Mộng yêu

 

Phần 3 - Giấc mơ thứ ba: Thanh xuân trường học ăn lẩu trong phòng học với bạn cùng bàn 2
 
Edit: Annie
 
Lần này giáo viên cáu kỉnh không phạt mà cho thêm bọn họ mỗi người một đĩa thịt.
 
Miệng nhỏ của Lâm Kim suýt chút nữa há rộng đến mức không khép lại được.
 
Đây là mơ, đây nhất định là mơ.
 
Có lúc Lâm Kim còn không rõ mình có phải đang nằm mơ hay không. Lần này, nhất định là lại nằm mơ.
 
Tỉ như, cô có thể nhìn thấy đồng hồ trên bảng đen đang chạy ngược. Chẳng hạn như những bạn học khác ẩn trong khói lửa thức ăn không thấy rõ gương mặt và không nghe được một câu đối thoại nào.
 
Nhưng vì sao Hướng Ca ngồi bên cạnh mình lại rõ ràng như người thật vậy?
 
Lâm Kim nghĩ, đây chính là ‘ngày có chút suy nghĩ thì đêm sẽ nằm mơ’ trong truyền thuyết.
 
Việc đã đến nước này, đành phải nghiêm túc nhúng lẩu. Không chút nữa giáo viên sẽ xuống kiểm tra chấm điểm. Được rồi, chuyện phạt thêm một đĩa thịt bò không có gì khó khăn cả.
 
Cuộn thịt bò màu đỏ sau khi vào nồi nhanh chóng đổi màu.
 
Lâm Kim nhắm thời gian, dùng đũa gắp thịt bò vào trong chén, khóe mắt thoáng nhìn sang Hướng Ca không có động tác gì.
 
Cô không hiểu vì sao Hướng Ca vẫn luôn đấu tranh tự kiềm chế bản thân mình? Ăn lẩu có vấn đề gì? Hình như cũng không có vấn đề gì? Sao anh lại băn khoăn như thế?
 
“Cần tớ giúp không?” Lâm Kim lấy việc giúp người làm niềm vui chủ động hỏi. Quan trọng là Hướng Ca ở trong giấc mơ của mình, cô nên chịu trách nhiệm, “Đừng khách khí, cứ xem như là nhà mình đi.”
 
Vì sao cô lại hạnh phúc như vậy, còn có thể nằm mơ ăn lẩu cùng idol!
 

Dường như Hướng Ca đang suy nghĩ gì đó, chậm chạp hồi lâu mới khẽ gật đầu.
 
Lâm Kim nhiệt tình không chỉ đưa thịt cho anh nhúng mà còn lấy một cái chén nhỏ màu lam sắp gọn trong ngăn kéo ra giúp anh. Cô chân chó ngay cả đũa cũng nhét vào tay Hướng Ca.
 
“Có thể ăn rồi!” Lâm Kim nhìn thịt bò trong chén mình, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong nháy mắt. Là thịt bò loại tốt nhất, là nồi lẩu thịt bò hương cay!
 
Cô dùng đũa kẹp một miếng, không chờ nổi nhét vào miệng. Mùi thơm thịt bò tràn đầy cả người cô trong nháy mắt, thịt nhiều mỡ mà ăn không ngán như vậy có thật sao?
 
Lâm Kim vui đến hai mắt híp lại, quai hàm chuyển động, nhìn như con sóc con.
 
Hướng Ca vô cùng thắc mắc, nhìn thịt trong chén mình một cái, hồi lâu mới hỏi: “Cậu ăn lẩu không chấm gia vị?”
 
Đúng vậy, Lâm Kim ăn thẳng từ trong nồi.
 
Lâm Kim đang trầm mê trong thịt bò ngẩn người, lập tức có chút xấu hổ.
 
“Tớ, tớ tớ tớ xưa nay ăn lẩu không chấm gia vị.” Lâm Kim nói xong, thẹn thùng. Cũng không biết mình đang xấu hổ vì cái gì.
 
Lông mi dài của Hướng Ca khẽ chuyển động, học theo cô nhúng thịt vào trong nồi lẩu rồi ăn.
 
Ừ, là hương vị thịt, hương vị calorie.
 
“Tớ giúp cậu chuẩn bị gia vị nhé!” Lâm Kim thấy người khác cũng không chấm gia vị khi ăn như cô, cảm thấy là lạ, “Cậu muốn thêm gì vào gia vị?”
 
“Tự tớ làm được.” Hướng Ca cho rằng pha gia vị là một chuyện rất riêng tư, sao có thể để người khác làm. Gia vị tốt xấu đều do mình, đó mới thể hiện trách nhiệm với bản thân.
 
Rốt cuộc cả hai người cùng đi đến bục giảng. Đúng vậy, khu gia vị ở trên bục giảng. Hai người họ dưới ánh nhìn chăm chú của giáo viên bắt đầu thêm gia vị lung tung vào đĩa nhỏ.
 
Lâm Kim múc một muỗng nhỏ đậu phộng nghiền, thêm một muỗng ớt bột vào đĩa của mình là cảm thấy đủ. Hướng Ca thì giống như lấy theo danh sách, thêm từng loại gia vị vào cùng nhau.
 
“Lâm Kim! Lớp gia vị của em học như thế nào?! Em có biết đây là một đề phụ không!”

 
“Hả?” Lâm Kim bị la vô cùng khó hiểu.
 
Cái gì? Còn có lớp gia vị?
 
“Em còn không mau học tập bạn cùng bàn của mình một chút!”
 
Nước bọt của giáo viên sắp phun đến đầu cô rồi. Giáo viên này thật sự nóng nảy, không hổ là giáo viên số học vẫn nóng tính như cũ.
 
Lâm Kim đành phải học Hướng Ca giả vờ cái gì cũng thêm một chút.
 
Sau khi an toàn trở về vị trí, chuông tan học lại vang lên.
 
“Bây giờ là thời gian hoạt động tự do, mời các em học sinh tự giác nhúng đồ ăn trên bàn theo thời gian tiêu chuẩn.” Sau khi giáo viên để lại một câu trên bục giảng liền ra khỏi phòng học. 
 
Phòng học vốn coi như yên tĩnh liền ồn ào ầm ĩ.
 
Cũng không biết các học sinh khác đang nói những chuyện gì. Lâm Kim và Hướng Ca không giao lưu với nhau ngược lại có vẻ kỳ quặc.
 
Hai người bọn họ vô cùng yên lặng nhúng thức ăn trong nồi lầu của mình. Dứt khoát không có người quản thì nhúng bừa cũng không sao.
 
Lâm Kim thả trứng cút vào trong nồi.
 
Trên đời sao có thể có trứng cút ngon như vậy!
 
Vui vẻ ăn một miếng thịt bò lớn, lại nhìn qua đồ ăn trong nồi, kết quả là bị sặc ớt.
 
Cô che miệng thật chặt, nghiêng đầu sang chỗ khác dùng sức nhịn xuống, nước mắt cũng sắp chảy ra.
 
“Đừng nhịn.” Hướng Ca thấy cô nhịn đến khó chịu, giật cái tay đang che miệng cô ra.

 
Lâm Kim ho khan mấy lần mới ngừng.
 
Hướng Ca bên cạnh không biết lấy khăn tay từ nơi nào đưa cho cô.
 
Cô nhận lấy, nặn ra tiếng cảm ơn.
 
Trong mộng cũng mất mặt như thế, thực sự nằm ngoài dự liệu của cô.
 
Cô lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm đây là giấc mơ của cô, làm gì cũng được, còn quản gì mất mặt hay không? Nói không chừng có thể chiếm được lợi từ người trong mộng trùng tên trùng họ còn giống Hướng Ca năm mười sáu mười bảy như đúc này.
 
Dù sao khi tỉnh lại cô cũng không có cơ hội.
 
Nhưng mà vừa rồi lúc cô quay đầu phát hiện bên cạnh mình còn treo một cái balo. Đó là balo lệch vai màu hồng cô đeo hồi cấp ba. Lại lần nữa xác định đây quả thực là một giấc mơ bởi vì balo của cô đã sớm đặt bên trong cái nhà kia lúc dọn đi.
 
Cô thuận tay mở balo, ngạc nhiên phát hiện bên trong có một hộp sữa chua và một lon coca.
 
“Mời cậu uống, cậu muốn uống cái nào?” Cô lấy cả hai ra, cầm mỗi cái một tay hỏi.
 
“... Coca đi.” Anh đã quen bao nhiêu năm nay không uống đồ có chứa CO2,, lần này anh nghe theo nguyện vọng nội tâm mình.
 
Lâm Kim hào phóng đưa cho anh, mình thì mở hộp sữa chua ra.
 
Hướng Ca kéo nắp lon nước, uống một ngụm, chỉ cảm thấy CO2 bay thẳng lên đỉnh đầu.
 
Thật sự là rất thoải mái.
 
“Ngon không?”
 
Lâm Kim bên cạnh vừa uống sữa chua vừa mơ ước Coca của người ta.
 
“Ngon.”
 
“Vậy tớ có thể thử một chút không?”
 
“Được.”

 
Anh vừa nói xong, đầu óc Lâm Kim nóng lên, ôm lấy mặt Hướng Ca hôn lên. Hôn lên môi đẹp của Hướng Ca, tự mình nếm thử vị nước ga ngọt ngào.
 
“Xin lỗi! Tớ không cố ý!”
 
Lâm Kim bị nước lạnh dội tỉnh.
 
Vừa mở mắt ra liền cảm giác đầu và mắt đều lành lạnh. Một nữ sinh xinh đẹp đứng trước bàn cô, cầm trong tay cái chén nhỏ rỗng không có nắp.
 
---Thưởng cho tôi một giấc mơ lại thưởng cho tôi rất nhanh đã tỉnh táo.
 
Người trong thư viện đều ngoái đầu nhìn lại, mặc dù đang kỳ nghỉ hè, người cũng không nhiều.
 
Lâm Kim lau nước trên mặt, mang theo tâm tình tốt như mơ ra ngoài. Dù bị nước lạnh hắt tỉnh.
 
“Không sao.” Lâm Kim còn vô cùng rộng lượng cười gượng với nữ sinh kia.
 
Bên trong studio, Hướng Ca có giấc ngủ trưa ngắn ngủi trên ghế cũng bị trợ lý lay dậy.
 
Trong miệng còn ngập ngừng nói hai chữ “Lâm Kim”.
 
Lâm Kim là ai?
 
“Hướng Ca đến lượt anh lên sân khấu.”
 
“Được rồi.”
 
Tiểu Lý nhìn sắc mặt anh nhạt như nước, hỏi: “Bữa khuya đêm nay chúng ta ăn nhiều muối và tiêu hơn chút?”
 
“Không cần, tôi vừa ăn lẩu.”
 
“Hả? Anh đi ăn lúc nào?”
 
Hướng Ca vỗ trán, nhất thời cũng không nhớ nổi mình ăn lẩu lúc nào. Anh ăn lẩu sao? Đi ăn ở đâu? Ăn lúc nào?
 
“Quên mất rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận