Chẳng mấy chốc thì đã đến thứ năm, Niên Mộc Miên được tan làm sớm hơn mọi ngày để đi theo giám đốc đến tham gia tiệc. Buổi tiệc mà họ tham gia là một buổi đấu giá tranh nghệ thuật nổi tiếng với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong giới thượng lưu tham dự. Bọn họ đến mua tranh là chính nhưng xã giao và bàn công việc cũng quan trọng không kém.
Giám đốc của công ty cô là Bạch Dĩ Thương, một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi. Dáng vẻ gầy sọp với một cặp kính dày cộm. Mộc Miên đoán ngày xưa giám đốc của mình cũng là một học bá đây mà.
Lần này giám đốc đi dự tiệc cùng với vợ. Cũng là lần đầu tiên cô gặp bà ấy. Không biết tại sao, Lăng Hoa vừa gặp mặt cô đã bắn tia hiềm khích nhưng cũng chỉ dừng lại ở ánh mắt mà thôi. Niên Mộc Miên cũng tránh làm bà ấy khó chịu, đứng ở phía sau hai vợ chồng tập trung làm nhiệm vụ của mình.
Trước khi đi, Diệp Quyên cũng đã nhắc khéo với cô, vợ của giám đốc rất hay ăn dấm chua cô nên giữ khoảng cách một chút.
Lăng Hoa nhìn thấy thông dịch viên mới của chồng là một người phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp thanh nhã, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Trước khi phiên đấu giá diễn ra thì có một buổi tiệc rượu nhỏ được tổ chức trước đại sảnh. Đây là thời điểm để mọi người giao lưu với nhau. Vài vị khách nước ngoài đến muốn nói chuyện với vợ chồng giám đốc nên cô phải mau chóng đứng giữa thông dịch.
Ngoài trừ tiếng Anh, cô còn có thể nói được tiếng Nhật và tiếng Đức.
Nói chuyện với các đối tác nước ngoài được một lúc, Bạch Dĩ Thương bỗng dưng phát hiện ra một thân ảnh cao lớn đứng nơi góc phòng bị một nhóm người vây quanh mời rượu. Ông nhanh chóng xin phép vị khách nước ngoài rồi kéo vợ mình ra đằng kia, trước khi đi còn nói với Mộc Miên.
"Cô không cần đi theo đâu."
Thế là Mộc Miên đứng yên một chỗ dòm hai vợ chồng giám đốc đi ra xa xa, tiến đến chỗ của một người đàn ông có vẻ ngoài nổi trội ưu tú. Sau khi nhìn rõ gương mặt của anh ta, thần kinh của cô dường như bị kéo căng ra. Cô không ngờ Tần Vệ Khâm cũng tham gia bữa tiệc này.
Niên Mộc Miên liền âm thầm tiến sâu vào một góc khuất đứng chờ, cô cần phải quan sát giám đốc để giúp đỡ thông dịch ngay khi họ cần. Nhưng cũng không muốn bị người kia phát hiện ra.
Chỉ là gần hai tháng không gặp, trông anh đã có vẻ tiều tụy hơn trước, nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng đã sâu hơn. Niên Mộc Miên vẫn không nhịn được mà quan tâm đến anh. Tình cảm bảy năm nói xoá sạch sẽ ngay tức khắc thì là chuyện không thể nào.
Vu Thần vừa thay âu phục từ trong phòng nghỉ bước ra, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha đơn thong dong nhấm nháp rượu vang vừa nhìn ra cửa sổ.
Khương Huyền Triết hôm nay đặc biệt mặc tây trang cao cấp, ôm lấy cái cơ thể hoàn mỹ của hắn tạo nên một loại khí chất bệ vệ cao lãnh. Giá trị nhan sắc kia lại tăng thêm một bậc vượt xa người thường.
"Cậu thấy thế nào? Cà vạt xám này hợp với bộ này chứ?" - Vu Thần hỏi ý kiến của hắn về bộ trang phục trên người mình.
Nghe thấy có người hỏi, hắn mới nghiêng đầu nhìn qua biếng nhác trả lời - "Không tệ."
Vu Thần lại khá hài lòng với câu nhận xét cụt ngủn của hắn. Anh ta tròng cà vạt vào cổ, đứng thắt trước gương vừa nói - "Anh cứ tưởng hôm nay cậu không tới đấy."
Khương Huyền Triết ngoài việc là một nhân viên phục chế văn vật của viện bảo tàng Quốc gia, hắn còn nổi tiếng trong giới nghệ thuật là một nghệ nhân tu bổ tranh tài ba. Không có ca hỏng móc nào mà người đàn ông trẻ này không phục hồi được.
Khương Huyền Triết thường xuyên được các viện bảo tàng mỹ thuật hay phòng tranh tư nhân mời đến để hỗ trợ phục hồi các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng đã bị hư hỏng. Nhờ vậy mà hắn có cơ hội quen biết với giám đốc phòng tranh Artena, Vu Thần. Để cám ơn hắn đã tu sửa bức hoạ Nàng Hoa bị hỏng móc nặng của mình, Vu Thần đã mời hắn đến bữa tiệc này. Cả trung tâm triển lãm ở đây cũng là của anh ta.
Trước khi nhờ đến Khương Huyền Triết, anh ta cũng đã tìm vài chuyên gia khác nhưng ai nấy đều lắc đầu không dám nhận vì bức tranh đã hỏng quá nặng, nếu không cẩn thận sẽ làm hư cả bức tranh đắt giá này. Họ khuyên anh nên gửi sang nước ngoài tu sửa vì bên ấy có trình độ cao hơn. Nhưng anh lại quyết định gửi gắm cho Khương Huyền Triết.
"Thế nào? Đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa?" - Vu Thần cất giọng cao cao.
Khương Huyền Triết lắc lắc ly rượu vang đỏ, trầm ngâm mở miệng - "Tôi vẫn đang cân nhắc."
"Còn cân nhắc gì nữa. Tôi biết làm ở viện bảo tàng Quốc gia có chế độ đãi ngộ rất tốt nhưng tôi có thể trả cho cậu mỗi tháng gấp đôi số lương ở đó. Chẳng phải cậu nói muốn kiếm nhiều tiền nhanh ư?"
Không lâu trước đây, Vu Thần kể với hắn muốn thành lập một trung tâm tu sửa tranh nghệ thuật đầu tiên tại Đại An. Vu Thần muốn đầu tư các máy móc và trang thiết bị từ nước ngoài, nung nấu ý định tập hợp nhóm những chuyên gia giỏi trong nước về trung tâm mình làm. Khi ấy, các tác phẩm tranh nghệ thuật giá trị trên toàn quốc có vấn đề hỏng móc gì thì sẽ nghĩ ngay đến trung tâm của Vu Thần để liên hệ phục chế.
Nói về nghệ nhân phục chế tranh nghệ thuật, hiện nay Khương Huyền Triết là người có trình độ cao nhất trong nước mà anh ta từng gặp. Mặc dù người đàn ông trẻ này mới hơn hai mươi lăm tuổi nhưng đã được công nhận là nghệ nhân, đương nhiên không phải đơn giản.
Hắn có thể phục chế từ những văn vật cổ đến tranh nghệ thuật hiện đại. Trong khi những người khác chỉ làm được một hai thứ. Cho nên Vu Thần rất muốn hắn đến trung tâm của mình làm việc.
Khương Huyền Triết miết nhẹ vành ly thuỷ tinh, hờ hững mở miệng - "Vu tổng không thấy lời đề nghị của mình hơi thiếu hấp dẫn à?"
Vu Thần thắt cà vạt xong quay đầu nhíu mày nhìn hắn, không thể tin được - "Thiếu hấp dẫn?"
"Thầy Mạnh muốn cất nhắc tôi lên vị trí trưởng phòng phục chế văn vật. Nếu tôi đồng ý, tôi vừa được tăng lương lại vừa có thể tiếp tục nhận phục chế bên ngoài. Tiền kiếm được cũng không hề ít hơn số tiền Vu tổng đề nghị. Anh nghĩ xem?" - Hắn gác tay lên thành ghế nhàn nhạt lên tiếng.
"Nhưng như vậy cậu rất vất vả không phải sao?" - Vu Thần bước đến gần, nhướng mày hỏi.
"Cống hiến cho quốc gia thì một chút vất vả cũng không sao." - Người đàn ông thản nhiên đáp. Đương nhiên hắn trong lòng vẫn sẽ ưu tiên công việc ở bảo tàng Quốc gia.
"Nhưng cậu vẫn cần tiền." - Vu Thần vẫn hừ lạnh, nhắm vào điểm này.
Anh ta suy nghĩ một chút sau đó liền cất tiếng - "Được thôi, đây xem như là lòng thành của tôi vì tôi thực sự rất xem trọng năng lực của cậu."
"Mười ngàn đô, cậu thấy thế nào?" - Vu Thần đã ngã giá hết cỡ cho hắn. Số tiền này đã gấp ba số lương hắn đang nhận ở viện bảo tàng. Không có một nghệ nhân phục chế nào ở Đại An có thể nhận mức lương như thế ở hiện tại.
Khương Huyền Triết sau khi nghe con số xong cũng không hề giật mình như Vu Thần dự đoán. Hắn trông rất lạnh nhạt chậm chạp phản ứng - "Cám ơn lời đề nghị hấp dẫn này của Vu tổng nhưng câu trả lời của tôi vẫn chưa thể cho anh ngay được."
"Cậu đúng là ngạo mạn thật đấy, không phải ai tôi cũng rộng lượng thế này đâu. Câu hãy suy nghĩ thật nhanh đi. Tôi muốn có câu trả lời vào cuối tuần sau." - Vu Thần vẫn không thể tin được tên nhóc này nghe thấy số tiền lớn vậy rồi mà còn đắn đo.
"Được." - Hắn uống nốt rượu vang trong ly rồi đặt ly rỗng xuống bàn.
"Tôi hơi hiếu kỳ một chút, tự nhiên cậu muốn kiếm nhiều tiền nhanh như vậy để làm gì?" - Vu Thần liếc mắt hỏi hắn.
Khương Huyền Triết đứng lên nhìn ra quang cảnh thành phố hoa lệ thông qua lớp cửa kính sát đất, trầm giọng đáp - "Tôi muốn mua nhà."
Căn hộ mà hắn đang ở chỉ thuê theo tháng mà thôi.
"Tôi nghe nói cha mẹ cậu có nhà ở Thịnh Hoa. Cậu muốn mua nhà riêng để cưới vợ à?" - Vu Thần cười khẽ suy đoán.
Giá nhà đất ở Thịnh Hoa bây giờ rất đắt đỏ. Ngoại ô thì còn rẻ một chút nhưng trung tâm thì thật là tấc đất tấc kim cương.
Vài phút sau Khương Huyền Triết lãnh đạm xoay người lại trả lời - "Vu tổng nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ là muốn có một căn nhà của riêng mình thôi."