Phần 6 – Giấc mộng thứ sáu: Nữ tu tiên thầm mến VS nam ngạo kiều 3
Edit: Ashe
Đây là lần đầu tiên Lâm Kim vào trong ngôi nhà trên mây của Hướng Ca. Phòng của anh rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn. Nhưng đặc biệt là tất cả những thứ này đều do những cụm mây mềm mại trắng xóa tạo thành. Hướng Ca đã chiếm lấy cái ghế, Lâm Kim chỉ có thể lựa chọn ngồi xuống giường.
Đều nói người tu tiên không cần ngủ, nhưng Lâm Kim và Hướng Ca là người tu tiên trẻ tuổi, còn chưa đạt tới trình độ kia. Bọn họ vẫn cần ngủ, hơn nữa cũng cần chỗ để ngồi tĩnh tọa. Mà người tu tiên đạt tới cảnh giới không cần ngủ thi thoảng cũng sẽ có dục vọng song tu*. Song tu khiến người ta rất phấn chấn vui vẻ.
(*) Hai người hòa hợp cơ thể cùng tu luyện lên đỉnh nha bà con :v
Lâm Kim khéo léo ngồi ở mép giường, chỉ đặt nửa mông trên giường của anh. Dè dặt nói: “Nhưng em không biết cái gì là kích thích tột cùng.”
“Trước đây em nghĩ thế nào?” Hướng Ca không hề bỏ qua, tiếp tục nhìn chằm chằm cô.
“… Quên rồi, trước kia em cũng chưa từng nghiên cứu qua!” Làm chuyện hối hận, sẽ mãi mãi hối hận. Chuyện xấu hổ cứ bị lôi ra nói làm Lâm Kim rất lúng túng. Lâm Kim cúi gằm, không dám ngẩng đầu.
Hướng Ca vắt chéo chân, nhìn hết sức lạnh lùng: “Vậy em còn dư lại vài thập niên, mấy trăm năm nữa cứ ở đây nghiên cứu kỹ đi.”
“Em nghiên cứu không ra…”
“Nằm xuống.”
Lâm Kim nghe lời ngoan ngoãn cởi giày, không hiểu làm sao lại nằm trên giường lớn của anh. Mà Hướng Ca ngồi ở cái ghế bên cạnh, nghiêm túc chăm chú nhìn cô.
“Uhmm nằm xuống, sau đó?” Bây giờ cô đang mặc váy, mất tự nhiên khép hai chân lại, hai tay bắt chéo đặt ở trên bụng. Cô lúng túng muốn né tránh ánh mắt khó đoán của Hướng Ca.
“Để anh thử thuốc.”
“Không, không ổn sao. Có thể chết người không…” Lâm Kim kinh ngạc, nghiêng đầu muốn ngồi dậy.
“Không chết được, chẳng qua là một ít viên đan nhỏ.” Hướng Ca lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái hộp tinh xảo, cười lạnh một tiếng: “Nói lại, em cảm thấy anh sẽ để em chết ư?”
Lâm Kim nuốt nước miếng một cái, cho rằng mình vẫn nên tin tưởng nhân phẩm của Hướng Ca. Không bỏ được, dĩ nhiên không bỏ được. Còn chưa bắt đầu hành hạ cô, làm sao có thể để cô chết đây.
Hướng Ca lấy từ trong hộp ra một viên đan dược hình tròn màu xanh nhạt.
“Nuốt đi.”
“Đan dược này có công hiệu gì vậy…” Màu sắc còn đẹp bất ngờ nữa.
“Nuốt rồi sẽ biết.”
“Vâng.” Lâm Kim yên lặng nhận lấy, nuốt vào, tiếp tục dè dặt nằm xuống.
Một lát sau, vẫn chẳng thấy chút phản ứng dị thường nào. Cô cảm thấy có lẽ mình đã uống phải thuốc giả. Dư vị sau khi nuốt hơi ngọt, là vị nho, có chút mùi thơm, vừa vào miệng liền tan, không tệ lắm. Một viên đan dược có mùi vị như vậy đã là thành công.
Chẳng lẽ nhiệm vụ của cô bây giờ chính là thử mùi vị?
Sau đó Hướng Ca lại lấy ra một viên đan dược màu hồng nhạt nhỏ như hạt trân châu.
“Nuốt.”
Lâm Kim một lần nữa thấp thỏm bất an nhận lấy, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghi ngờ đây là đan dược gì. Thuốc có vị đào, mùi thơm vừa vào miệng đã tràn ra. So sánh với viên thuốc vị nho kia, vị đào này ngọt hơn một chút.
“Em thấy vị nho ngon hơn cái này.”
Hướng Ca vẫn mang bộ dáng bình tĩnh như cũ nhìn cô.
Không phải là cái loại đan dược kích tình gì đó chứ, không cần như vậy đâu, thật sự không cần.
Lần này dược liệu tác dụng rất nhanh – hóa ra là một viên thuốc ngứa.
Vài chỗ kỳ lạ trên cơ thể cô bắt đầu ngứa ngáy, ví dụ như nách, lòng bàn chân, lỗ rốn, còn có ngực.
“Không được gãi.”
Lời nói nhẹ nhàng tựa như ra lệnh. Thật ra thì cái loại ân ẩn ngứa này khó mà nhịn được. Giống như có người nhẹ nhàng thổi khí bên tai mình, toàn thân bỗng nhiên ngứa ngáy không cách nào ngăn lại. Chỉ có đưa tay gãi mới có thể giải quyết.
Lâm Kim cố gắng nhịn một chút, nhíu mày. Hừ, không gãi mới là lạ.
Cô muốn giơ tay xoa một chỗ bị ngứa. Nhưng đợi ngón tay chạm đến da, cô lại không cách nào di động được. Có sức, nhưng mỗi lần sờ đến người lại biến thành vuốt ve.
Chuyện gì xảy ra vậy??? Tại sao đến gãi ngứa cho mình mà cô cũng không làm được???
Vì vậy cô nhớ lại mình đã ăn viên thuốc vị nho đầu tiên.
“Viên thứ nhất là phục tùng đan?!”
“Anh nói em ăn rồi sẽ biết mà.” Hướng Ca cười xấu xa.
Lâm Kim cáu đến mức tròng mắt đều đỏ: “Sao anh lại rảnh rỗi như vậy!”
Công hiệu của thuốc ngứa cực kỳ tốt, hết lần này đến lần khác cô không tài nào gãi trúng được. Lâm Kim nhất cổ tác khí* ngồi dậy, bắt lấy tay Hướng Ca trực tiếp dùng làm công cụ gãi ngứa cho mình.
(*) NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Chỗ ngứa ngáy nhất chính là bên dưới ngực. Cô trực tiếp nhét tay Hướng Ca vào cổ áo mình, vượt qua bộ ngực đầy đặn, đến chỗ phía dưới chà đi chà lại mấy lần. Hướng Ca không nuôi móng tay, nhưng đã xử lí dược liệu thời gian dài nên bàn tay có rất nhiều nốt chai, chặn bớt cơn ngứa vô cùng tốt.
Thậm chí Lâm Kim còn không muốn kéo tay anh trong áo mình ra.
Đáng tiếc tay của Hướng Ca không phải công cụ, là cơ thể sống. Tay anh tự ý hoạt động, túm lấy khuôn ngực đầy đặn, bóp một cái… Ừ, rất mềm rất êm, cực kỳ thoải mái.
Lâm Kim: “…”
Cô nhanh chóng bỏ tay anh từ trong người mình ra.
“Cho em giải dược!”
Lần này Hướng Ca rất sảng khoái lấy là một viên đan dược màu vàng nhạt.
Lâm Kim quả thực không nhịn được nữa, giành lấy viên đan dược nuốt vào. Ồ, lại là hương vị hoa quả. Cảm giác ngứa rốt cuộc dừng lại, Lâm Kim vừa nghỉ được một hơi, liền cảm giác bên dưới người hết sức ngứa. Mật dịch sền sệt đang từ từ chảy ra, thậm chí nơi đó còn hơi co giật. Lâm Kim có thể nhận ra quần lót mình đang dần ướt.
Nếu vừa rồi là ngứa ngoài da, thì lần này chính là ngứa ngáy trong lòng.
“Đây là…”
“Kích tình đan.”
Rất tốt, rất thành thực.
Lâm Kim muốn, cô muốn nhịn xuống.
—— Hu hu hu, không nhịn được.
Cô không tự chủ kẹp chặt hai chân, cắn môi.
“Em có thể ở chỗ này tự an ủi.”
“…” Không, cô không thể.
“Tự an ủi đi, Lâm Kim.”
Viên đan phục tùng lại bắt đầu phát huy tác dụng…