Một Bước Lên Tiên

Hôm nay Bạch Diệc Phi đặc biệt mặc bộ đồ âu và đeo đồng hồ hàng hiệu. Toàn thân anh toát ra khí thế của người có địa vị cao, khiến người ta không kìm nổi mà thấy sợ hãi.

Nhưng trước khi xuất hiện, anh phải đi gặp một người.

“Cô đi dẫn Tô Đại Lưu đến đây”.

Không lâu sau, Long Linh Linh dẫn Tô Đại Lưu đến. Sở dĩ ông ta đi theo Long Linh Linh vì sắc đẹp của cô ta. Ông ta vốn cảm thấy tức giận định rời đi rồi nhưng khi nhìn thấy Long Linh Linh thì lại thay đổi chủ ý.

Vừa hay, Long Linh Linh bảo ông ta đi cùng đến một nơi. Ông ta vừa nghĩ thì lập tức hưng phấn hẳn lên, sau đó đi cùng luôn. Nhưng một lúc sau thì nhìn thấy Bạch Diệc Phi.

“Đây… Đây là ai vậy?”, Tô Đại Lưu đã được sống trong lối sống xa xỉ nhiều tháng nên giờ ông ta đã không còn ấn tượng gì với Bạch Diệc Phi nữa rồi.

Long Linh Linh đứng đó, rất cung kính nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa chủ tịch, ông ta đã đến rồi ạ”.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn Tô Đại Lưu. Ông ta cũng nhìn anh, nói có chút kinh ngạc: “Chủ tịch ư?”

“Ồ, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”, Tô Đại Lưu lúc này có chút ấn tượng mơ hồ, còn cụ thể gặp ở đâu thì không nhớ rõ.

Lúc này, Long Linh Linh phải lên tiếng nhắc nhở: “Vị này là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước”.

“Cái gì?”, Tô Đại Lưu nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước? Vậy tôi thì sao?”

Bạch Diệc Phi nhìn Tô Đại Lưu, hỏi: “Có phải là ông không biết?”

Lúc này, Tô Đại Lưu cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, đột nhiên ông ta nhớ ra. Cuối cùng ông ta cũng nhớ ra đã từng gặp Bạch Diệc Phi ở đâu rồi.

Chính là trên tàu cao tốc, sau đó là trong chiếc xe sang.

“Cậu, cậu…”, lúc này Tô Đại Lưu gần như hiểu được rồi. Đây mới là chủ tịch thật sự, còn hơn một tháng nay mình chỉ là thế thân thôi.

Tô Đại Lưu thấy kinh hãi, tất cả những thứ hiện giờ của ông ta đều dựa vào Bạch Diệc Phi. Đồng thời giờ đây mới thấy Bạch Diệc Phi xuất hiện với dáng vẻ như này, lại trẻ tuổi, còn ông ta hơn bốn mươi tuổi rồi, cảm thấy có chút không tương xứng.

Nói thế nào được nhỉ? Tuổi trẻ mà đã có thủ đoạn như này, lại còn có được khí chất đến vậy. Đợi đến độ tuổi của ông ta thì nhất định sẽ lên một tầng cao mới, và ông ta thì không động vào nổi rồi.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Biết tôi gọi ông đến làm gì không?”

“Tôi biết chứ”, Tô Đại Lưu vẻ mặt khổ sở, nói: “Chẳng phải nói là những ngày tháng tốt đẹp của tôi kết thúc rồi sao?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không kìm nổi mà bật cười. Thật ra anh cũng không có ác ý gì với Tô Đại Lưu lắm, bao lâu nay ông ta giúp anh chống lại tai họa này, cũng coi như nợ ông ta một ân tình.

“Đợi lát nữa vào trong cùng với tôi đi”, Bạch Diệc Phi đứng dậy nói.

Tô Đại Lưu ngây người ra, hỏi: “Đi đâu cơ?”

“Phòng họp”.

“Á? Tôi vừa mới từ trong đó đi ra, bây giờ lại vào… Không phù hợp lắm chăng?”

Chủ yếu là ông ta vừa mới uy phong được một lúc, kết quả là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thật ra mặt rồi, vậy thì thể diện của ông ta để vào đâu, ngại chết đi được.

“À… Không muốn đi thì thôi vậy”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ bất cần: “Vậy thì tôi đành phải gọi cảnh sát vậy”.

“Ấy, không phải, đợi đã. Cậu gọi cảnh sát làm gì? Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”, Tô Đại Lưu thấy tim đập nhanh, nếu như gọi cảnh sát thì ông ta có bị coi là lừa gạt không? Lại còn dùng của tập đoàn Hầu Tước bao nhiêu tiền nữa.

Vì thế, Bạch Diệc Phi dẫn theo Tô Đại Lưu, Long Linh Linh và những lãnh đạo cấp cao của Hầu Tước đang đứng đợi ở bên ngoài cùng vào phòng họp.



Lúc này, trong phòng họp vẫn đang lên tiếng thảo luận về Hầu Tước. Từ Chí đang bảo người ghi chép lại ý kiến của từng người, đợi cuộc họp kết thúc sẽ kiểm tra sát hạch cả thể.

“Từng người một, bất luận có bao nhiêu thì chúng ta đều phải ghi chép hết lại, không được có bất kỳ sự bao biện nào”.

Nhất thời, mọi người đều xếp hàng ngay ngắn, nhẫn nại đợi người phía trước ghi chép rồi đến lượt mình.

Diệp Ngải từ đầu đến cuối đều không hề đứng ra, từ cách nhìn của người ngoài cuộc, nhìn thấy thế cục hiện giờ, kể cả lúc này Bạch Diệc Phi có đứng ra thì muốn đảo ngược tình thế cũng là điều không thể.

Vì thế, sau khi Diệp Ngải nhìn Lý Phàm một cái rồi yên tâm rời đi.

Chỉ có điều, Diệp Ngải vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu, mới đến thang máy liền bị người ta chặn lại.

“Anh muốn làm gì?”, Diệp Ngải cảnh giác nhìn người ở phía trước.

“Đưa cô đi thôi”.

“...”

Lúc này phòng họp mở ra.

Những người đang muốn tố cáo cùng với những người đến hóng chuyện, lúc này đều nhìn lại.

Giờ đây, ai đến phòng họp được? Nhưng sau khi mọi người nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì…

“Đây là Bạch Diệc Phi mà?”

“Đúng là Bạch Diệc Phi sao? Sao hắn lại đến đây?”

“Chẳng phải nói là Bạch Diệc Phi trở thành kẻ điên rồi sao?”

“...”

Bạch Diệc Phi chầm chậm đi vào, sau lưng anh còn có Long Linh Linh, Trương Vinh và đám lãnh đạo cấp cao của Hầu Tước và Tô Đại Lưu đang đi sau cùng.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Bạch Diệc Phi chứ không ai chú ý đến Tô Đại Lưu.

Lý Phàm là người kích động nhất, gã ta kinh hãi đến nỗi như muốn từ xe lăn mà đứng phắt dậy. Tiếc là gã ta không đứng nổi, vì vậy đành phải hét lớn lên: “Bạch Diệc Phi? Sao mày lại đến đây, thằng ngốc này”.

“Đúng là tên ngốc à”.

“Thằng ngốc còn đến đây làm gì? Chuyện gì đây?”

“Không biết nữa, kẻ ngốc có nghe hiểu lời chúng ta nói không?”

Lúc Từ Chí nghe thấy câu này thì chau mày, tự hỏi ‘Thằng ngốc ư? Bạch Diệc Phi là kẻ ngốc? Làm sao có thể thế được? Nếu hắn là kẻ ngốc, vậy thì sao Vương Hải bị giết được?’

Lẽ nào trong chuyện này còn có chuyện gì mà ông ta không biết sao?

Từ Chí quyết định lặng lẽ quan sát sự việc, xem ra chuyện này không đơn giản rồi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui