha mẹ em bận. Không có ở nhà đâu." - Cô nhẹ nhàng trả lời.
Mặc dù lý do rất hợp lý nhưng sao nghe qua lỗ tai người đàn ông lại có cảm giác chút khiên cưỡng. Bởi vì biểu cảm của cô có vẻ không mong muốn cho lắm.
"Ừm." - Huyền Triết hời hợt đáp. Hắn từ tốn nắm chặt lấy vô lăng, trong mắt tràn đầy những tia suy nghĩ phức tạp đan xen.
Người đàn ông chợt nhớ đến những lời mình nghe thấy từ Tần Anh Vi ở quán ăn Hàn Quốc. Linh cảm bất an lại dâng trào lên trong trái tim hắn.
Tối thứ bảy, Khương Huyền Triết không có công việc làm thêm bên ngoài nên tranh thủ về nhà sớm với cô. Mộc Miên nói tối nay mình sẽ phụ trách nấu nướng, còn không cho hắn trợ giúp. Người con gái ở trong bếp lụi hụi hơn hai tiếng rồi bày ra bốn năm món lên bàn.
"Anh mau ăn thử đi, xem có ngon hơn lần trước không?" - Người con gái xới chén cơm đặt xuống trước mặt hắn, háo hức chờ mong.
"Được. Để anh xem."
Người đàn ông đối diện với ánh mắt mong đợi của cô nhanh chóng cầm đũa lên gắp một miếng thịt heo xào dứa bỏ vào chén, gắp kèm một miếng cơm bỏ vào miệng. Mộc Miên ở bên cạnh lại rót thêm một bát canh nóng hổi cho hắn.
Khương Huyền Triết liền húp thử một muỗng nước súp, ngẫm nghiền vị giác nơi đầu lưỡi. Hắn lại gắp thêm mấy món trên bàn.
Người con gái thấy hắn im lặng nhai nuốt mà không nói câu gì, có chút thấp thỏm lo âu - "Được không anh? Chẳng lẽ dở tệ lắm à?"
Đôi môi mỏng hơi hơi cong lên - "Không tệ."
Hắn trả lời xong cô cũng không biết hắn đang chê hay đang khen đồ ăn nữa. Mộc Miên quyết định tự mình thử luôn. Cô ăn món thịt xào trước tiên, mặn mặn ngọt ngọt nhưng thiên về vị hơi mặn, ăn với cơm thì vừa. Tuy không phải ngon xuất sắc nhưng ăn vẫn ổn. Món canh thì lại lạt nhách. Trứng chiên cuộn là món đơn giản nhất nên cô đã làm lên tay, rất ngon miệng. Nhưng món rau cải xào dầu hào thì mặn chát không thể tả. Tổng thể thì không tệ thật nhưng vẫn chưa thể gọi là ngon.
"Vẫn chưa ngon như em mong muốn." - Mộc Miên mặt mày hơi ỉu xìu.
Huyền Triết đưa tay qua xoa đầu cô an ủi - "Có tiến bộ hơn trước rồi. Đáng ghi nhận mà. Em cứ từ từ."
Người con gái vội bảo hắn, sợ hắn ăn trúng mấy món không ngon - "Anh mau ăn món trứng cuộn đi, món này ngon nhất. Còn dĩa rau xào này không cần động đến nữa, mặn lắm."
Huyền Triết nhìn cô, ánh mắt ôn nhu như nước - "Không sao. Rau cải xào ăn với cơm trắng cũng không tệ."
Mặc dù cô đã cản nhưng người đàn ông vẫn ăn hết mấy món trên bàn. Hắn không muốn bỏ phí công sức nấu ăn của cô.
"Ngày mai cha mẹ em bận nên em không có về nhà phải không?"
Đang ăn cơm, hắn chợt hỏi chuyện cô.
Mộc Miên nhớ lại lời mình từng nói với hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Khương Huyền Triết quan sát cô, khẽ bảo - "Vậy tối mai mình ra ngoài hẹn hò nhé?"
Người con gái đột nhiên trở nên ngập ngừng, né tránh ánh mắt của hắn - "Thật ra... ngày mai em có hẹn Mịch Nhiên đi chơi vào buổi chiều."
"Sao lại là ngày mai?" - Thanh âm nam tính trầm đi. Chủ nhật của cô luôn dành cho hắn, sau cha mẹ.
"Anh biết mà dạo này Mịch Nhiên làm hai công việc cùng một lúc nên bận tối tăm mặt mũi, hai tuần rồi bọn em chẳng có thời gian gặp nhau. Vừa vặn chủ nhật này Mịch Nhiên trống lịch làm việc vào buổi tối nên cậu ấy mới tranh thủ rủ em đi cà phê." - Người con gái cắn cắn môi giải thích.
Khương Huyền Triết trầm mặc không vui. Biểu tình dù cố gắng che giấu vẫn quá lộ liễu của cô làm đáy mắt người đàn ông một lần nữa rơi xuống lòng biển sâu đầy suy nghĩ phức tạp.
Niên Mộc Miên thấy vậy thì liền khẩn trương đặt đũa xuống nói với hắn - "Anh đừng lo, em chỉ đi với Mịch Nhiên hai tiếng thôi, sau đó anh đến đón em, chúng ta đi hẹn hò có được không?"
Người đàn ông bày ra vẻ mặt không có cảm xúc gì, lãnh đạm trả lời cô - "Ừm, anh biết rồi."
Ngày hôm sau năm giờ rưỡi chiều Mộc Miên đã đón taxi đến chỗ hẹn với bạn mình. Cô không biết rằng có một chiếc xe Mazda màu trắng đang âm thầm đi theo sau lưng xe mình. Khương Huyền Triết bám theo xe taxi của cô suốt một quãng đường dài đi vào trung tâm thành phố.
Thân thể người đàn ông nhất thời cứng đờ khi trông thấy chiếc taxi kia dừng lại trước một khách sạn năm sao. Niên Mộc Miên bước xuống xe vội vội vàng vàng đi vào trong.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe sang trọng khác lại đỗ lại trước cổng khách sạn. Nhân viên gác cổng lật đật bước đến mở cửa xe. Một người đàn ông khí chất uy quyền mặc âu phục bước xuống xe đi vào trong. Khương Huyền Triết không khó để nhận dạng thân ảnh nổi bật kia. Hắn lặng lẽ siết chặt lấy vô lăng trong tay. Đôi mắt hẹp dài đỏ lên.
Miên Miên, sao em lại đối xử với tôi như vậy?