Một Bước Lên Tiên

Hai ngày sau.

Trong một căn biệt thự ở thủ đô.

Ngô Quế Hương, một người phụ nữ đã sắp 50 tuổi rồi nhưng vẻ ngoài vẫn thùy mị, khí chất nhã nhặn, trông như một người phụ nữ mới 34 tuổi. Lúc này, bà đang cầm cốc trà Long Tỉnh bước tới.

Người này là mẹ của Bạch Diệc Phi.

Ngô Quế Hương đặt trà lên chiếc bàn gỗ ở sân thượng, sau đó ngả lưng lên chiếc ghế dựa sát bên tắm nắng.

Bà rót trà cho mình và người đàn ông trung niên ở bên cạnh, sau đó uống một ngụm, vui vẻ nói: “Lần này nó làm rất tốt”.

Người đàn ông là bố ruột Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng. Nghe thấy lời vợ, ông cũng chỉ bình thản nói: “Tạm được, nó cũng chỉ đánh sập một tập đoàn Liễu Thị mà thôi, cũng không có gì to tát, mà tốc độ trưởng thành của nó cũng coi như nhanh”.

Ngô Quế Hương đắc ý: “Chứ còn gì nữa, con trai tôi sao có thể kém được”.

“Nhưng vẫn kém hơn em trai nó nhiều lắm”, Bạch Vân Bằng hơi cau mày, uống một ngụm trà.

Vừa nghe đến em trai của Bạch Diệc Phi thì Ngô Quế Hương lập tức cau mày, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bạch Vân Bằng lại nói: “Thật ra lần này nó vẫn phạm phải một sai lầm”.

“Sai lầm gì?”, Ngô Quế Hương hoàn hồn hỏi.

Bạch Vân Bằng lạnh nhạt: “Làm việc quá cảm tính”.

“Hử? Là đứa bạn đó?”

Bạch Vân Bằng ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Người tên Vương Lâu ấy cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, hơn nữa tôi còn cảm thấy dường như có người âm thầm giúp Bạch Diệc Phi”.

“Thông gia ư?”

Bạch Vân Bằng cười với bà: “Tôi không biết có phải hay không nhưng nhà thông gia này không tầm thường chút nào”.

Ngô Quế Hương nghe vậy cười khẽ: “Chứ còn gì nữa”.

Những chuyện liên quan đến Lý Cường Đông ở thành phố Thiên Bắc bọn họ đều đã biết rõ ràng.



Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.

Long Linh Linh rất kinh ngạc: “Tôn Trình cố ý cho người dùng những miếng ốp chống cháy đó?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Trước mắt thì là vậy”.

Lúc trước Bạch Diệc Phi đưa Long Linh Linh đến khu công trình giai đoạn 2 ở cảng Lam Ba, anh còn hỏi tại sao không dùng cả hai mà lại để bên ít bên nhiều. Khi đó Tôn Cường trả lời là công nhân tùy ý lấy nhưng ánh mắt gã ta cứ lảng tránh anh, rõ ràng có vấn đề.

“Liễu Tiêu Dao và Vương Lâu cùng sản xuất miếng cách nhiệt không chống cháy, nhưng thực tế, Vương Lâu đã gài bẫy Liễu Tiêu Dao, vì thế cậu ấy mới sản xuất những miếng chống cháy đạt tiêu chuẩn. Nhưng cho dù vậy, tại sao công nhân của chúng ta chỉ dùng những tấm do cậu ấy sản xuất?”

Long Linh Linh hơi ngây ra: “Do Vương Lâu cố ý dặn dò Tôn Trình sử dụng những miếng chống cháy đạt tiêu chuẩn”.

“Đúng vậy”.

“Chẳng qua Vương Lâu đã cho Tôn Trình lợi ích, nếu không ai thèm đi để ý những chuyện này”.

Những việc này đều được sắp đặt vô cùng tỉ mỉ, mỗi một bước đều chặt chẽ không một kẽ hở.

Ban đầu, Vương Lâu mua chuộc ông chủ của siêu thị nhỏ, để lộ tin tức giả cho Liễu Tiêu Dao. Sau đó lừa Liễu Tiêu Dao sản xuất miếng chống cháy không đạt tiêu chuẩn, rồi lại mua chuộc Tôn Trình để tập đoàn Hầu Tước sử dụng những tấm chất lượng tốt.

Cuối cùng, càng đáng sợ hơn là, Bạch Diệc Phi lại đoán được kế hoạch của bọn họ, vì thế anh cũng hùa theo, giả vờ như bản thân bị nhốt trong đồn cảnh sát, cho Liễu Tiêu Dao cơ hội khiến gã lộ tẩy.

Những điều này, nếu xảy ra sai sót gì thì sẽ hoàn toàn thất bại!

“Vậy nên xử lý Tôn Trình thế nào?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không cần, người như Tôn Trình rất nhiều, cô giải quyết được một kẻ, lại không giải quyết được hàng nghìn kẻ khác. Thay vì tìm một người mới thì không bằng lợi dụng Tôn Trình, đặt gã trong tầm kiểm soát, như vậy thì càng yên tâm”.

“Cô rảnh rỗi thì đi chỉnh đốn gã một chút là được”.

Lúc này Trương Vinh xông vào: “Chủ tịch, không hay rồi chủ tịch”.

“Chủ tịch, chẳng phải cậu bảo tôi đi điều chỉnh lại các nguồn lực của Liễu Thị sao?”, Trương Vinh mặt mày trầm trọng: “Nhưng lúc tôi đến, Liễu Thị đã bị thu mua rồi!”

Tập đoàn Liễu Thị lần này coi như hoàn toàn sụp đổ, Liễu Tiêu Dao bị bắt, người nhà họ Liễu ít nhiều đều không trong sạch, các cấp cao coi như không còn ai rồi.

Ngược lại Liễu Chiêu Phong, lúc trước bị Liễu Long đuổi đi, không can thiệp vào chuyện này nên tránh được một kiếp.

Tập đoàn Liễu Thị là tập đoàn lớn thứ 2 ở Thiên Bắc, sau khi sụp đổ, các nguồn lực của nó chắc chắn ai ai cũng muốn được chia phần, thế nhưng kẻ nào lại to gan như vậy, dám nẫng tay trên tập đoàn Hầu Tước?

“Hử?”, Bạch Diệc Phi nhướn mày: “Đây là lần thứ 3 rồi nhỉ?”

Trương Vinh gật đầu: “Hơn nữa lại là tập đoàn Thủy Tinh!”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì ngây ra một lát, sau đó gật đầu, bình thản nói: “Tôi biết rồi”.

Trương Vinh cũng sững người: “Chủ tịch, cậu không tức giận à? Tập đoàn Thủy Tinh đã hết lần này đến lần khác đã cướp mất tập đoàn mà chúng ta muốn thu mua rồi!”

Bạch Diệc Phi không để bụng mà cười.

Tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu là anh bảo cậu ta đi làm, nguồn lực của nó đều là bọn họ nhân công ty khác gặp khó khăn mà kiếm được, vì thế tập đoàn Thủy Tinh cũng coi như là của anh.

Cùng lúc đó, trên sân thượng tập đoàn Thủy Tinh, Vương Lâu yên lặng đứng đó, dõi mắt nhìn xuống dưới.

Một lát sau, một người mặc chiếc áo tay lỡ, đội mũ lưỡi trai đi đến.

“Đứng ngắm cảnh ở nơi này cũng không tồi”, người đó khẽ cười.

Vương Lâu không quay đầu, chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt.

Sau đó, người đàn ông cởi mũ xuống: “Lần này Bạch Diệc Phi hẳn đã hoàn toàn tin tưởng anh rồi chứ?”

Vương Lâu quay đầu lại nhìn gã. Khuôn mặt quen thuộc, nếu Bạch Diệc Phi ở đây nhất định sẽ kinh ngạc, thậm chí phẫn nộ.

Bởi vì người này là Liễu Chiêu Phong vừa thoát được một kiếp.

“Tại sao cậu không có dù chỉ là một chút cảm giác?”

Liễu Chiêu Phong khẽ hừ một tiếng: “Tại sao phải có cảm giác?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui