Edit: Annie
Buổi chiều nóng bức, điều hòa thư viện mở vô cùng chính xác, nhiệt độ vừa phải.
Hôm nay Lâm Kim dậy sớm, thuận lợi chiếm được một vị trí rất tốt gần cửa sổ, còn có ổ cắm điện.
Lâm Kim nằm nhoài trên cuốn sách chuyên ngành dày cộp của mình, rồi dùng một tờ giấy thi che mặt lại, ngủ vô cùng bình thản.
Lâm Kim thức dậy thì phát hiện mình ở trong một phòng học.
Phòng học này giống y như đúc với phòng học ba năm cấp ba của cô, phía trước là bảng đen có thể di chuyển lên xuống trái phải và màn hình máy chiếu. Phía trên bảng đen treo một chiếc đồng hồ hình tròn, cùng khẩu hiệu chữ trắng nền đỏ “Cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên”. Phía sau là những bức vẽ trên tấm bảng đen thô ráp.
Chiếc bàn và ghế bằng gỗ màu vàng quen thuộc, màu đồng phục xanh trắng quen thuộc, toàn bộ phòng học đầy người.
Theo cô biết, cái bàn thời cấp ba của cô bây giờ đã sớm biến thành bàn nhựa màu xanh tiện lợi. Bàn học gỗ đã bị loại bỏ toàn bộ.
Kỳ lạ là trước mặt cô không chất đầy những cuốn sách giáo khoa hay bài thi vân vân.
Bên trên chiếc bàn vuông là một cái bếp tròn, một nồi lẩu uyên ương hình vòng tròn thái cực bát quái. Nước dùng đỏ trong nồi chậm rãi sôi trào lên, không có nước dùng trắng.
Bốn góc bàn chất đầy đĩa màu trắng. Trong đĩa xếp những cuộn thịt bò có chút mỡ ở giữa, thịt bò viên vo tròn và gân bò viên, nấm kim châm trắng, mì vàng óng và xiên đậu hũ, trứng cút hình bầu dục trơn truột, rau cúc xanh mơn mởn. Thậm chí còn có tóp mỡ thơm phưng phức.
Lâm Kim sợ ngây người.
Cô ngắm nhìn bốn phía, phát hiện các bạn học không nhìn rõ mặt đều đang rất vui vẻ dùng đôi đũa thật dài nhúng thịt.
Giáo viên không rõ mặt đứng trên bục giảng chậm rãi nói.
“Các bạn học, nội dung tiết học này của chúng ta là canh thời gian chuẩn để cho thức ăn vào nồi...”
Lâm Kim phát hiện mình còn có bạn cùng bàn, là một chàng trai đang cúi đầu, nhìn không rõ diện mạo.
Cô đưa tay, vỗ nhẹ bạn cùng bàn.
Cô cho là mình đang gặp ác mộng hoặc là giấc mơ kỳ lạ. Lúc chàng trai ngẩng đầu, Lâm Kim liền biết chính xác, đây là một giấc mơ đẹp.
Bởi vì chàng trai vừa mới ngẩng lên mang bộ dáng của Hướng Ca năm mười sáu tuổi.
Tóc vẫn xoăn như cũ, đôi mắt tinh khiết như dòng suối.
Lâm Kim quả thật là nhìn ngây người.
Lông mi dài rậm của Hướng Ca tiến đến gần giống như muốn chạm lên mặt cô.
Đẹp đến ngạt thở.
Mặt Lâm Kim đỏ dần lên, đỏ hơn cả nồi lẩu mỡ bò trước mặt.
“Chào... cậu?” Hướng Ca nghi hoặc mở miệng.
Rõ ràng anh cũng không biết mình ở đâu, nữ sinh này nhìn có chút quen mắt?
Lúc này, vì thẹn thùng nên Lâm Kim né tránh ánh mắt Hướng Ca, chăm chú nhìn vào nồi lẩu đang sôi trào lên.
“Hướng Ca! Sao em lại nhìn chằm chằm Lâm Kim như nhìn miếng thịt bò nhiều mỡ vậy?”
Giọng nói nghiêm khắc của giáo viên truyền tới từ bục giảng, cả lớp cười vang.
Mặt Lâm Kim càng đỏ hơn.
Anh, sao anh lại còn nhìn cô? Nhìn cô làm gì? Còn giống nhìn miếng thịt bò nhiều mỡ nữa?
“Lâm Kim.” Hướng Ca nhíu mày, luôn cảm thấy đã nghe qua cái tên này ở nơi nào.
“Lâm Kim! Hướng Ca! Hai em sao còn không mau bắt đầu nhúng thịt bò đi?!”
Diện mạo giáo viên trên bục giảng dần hiện lên rõ ràng, là giáo viên số học Lâm Kim sợ nhất hồi cấp 3. Bà ấy là một giáo viên vô cùng nghiêm khóc, tóc rất dài, mày rậm mắt to, mặt chữ điền.
Lúc bài thi toán học của Lâm Kim không tới 120 điểm, còn vinh dự được bà nện cho một hộp phấn.
Lâm Kim nghĩ, nhất định là mình gặp ác mộng rồi.
Cũng không đúng, trong ác mộng có Hướng Ca thì đâu còn là ác mộng.
Lâm Kim vô cùng sợ hãi vị giáo viên này. Nhìn những người khác vội vã nhúng thịt bò vào nồi, cô nhanh chóng lục lọi một phen, tìm được thêm một đôi đũa và một cái chén nhỏ màu trắng.
Cô lấy thịt bò trên bàn, khẽ bỏ vào trong nồi.
Hướng Ca bên cạnh còn đang nhìn cô, không nhúc nhích.
“Cậu, sao cậu không nhúng?” Cảm giác thẹn thùng được thần tượng nhìn mình, tâm tình cô loạn cào cào như đang nhảy disco.
Lâm Kim là người lấy việc giúp người khác làm niềm vui, cầm lấy thịt bò trên bàn Hướng Ca chuẩn bị nhúng luôn vào nồi.
Nhưng cùng lúc cô lại ngây ngẩn cả người.
Cô phát hiện nồi lẩu của Hướng Ca không giống mình.
Chẳng biết anh có phải là người chơi vàng không hay là liên quan đến nhân phẩm cá nhân. Trên bàn học của anh là một cái nồi bốn ngăn, theo thứ tự là nước dùng nấm trong veo, nước dùng cà chua đậm đặc, nước dùng mỡ bò cay đỏ rực, cùng với nước dùng gà sữa dừa.
Lâm Kim: “...” Sao mà mơ cũng khác biệt như thế.
“Cậu thích, ăn vị nào?”
Câu này Lâm Kim cố hết sức để hỏi.
“Cay.” Giọng nói thanh lãnh của Hướng Ca chỉ phun ra một chữ.
Lâm Kim nhanh chóng nhúng cuộn thịt bò vào trong ô vuông đựng nước dùng cay.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đến kiểm tra chấm điểm trình độ học sinh nhúng thịt một chút.”
Giáo viên đi từ trên bục giảng xuống, trong tay còn cầm một cây thước dạy học.
Lâm Kim căng thẳng đến mức tay run rẩy, vội vàng vớt thịt bò đã nhúng mình trong nồi lẩu không biết bao lâu.
Giáo viên này thích đeo giày cao gót, đi đường kêu lạch cạch lạch cạch.
Lâm Kim cúi đầu, nghe thấy âm thanh lạch cạch lạch cạch dần tới gần, đứng trước bàn bọn họ.
“Đưa chén cho tôi.” Đây là ngữ khí không cho phép từ chối.
Lâm Kim nở một nụ cười rất khó coi, đưa cái chén nhỏ màu trắng của mình đến trước mặt giáo viên.
Giáo viên chỉ nhìn một chút, liền nói: “Một phút, quá già.”
“Xin lỗi!” Lâm Kim vừa nghĩ tới giáo viên liền bị sự sợ hãi chi phối, sợ thước dạy học rơi vào tay mình.
Giáo viên giơ cao cây thước lên, đang chuẩn bị mở miệng thì giọng nói Hướng Ca đã vang lên.
“Cô giáo, thịt bò của em cũng nấu già rồi.” Anh chậm rãi nói, vừa bình tĩnh chỉ vào thịt bò đang cuộn tròn trong nồi lẩu. Thời gian nhúng rõ ràng không đạt tiêu chuẩn.
Thấy Hướng Ca chủ động vạch trần bản thân, Lâm Kim cũng không biết nên nói gì.
“Sao cậu ngốc như vậy, giáo viên phạt tớ là được.” Lâm Kim vội vã nghiêng đầu sang nhìn anh, nhỏ giọng nói.
“Các em xem lại mình một chút, ngay cả thời gian nhúng thịt bò cũng không nắm giữ được?! Về sau lúc thi nhúng thịt bò trong nồi lẩu thì các em phải làm sao!”
Cái gì?! Còn có thi lẩu thịt bò.
“Xin lỗi giáo viên, chúng em không cố ý! Cô tha cho chúng em đi!” Khuôn mặt Lâm Kim nhăn lại một cục, giọng nghẹn ngào. Hướng Ca vô cùng không hiểu, vì sao cô gái này nói khóc là liền khóc.
“Nếu thất bại tôi phạt mỗi người các em nhúng thêm một đĩa thịt bò!”
“Một đĩa thịt bò, hả?” Lúc Lâm Kim đã chuẩn bị tốt để nghe hình phạt, xem xem có thể dùng nước mắt khiến giáo viên cảm động không. Kết quả cô nghe được phạt thêm một đĩa thịt bò.
Thước dạy học của giáo viên nhẹ nhàng hất lên trong không trung, trên mặt bàn hai người họ đều có thêm một đĩa thịt bò.
Còn có ma pháp sao?
Lâm Kim: “...” Thật sự là không đi theo lối mòn bình thường mà.