Mộng yêu


Phần 5 – Giấc mộng thứ năm: Tiểu tướng quân nữ phẫn nam trang và hoàng đế 2
 
Edit: Diana
 
"Vậy sao trước ngực huynh quấn lụa trắng?" Hướng Ca chỉ cho rằng nàng có lí do không thể tiết lộ.
 
"Thật sự không có!" Lâm Kim chối đến nỗi họng ngứa hết cả lên, ho khan không ngừng. Một lúc sau vẫn không dừng được.
 
"Huynh lạnh à?"
 
Lâm Kim nổi cáu, muốn tặng cho hắn một quyền, nhưng nàng sợ một quyền này sẽ đánh chết hắn mất.
 
"Để ta nằm một lát." Lâm Kim tức giận rút quyền về. Thật ra thì loại đau này hoàn toàn có thể chịu đựng, nhưng nàng thấy rất khó chịu, lại sợ bị Hướng Ca phát hiện thân phận nữ nhi của mình. Đầu óc nàng rối thành một mớ bòng bong, mày nhíu ngày càng chặt.
 
Cũng may là rất nhanh sau đó bọn họ được binh lính cứu viện đến cứu. Đám lính đó rối rít quỳ xuống, hô to: "Cứu giá chậm trễ, xin thất hoàng tử thứ tội!"
 
Lâm Kim mắt tròn mắt dẹt nhìn Hướng Ca, không nén nổi cơn ngứa trong họng mình, ho lên sặc sụa.
 
Hướng Ca bị bại lộ thân phận và Lâm Kim được cứu về chung.
 
Lâm Kim coi như là có công hộ giá, thăng một cấp. Có điều thân phận của Hướng Ca vẫn còn một bí mật đối với những người khác trong quân, hắn vẫn thuộc quyền quản lí của nàng như cũ.
 
Lâm Kim đi đâu, Hướng Ca nhất định sẽ theo đến đó. Nàng quả thật không chịu nổi nữa, bởi vì người nàng hôi như cú rồi. Đêm nào đó, nàng chạy đến suối nhỏ bên cạnh đại trướng ngâm nước. Nàng vừa cởi hết quần áo xong, đắm mình xuống dòng nước thì Hướng Ca xuất hiện với đôi mắt mơ màng buồn ngủ. Hắn còn nhắc sao Lâm Kim đến đây một mình mà không gọi hắn.
 
Lâm Kim: "..." Từ sau khi biết hắn là thất hoàng tử, nàng mắng cũng không dám mắng, đánh cũng không dám đánh.
 
Bỗng nhiên nàng muốn buông bỏ kiếp sống quân nhân này quá. Nếu có ngày bị phát hiện, tội khi quân của nàng không biết nên giấu thế nào. Nàng cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị tiểu yêu tinh bám người này nhìn ra thật giả mất.
 
"Vừa hay trời hạ nóng bức, ta cũng muốn thử tắm suối xem."
 

Hai mắt Lâm Kim tối sầm, nhưng không dám tùy tiện đứng lên.
 
Y phục nàng vẫn còn đang nằm dưới chân Hướng Ca.
 
May mà ánh trăng hôm nay không đủ sáng, không nhìn rõ nàng có dương vật hay không.
 
Nàng không nói gì, Hướng Ca liền tự cởi hết y phục rồi nhảy xuống.
 
Lâm Kim thấy đại điểu giữa hai chân hắn rất rõ ràng. Đây cũng chẳng phải lần đầu nàng thấy, nàng thở ra một hơi, giữ tâm vững như núi.
 
Bỗng nghe tiếng "Ùng ục ùng ục" ở phía Hướng Ca.
 
"Lâm ca! Cứu ta! Ta không biết bơi!"
 
Lâm ca: "..."
 
"Nước mới đến có ngực ngươi!" Hướng Ca lại cao hơn nàng không ít.
 
Hướng Ca đang giãy giụa ở bên này, trong hỗn loạn đương nhiên chẳng nghe được gì.
 
Lâm Kim không thể trơ mắt nhìn hắn chết, cắn răng bơi nhanh đến bên người hắn, định làm chỗ vịn để hắn biết chỗ này không cần giãy giụa.
 
Không ngờ, nàng vừa đi qua, người Hướng Ca liền như bạch tuộc, đu chặt trên người nàng. Lâm Kim bị cuốn lấy thật chặt. Eo thon bị chân quấn chéo, đại điểu và đản* còn kề sát vào rốn Lâm Kim. 
 
(*) đản: egg :))
 
Mái tóc dài ướt nhẹp của Hướng Ca quấn quýt với Lâm Kim.
 
Lâm Kim rất muốn ném thẳng người này ra.
 
Nàng thực sự ném hắn lên bờ. May mà sức nàng lớn. Nàng kéo y phục trên bờ xuống, mặc đồ ướt sũng ngay trong nước, sau đó mới lên bờ.
 
Người Hướng Ca vẫn còn co quắp, đại điểu trần truồng hướng về phía nàng, hắn thì không ngừng hắt hơi.
 
Lâm Kim chỉ biết cầu cho vừa nãy Hướng Ca hốt hoảng, không phát hiện trên người nàng có gì bất thường.
 
"Về thôi."
 
"Hơ... Ắt xì... Được." Hướng Ca khôn ngoan nghe lời.
 
Chỉ là hắn liếc thấy Lâm Kim mặc y phục ướt sũng thì hỏi: "Sao huynh lại mặc đồ ướt thế này?"
 
"... Ừ thì, mùa hè nóng, mặc đồ ướt cũng mát lắm."
 
"Thì ra là như vậy!"
 
"Ừ." Lâm Kim cố ý để giọng bình thường, dù sao thì mọi khi nàng cũng không nói chuyện nhiều, nhằm duy trì hình tượng cao lãnh của bản thân.
 
Ngày thường Hướng Ca cũng không nhiều lời, vậy mà chẳng hiểu sao lúc ở cùng Lâm Kim, miệng cứ liến thoắng không ngừng được.
 
"Lâm ca, eo huynh nhỏ thật đấy."
 
"..."

 
"Tay huynh cũng nhỏ, nhưng mà không mịn bằng của ta."
 
"Im miệng."
 
Thế là hai người Hướng Ca và Lâm Kim cùng về quân doanh với một thân ướt nhẹp.
 
Thân thể khỏe mạnh của Lâm Kim bình an vô sự, nhưng Hướng Ca lại mắc phong hàn hơn một tháng.
 
Lâm Kim sợ rằng kiếp trước là mình nợ hắn.
 
Mà nhắc đến làm sao nàng bị Hướng Ca phát hiện thân phận đi.
 
Quân đội đánh giặc hơn nửa năm, chiến thắng nối tiếp chiến thắng, sắp được khải hoàn về triều. Các huynh đệ trong quân doanh hò hét uống rượu. Lâm Kim cũng là trùm một nhóm, đương nhiên không thể vắng mặt.
 
Không ngờ lần này lại uống hoa tửu*. Thế nhưng Lâm Kim cũng từng thử uống hoa tửu rồi, nghĩ rằng cứ uống tùy ý như trước đi, giữ tỉnh táo là được.
 
(*) hoa tửu: uống rượu có kĩ nữ hầu
 
Ai mà biết các huynh đệ thủ hạ đã thương lượng để Lâm Kim ăn mặn một chút, cho nên sai tú bà đem lên thứ rượu mạnh nhất.
 
Ngày thường, Lâm Kim chưa bao giờ say rượu.
 
Uống xong một ngụm, nàng cũng biết có gì đó không đúng.
 
Nàng thừa dịp giả vờ ngủ say, Hướng Ca phải đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi đặc biệt của thanh lâu. Hoa cô nương đi theo vào bị Hướng Ca giận dữ đuổi đi.
 
Còn Lâm Kim thì túm lấy Hướng Ca đang săn sóc cho mình, giữ chặt hắn trên giường.
 
Nàng quanh năm suốt tháng cảnh giác, không để ai khác đến gần mình. Cơ thể nàng bắt đầu khô nóng bứt rứt, men rượu và món dược vật không biết tên nào đó khiến nàng vô cùng khó chịu.
 
Nàng buông Hướng Ca ra, đỏ mặt nằm bên người hắn.
 
Ý nghĩ duy nhất trong đầu Hướng Ca là: Thần lực trời sinh của Lâm ca thật không giấu giếm gì!
 
Một giây sau, Lâm Kim lột sạch y phục ngay bên cạnh hắn, rõ ràng là đã mất hết lí trí. Trong nháy mắt, trên người nàng chỉ còn mảnh lụa trắng mà lần trước Hướng Ca đã thấy.
 

Lúc này, Hướng Ca chỉ cho rằng đây chính là thương tật năm xưa của Lâm Kim. Lần trước Lâm Kim không chịu nói đó là vết thương gì, khiến Hướng Ca phải lo lắng rất lâu. Lần này, rốt cuộc Hướng Ca cũng có cơ hội được quang minh chính đại nhìn xem Lâm Kim có khuyết điểm gì.
 
Hắn dè dặt cởi băng vải ra, khi thấy da thịt sáng bóng và hai chiếc bánh bao bật ra thì trong đầu liền trống rỗng.
 
Không có khuyết điểm gì, sao bình thường tự nhiên lại quấn lụa trắng?
 
Thoại bản về nữ phẫn nam trang vốn không được lưu hành đến trong cung. Khuôn ngực trổ mã không tốt lắm đang phập phồng của Lâm Kim có lẽ còn không sánh được với lão Lưu hay lo chuyện cơm nước.
 
Hướng Ca nghĩ không ra, chỉ biết cầm chăn lên, định chỉnh chăn để đắp kín cho nàng.
 
Hắn còn chưa kịp làm, Lâm Kim vốn trông như đang ngủ bỗng xoay mình một cái, đè Hướng Ca y phục chỉnh tề xuống.
 
Gò má đỏ au, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở cả hai trộn lẫn vào nhau.
 
Lâm Kim bất giác liếm đôi môi phía đối diện.
 
Ừm, không có mùi vị gì.
 
Đầu óc Hướng Ca trống rỗng.
 
Ôi, hắn bị Lâm đại ca liếm. Ngày mai nếu nhắc tới, nhất định Lâm đại ca sẽ hối hận.
 
Sức lớn của Lâm Kim đôi lúc cũng sai hướng, thể hiện ở chỗ nàng xé sạch y phục của Hướng Ca rất thuận tay.
 
"Lâm ca!" Hướng Ca có cảm giác như mình bây giờ là thiếu nữ nhà lành bị cưỡng bức.
 
Lâm Kim bị gọi như vậy thì có tỉnh táo lên một chốc: "Là ngươi à..." Sau đó lại tiếp tục xé y phục hắn. Rất nhanh sau đó, Hướng Ca không mảnh vải che thân ——
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận