Phần 6 - Giấc mộng thứ sáu: Nữ tu tiên thầm mến VS nam ngạo kiều
Edit: Ashe
Năm nay, Lâm Kim thành công tốt nghiệp học viện Tế Sơn nổi tiếng trong Tu Tiên giới, ổn định thăng chức lên đệ tử tầng áp chót của Tế Sơn phái, tiếp tục ở Tế Sơn phái tu hành.
Tu Tiên giới náu mình trong thế giới hiện thực, giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp. Các môn phái lớn vì có quá đông học sinh nên đã hợp lại thành lập hệ thống trường tu tiên hoàn chỉnh.
Từ ba tuổi bắt đầu học lớp mầm non, sáu tuổi đến mười hai tuổi học tiểu học, mười hai tuổi đến mười sáu tuổi học trung học, mười sáu tuổi đến hai mươi tuổi tham gia giai đoạn giáo dục cuối cùng của học viện tu tiên. Sau này gia nhập môn phái nào, đảm nhiệm chức vụ gì đều dựa vào cố gắng và năng lực của mỗi người.
Năng lực của Lâm Kim không có gì vượt trội, chỉ có trí nhớ rất tốt, khẩu quyết tu tiên với phù chú gì đó nhớ nhanh như trộm. Cô nhờ có gen từ cha mẹ không tồi, tuổi trẻ đã có thể luyện khí nhập thể, vinh quang trở thành một phù tu*. Cha mẹ cô đều là nhân viên kỹ thuật tu sửa tàu điện ngầm. Cách một khoảng thời gian sẽ phải chuyển chỗ ở tới khu vực bảo trì tàu điện ngầm mới.
(*) Tu hành bùa chú
Người của Tu Tiên giới bắt kịp thời đại, mười mấy năm trước đã bắt đầu xây dựng, hoàn thiện phương tiện giao thông quan trọng nhất thời nay của Tu Tiên giới – Tàu điện ngầm. Mỗi môn phái lại nằm ở những trạm tàu điện khác nhau. Lâm Kim suốt mấy năm nay vẫn đi theo cha mẹ lăn lộn khắp các trường học của những môn phái lớn.
Dạo gần đây, sắp đến lúc các môn phái tiến hành tụ hội luận bàn thời tiết, dịp này được bọn họ tự xưng là Đại hội giao lưu Tu Tiên giới. Cho nên tàu điện ngầm của Tu Tiên giới đầy ắp người, bọn họ đều tất bật chuẩn bị cho đại hội. Thân là đệ tử tầng áp chót của Tế Sơn phái, Lâm Kim cũng bị phái ra ngoài trao đổi học tập.
Năm nay nơi cử hành đại hội giao lưu là Bảo Hoa phái. Nghe được điều này, Lâm Kim cả người ngây ngẩn tại chỗ, hoàn toàn mất hết ham muốn.
Lâm Kim muốn cáo từ không đi, khổ nỗi chẳng tìm ra lí do gì. Nguyên nhân cô không muốn đi cũng rất đơn giản, bởi vì trước kia cô tốt nghiệp trung học ở trường tu tiên của Bảo Hoa phái. Cô đã làm chút chuyện điên rồ ở đó, đến giờ vẫn không dám đối mặt.
Ví dụ như ngày tốt nghiệp, cô ngủ với Tiên Thảo lạnh lùng lãnh khốc trong trường trung học. Sau khi xong việc, cô còn vỗ vỗ mông, rút “hàng” tuyệt tình chạy mất. Cô dây dưa với Tiên Thảo bốn năm, từ mười hai tuổi đến mười sáu tuổi. Cưa đổ rồi, ngủ với nhau xong, lại nhanh chóng bỏ rơi người ta. Còn cao chạy xa bay với cha mẹ đến Tế Sơn phái.
Nguyên nhân bỏ rơi người ta cũng rất đơn giản, sau khi cô tỉnh lại không biết nên đối mặt thế nào với chuyện này, tất cả can đảm lúc trước đã bay biến hết sạch. Cô không thể làm gì hơn là đóng cửa ở im, cũng chẳng dám liên lạc với ai, cứ như vậy chờ chuyện trôi qua rồi dọn đi chỗ khác.
Ngày đó vừa là lúc tất cả mọi người đều đã hoàn thành bài thi lên lớp. Sáng sớm hôm ấy Lâm Kim quyết định sẽ cùng cha mẹ đi Tế Sơn phái sống, xin vào học viện Tế Sơn. Nhưng Tiên Thảo bị cô ngủ - Hướng Ca không biết.
Một đêm nọ, anh bị Lâm Kim ma xui quỷ khiến ngăn lại, lớn tiếng nói: “Đêm nay anh có muốn ngủ cùng em không, cái loại ngủ thật kích thích ấy.”
Anh đồng ý.
Lần “ngủ” ấy không hẳn là rất kích thích. Lâm Kim là loại con gái chỉ biết mạnh miệng, đến lúc thực chiến chỉ có thể nằm sấp trên giường kêu líu ríu. Cô bị người thoạt nhìn văn nhược yếu ớt như anh đẩy ngã xuống giường, một lần rồi lại một lần. Lúc cô tỉnh lại cả người đau nhức, cũng không biết nên làm thế nào, liền nhanh chóng chạy trốn.
Bốn năm trôi qua, Lâm Kim chỉ mong Hướng Ca có thể hoàn toàn quên mất cô.
Nhưng Hướng Ca không chỉ không quên, lại còn nhớ rõ cô, hận đến ngứa răng.
Người lạnh lùng vô tình như anh làm sao có thể chủ động liên lạc với người vẫn luôn bám dính lấy mình là cô chứ. Anh chuẩn bị tới học kỳ mới sẽ tính sổ với cô. Chẳng ngờ rằng, không có học kỳ mới nào cả. Danh sách nhập học không có tên cô. Lúc đầu anh còn tưởng cô thi trượt, không được lên lớp.
Đến lúc đó, anh mới phát hiện mình chẳng biết gì về Lâm Kim. Anh chỉ biết Lâm Kim luôn quấn lấy mình, nhưng không phải loại người dai dẳng làm cho người ta chán ghét. Thi thoảng nếu không thấy cô anh cũng sẽ nghĩ xem cô có thể đi đâu. Anh cho rằng nếu không thấy Lâm Kim thì bản thân sẽ ung dung hơn nhiều.
Không ngờ bốn năm nay, mỗi giờ mỗi phút anh đều không nhịn được muốn cô. Muốn bắt cô trở lại, cắn nuốt vào bụng.
Anh quanh co, làm bộ lơ đãng hỏi rất nhiều người mới biết được Lâm Kim theo cha mẹ đi Tế Sơn.
Hướng Ca là y tu*, tu bốn năm, cũng thành công thăng chức, gia nhập Bảo Hoa phái. Anh không biết lần này Lâm Kim có tới hay không. Nhưng anh vẫn xin trở thành người tiếp đãi đoàn Tế Sơn phái.
(*) Tu hành về y học
Anh và các sư huynh sư tỷ khác của mình đã sớm ngồi ở lối ra trạm tàu điện ngầm, giơ thẻ bài lên cao.
Anh liếc mắt một cái liền thấy cô giữa một đám người tầm thường. Cô không ngẩng đầu lên, cúi thật thấp. Hướng Ca thế mà vừa nhìn đã tìm được người.
Cô vẫn mang cái bộ dáng trời sinh ngây thơ vô tội, bốn năm qua hoàn toàn không có gì thay đổi. Nhưng mà trời sinh cô cũng không phải loại người ngây thơ vô tội.
Nếu như không phải nơi này có nhiều người, bây giờ anh rất muốn kéo Lâm Kim vào phòng đánh một trận.
Anh treo lên một gương mặt liệt lạnh lùng, thản nhiên đi tới bên người Lâm Kim.
“Lâm Kim.” Chỉ là đơn giản lạnh giọng gọi tên cô.
Kế hoạch của Lâm Kim vốn là nếu gặp phải anh, cô sẽ vờ như không quen biết. Dựa theo hiểu biết nhiều năm của cô về Hướng Ca, chắc hẳn anh sẽ không chủ động bắt chuyện với cô.
Việc lần này thật đúng là làm cô bất ngờ.
Lúc này cô chỉ có thể giả ngu, làm bộ không biết nhau. Vì vậy cô liền cúi đầu. Nếu như có thể, cô rất muốn rụt đầu vào trong người. Cô hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào, đã nhiều năm như vậy rồi mà một chút tiến bộ cũng không có.
Rất nhiều người ở Bảo Hoa phái đều là bạn học trước đây của Lâm Kim. Ban đầu bọn họ còn chưa nhận ra, cho đến khi Hướng Ca đi về phía cô, bọn họ mới phát hiện ra Lâm Kim. Nhưng mà tình cảm cũng chẳng sâu, bọn họ đều không tiến lên chào hỏi.
Ấn tượng của họ đối với cô chính là con sâu bám đuôi Hướng Ca, mỗi ngày đều tung ta tung tăng đi theo anh mà không hề thấy mệt. Hiện giờ lại thấy hai người đứng cùng một chỗ, mọi người đều mang vẻ mặt bà tám. Không ngờ chuyện bát quái năm đó lại có thể sống dậy một lần nữa. Giống như cuốn tiểu thuyết bỏ dở nhiều năm trước tiếp tục tiếp diễn…