Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất: “Đưa về”.

...

Trong căn phòng nhỏ âm u, Bông hoa bị mấy sợi xích to bằng đầu ngón tay cái xích chặt cả tay lẫn chân, do ả ta vẫn đang ngất nên không có sức đứng lên mà bị đặt ngồi tựa vào bên chân tường, còn đầu thì lệch về một bên.

Bạch Diệc Phi đứng ở vị trí chỉ cách khoảng hai mét, ra hiệu cho Bạch Hổ làm cho ả tỉnh dậy.

Bạch Hổ bước tới, không hề nể nang gì mà vươn tay tát thật mạnh vào mặt Bông hoa “Bốp” một tiếng vang dội.

Bông hoa của Linh Nam tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liền phát hiện mình bị xích sắt xích lại thì cố sống cố chết giãy dụa, mắt ả vằn lên đầy hận thù nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Mày sẽ không được chết tử tế!”

“Tại sao tao lại không được chết tử tế?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Là do mày đến báo thù cho chồng mày? Nhưng mà sao tao lại nhớ chồng mày không phải do tao giết nhỉ”.

Bông hoa của Linh Nam tận mắt nhìn thấy Tần Hoa nổ súng bắn chết La cuồng, nhưng tất cả những điều này không phải đều xuất phát từ Bạch Diệc Phi hay sao?

Nếu như Bạch Diệc Phi không giết hai tên học trò của Vua Linh Nam trước thì ông ta sẽ không đến thành phố Thiên Bắc tìm giết Bạch Diệc Phi, như vậy thì sẽ không có những chuyện xảy ra tiếp theo, như vậy thì chồng ả sẽ không chết.

“Chúng mày đều đáng chết!”, biểu cảm trên mặt Bông hoa vô cùng hung ác.

Bạch Diệc Phi nhìn ả giãy dụa một cách vô ích nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu: “Mày vì chồng mà làm như vậy quả thực là cảm động cả trời đất, nhưng mà mày có từng nghĩ đến việc, mày chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ đáng thương không?”

"Lợi dụng tình cảm của mày với chồng, biến mày trở thành một công cụ giết người, đợi đến khi mày không còn giá trị lợi dụng nữa thì lại coi mày như một quân cờ mà ném đi không thương tiếc, à không, phải nói chính xác là xử lý mới đúng!”

Bông hoa nghe đến đây thì đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Ý mày là gì?”

Bạch Diệc Phi không trả lời mà hỏi: "Là ai nói cho mày hành tung của tao?”

Bông hoa nghe vậy thì quay mặt đi không thèm trả lời.

Thực ra Bạch Diệc Phi có một suy đoán.

Chuyện về bệnh viện tư nhân chỉ có một số ít những người bên cạnh anh biết được, nhưng trong đó lại có một ngoại lệ.

Vương Hải vốn không phải là người ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhưng mà ông ta lại biết đến bệnh viện tư nhân của anh, đồng thời ông ta cũng là người đưa ra lời hứa sẽ bảo vệ Hầu Tước, với điều kiện là chỉ cần ăn một bữa thật ngon.

Vương Hải là người duy nhất không phải là người của mình nhưng lại biết được hành tung của anh.

Bạch Diệc Phi hờ hững nhìn Bông hoa, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Vương Hải nói cho mày chứ gì”.

Đồng tử của Bông hoa bỗng nhiên co lại, ngay sau đó vội cụp mắt xuống như đang che giấu gì đó.

Mà Bạch Diệc Phi thì không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt ả ta, cho nên anh đã có thể chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.

"Lời tao nói lúc nãy, mày cứ suy nghĩ cho kỹ, mày muốn báo thù cho chồng mày hay là trở thành quân cờ cho người khác”.

Con ngươi của Bông hoa hơi co lại, dường như ả đang nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi sau đó dốc sức nói: “Vậy thì mày giết tao đi!”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không, tao sẽ không giết mày, tao sẽ thả mày đi”.

Bông hoa kinh hãi nhìn chằm chằm anh: “Mày muốn thả tao đi? Mày muốn làm gì?”

Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng nói: “Vậy tao sẽ cho mày thêm một sự lựa chọn nữa, làm vệ sĩ của tao thì sao?”

“Mày nằm mơ đi!”, Bông hoa không suy nghĩ mà trả lời thẳng thừng.

Bạch Diệc Phi cảm thấy nhạt nhẽo nên hừ một tiếng rồi quay ra nói với Bạch Hổ: “Thả đi!”

Sau đó, Bạch Diệc Phi lại nhìn Bông hoa: “Một phụ nữ, cần gì phải khổ như vậy? Quay về sống một cuộc sống yên ổn đi, đừng có tham gia vào những chuyện như thế này nữa, nếu còn có lần sau thì mày chưa chắc đã được may mắn như vậy nữa đâu”.

Bạch Hổ không nói năng gì liền mở khoá xích sắt thả Bông hoa đi.

Bông hoa hơi ngừng lại, cuối cùng quay sang trợn mắt lườm Bạch Hổ: “Lần sau mà rơi vào tay tao, thì tao sẽ không mềm lòng đâu”.

Mặt Bạch Hổ vô cảm, thậm chí anh ta còn chẳng thèm ừ hữ một câu.

Bông hoa hừ mũi rồi rời đi.

Bên ngoài chính là hành lang của bệnh viện tư nhân, thoạt nhìn thì chẳng ai có thể đoán ra bên trong lại là cảnh tượng như hồi nãy cả.

Sau khi Bạch Diệc Phi ra ngoài, anh đi tìm Ngưu Vọng, cuối cùng thì Ngưu Vọng cũng có được cơ hội để hỏi cụ thể tình hình: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

"Trước đây người hạ độc em chính là học trò của vua Linh Nam, hắn chết rồi, ông ta đến tìm em trả thù, có lẽ còn có người nhân cơ hội này cũng thuê người giết em, Bông hoa của Linh Nam này cũng là học trò của ông ta”.

Ngưu Vọng lo lắng nói: “Vậy cậu…”.

“Không sao”, Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Em sẽ giải quyết việc này”.

Ngưu Vọng cũng không thể giúp được gì cho Bạch Diệc Phi, điều duy nhất mà ông ta có giúp Bạch Diệc Phi đó là khi anh bị ốm hoặc bị thương, nhưng mà ông ta lại không hề mong muốn Bạch Diệc Phi gặp phải những chuyện không may mắn này.

Trên đường đi, Bạch Diệc Phi bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Hải.

“Tiểu Bạch nè, ngày kia tôi có việc phải quay về một chuyến, hay là ngày mai chúng ta gặp mặt nhau nhỉ?”, Vương Hải nói thẳng vào vấn đề.

Bạch Diệc Phi hơi nhướng mày: "Được, không có vấn đề gì”.

Vương Hải cười cười: “Đúng rồi, vấn đề của doanh nghiệp kia tôi đã giải quyết xong rồi, anh yên tâm đi!”

“Vậy cảm ơn ông Vương nhé”, Bạch Diệc Phi đáp.

Vương Hải cười nói: "Anh khách sáo với tôi làm gì, những gì tôi đã nói thì ắt sẽ làm được”.

Bạch Diệc Phi đáp lời sau đó hẹn lại chính xác thời gian và địa điểm ngày mai rồi tắt điện thoại.

Vương Hải hoàn toàn không hề đề cập đến Bông hoa, nhưng ông ta lại gọi cho anh đúng vào lúc này thì quá là trùng hợp, cũng có thể coi đó như một loại ám thị.

Quay trở lại biệt thự, Bạch Hổ không xuống xe mà quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi đi đón một người”.

Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, phải đợi đến sau khi chiếc xe ra khỏi khu biệt thự anh mới phản ứng lại: “Anh ta đi đón ai vậy? Hẳn là không phải đi đón Chung Liên chứ?”

Chung Liên giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện mà, nói vậy thì Bạch Hổ hẳn là nên quay về bệnh viện để thăm em gái của mình chứ?

Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, đợi anh ta quay về rồi hỏi sau.

Một lúc sau, Bạch Hổ đưa theo Từ Lãng quay về.

Khi nhìn thấy Từ Lãng, Bạch Diệc Phi hơi bất ngờ: “Lúc đó anh đi đâu vậy?”

“Tôi bị thương, mà tôi cũng quen tự xử lý vết thương rồi”, Từ Lãng trả lời.

Câu trả lời này khiến Bạch Diệc Phi chẳng biết phải nói gì và anh cũng không hỏi thêm Từ Lãng nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui