Một Bước Lên Tiên

Ngưu Kim thấy thế thì có chút lo lắng, lẽ nào những lời ban nãy là thật? Bạch Diệc Phi thật sự xảy ra chuyện rồi sao? Tiêu Vinh Đào xùy một tiếng, nói: “Giám đốc Phùng để ý đến cô là nể mặt cô rồi đấy, cô đừng giả bộ thanh cao nữa. Dù sao thì chồng cô cũng không còn nữa, cô còn sợ cái gì?”

“Đúng thế! Tổng giám đốc Lý, chúng ta đều là người kinh doanh, chuyện gì cũng dễ thương lượng mà”, giám đốc Phùng nheo mắt nhìn Lý Tuyết với vẻ háo sắc.

Lý Tuyết thấy ghê tởm, lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý”.

“Chuyện này không do cô làm chủ đâu”, giám đốc Phùng cười lạnh một tiếng, nói: “Hôm nay cô đã đến đây rồi, còn tưởng sẽ đi được sao?”

Lý Tuyết lập tức thấy lo lắng, hỏi: “Ông muốn làm gì?”

“Làm gì ư?”, giám đốc Phùng cười nói: “Tất nhiên là làm chuyện đó với cô rồi”.

Lý Tuyết tức giận trừng mắt nhìn ông ta rồi lại nhìn Tiêu Vinh Đào. Đột nhiên cô hiểu ra, chuyện hôm nay thật ra chỉ là màn kịch nhằm vào cô mà thôi.

Tiêu Vinh Đào khoanh tay trước ngực, cười nói: “Lý Tuyết! Cô đã không còn chỗ dựa nữa rồi, không cần phải cố chấp đâu, có tác dụng gì chứ? Kết quả chẳng phải cũng như vậy thôi sao?”

Ngưu Kim thấy thế thì trán toát mồ hôi, nói: “Hai vị, mặc dù không biết chủ tịch Bạch đi đâu nhưng trước khi có tin chính xác thì Tổng giám đốc Lý vẫn là vợ của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước mà”.

“Vậy thì đã sao?”, Tiêu Vinh Đào không thèm bận tâm, nói: “Lẽ nào các người vẫn ôm hy vọng sao? Đừng đùa nữa, những kẻ thù mà hắn ta đắc tội, có ai là dễ đối phó đâu?”

“Cứ coi như chỉ mất tích mấy ngày thì có khả năng hắn cũng bị giết rồi chứ đừng nói là mất tích một tháng. Tôi thấy chắc hiện giờ hắn đang nằm ở góc nào đó không rõ, thịt trên người cũng thối rữa rồi chăng?”

“Tiêu Vinh Đào”, Lý Tuyết phẫn nộ nói: “Hiện giờ Bạch Diệc Phi có thế nào thì cũng không đến lượt anh nói”.

Lý Tuyết không dám tưởng tượng Bạch Diệc Phi có thật sự bị người ta hại rồi hay không hoặc là giống như Tiêu Vinh Đào nói, thịt trên người đã thối rữa…

Ngưu Kim vội nói: “Tổng giám đốc Lý, hay là…”.

Lý Tuyết quét nhìn ông ta một cái, sau đó đứng lên nói: “Kể cả công ty có phá sản thì tôi cũng không đồng ý”, nói xong Lý Tuyết liền đi ra ngoài.

Ngưu Kim thấy vậy nên đành đi theo.

“Đứng lại”, Tiêu Vinh Đào gọi Lý Tuyết và Ngưu Kim lại: “Người này có thể đi nhưng Lý Tuyết nhất định phải ở lại”.

Lý Tuyết xoay người lại, nói: “Tiêu Vinh Đào, anh đừng ức hiếp người quá đáng”.

“Đâu có? Rõ ràng là hai bên hợp tác cùng có lợi mà”, Tiêu Vinh Đào cười nham hiểm rồi quay đầu nói với giám đốc Phùng: “Ông nói có phải không?”

“Chứ còn sao nữa”, ông ta cũng đứng lên nói: “Tổng giám đốc Lý, cô yên tâm, cô đi theo tôi thì tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu”.

Lý Tuyết chau mày ghê tởm, cũng không muốn nói thêm gì với ông ta. Cô đi thẳng ra cửa phòng. Nhưng vừa mở cửa ra thì bên ngoài đã có hai vệ sĩ áo đen ngăn cô lại.

Lý Tuyết sững người ra, xoay người phẫn nộ quát lên: “Các người muốn ép tôi? Tôi nói cho các người biết, đây là phạm pháp đấy”.

Tiêu Vinh Đào cười, nói: “Lý Tuyết! Không ai biết chuyện này đâu”.

“Anh…”, Lý Tuyết quay đầu lại nhìn Ngưu Kim, nói: “Ông báo cảnh sát đi”.

Ngưu Kim cầm điện thoại lên nhưng do dự không trượt màn hình.

Lúc này Tiêu Vinh Đào cũng nhìn ra sự do dự của ông ta nên nói: “Chắc ông cũng biết Bạch Diệc Phi không còn nữa thì Hầu Tước cũng không là cái gì. À phải rồi, có lẽ không bao lâu nữa, Hầu Tước cũng sẽ thay chủ đấy”.

“Vì vậy, lúc này hãy đứng đúng hàng, nếu không liên lụy đến tiền đồ của mình đấy. Ông nói phải không?”

“Tiêu Vinh Đào”, Lý Tuyết nắm chặt nắm đấm, hận nỗi không thể lên trước tát cho gã hai cái.

Tiêu Vinh Đào không để ý đến Lý Tuyết mà tiếp tục khuyên Ngưu Kim: “Ông mà đến chỗ tôi thì tôi bảo đảm ông sẽ có chức vụ cao hơn. Hoặc nói cách khác, tôi sẽ cho ông làm giám đốc của công ty con, thấy thế nào?”

Ngưu Kim trợn to hai mắt, hỏi: “Công ty con ư?”

“Đúng thế”, Tiêu Vinh Đào gật đầu nói tiếp: “Vì đến lúc đó Hầu Tước thay chủ, chúng tôi có thể được lợi từ đó, muốn thành lập một công ty con chẳng phải quá dễ dàng sao?”

Ngưu Kim như đang mâu thuẫn tư tưởng, còn giám đốc Phùng nhìn Lý Tuyết với vẻ thèm khát, lúc này có chút không nhẫn nại được mà nói: “Tôi nói này, đừng nhiều lời nữa, mau lên đi”.

Tiêu Vinh Đào cười nói: “Cũng phải, một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà”.

“Dẫn đi”, Tiêu Vinh Đào trực tiếp nói với vệ sĩ.

Vệ sĩ nghe thấy vậy liền nắm chặt lấy Lý Tuyết rồi đẩy cô lên phòng ở trên tầng.



Bạch Hổ chưa đưa Bạch Diệc Phi về nhà ngay mà đi đến một cửa hàng hoa trước. Bạch Diệc Phi muốn mua tặng Lý Tuyết một bó hoa.

Anh đi mua hoa còn Bạch Hổ ngồi trong xe đợi. Một lát sau, Bạch Hổ nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân.



Bạch Hổ cúp điện thoại thì lập tức xuống xe, khi tìm được Bạch Diệc Phi thì đúng lúc anh cầm hoa đi ra.

“Vợ anh xảy ra chuyện rồi”.

“Ban nãy Trương Hoa Bân gọi điện đến, nói là điều tra được công ty của vợ anh xảy ra chuyện rồi lại đi điều tra tư liệu của đối phương thì biết được đối phương tên là Phùng Dũng Cống. Tên này đặt phòng khách sạn lớn Thiên Bắc, hơn nữa người hẹn là vợ của anh”.

“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi đấm lên cửa sổ xe, nói: “Lái xe nhanh lên”.

Bọn chúng là đàn ông mà đặt cả phòng vip lẫn phòng khách sạn thì có gì không hiểu được.

Lửa giận trong người Bạch Diệc Phi ngút trời. Anh yêu Lý Tuyết như vậy, anh không nỡ chạm vào người cô khi cô chưa muốn, vậy mà có kẻ lại dám cưỡng ép cô.



Lý Tuyết bị đẩy vào trong phòng, giám đốc Phùng đi vào còn hai vệ sĩ thì canh gác bên ngoài.

Sau khi vào phòng, Lý Tuyết lập tức nấp ở góc tường với ý giữ khoảng cách với Phùng Dũng Cống nhưng tất cả đều vô dụng.

“Ông đừng qua đây”, Lý Tuyết nấp trong góc tường, nói: “Nếu chồng tôi mà biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.

Ông ta không sợ chút nào, nói: “Chồng cô đã chết dí ở đâu rồi, làm sao hắn không tha cho tôi được? Ha ha…”, ông ta kéo tay trắng nõn của Lý Tuyết, nói: “Ôi chao ơi, làn da này nhẵn quá đi…”.

Trong lòng Lý Tuyết thấy ghê tởm liền ra sức giãy dụa, một tay khác thì giơ lên tát vào mặt ông ta.

“Bốp”, một cái tát vang giòn.

“Mẹ kiếp, đồ thối tha, nể mặt mà không muốn à?”, nói xong ông ta không khách khí mà kéo Lý Tuyết lại rồi ném lên trên giường.

“A…”, Lý Tuyết bị đập lên trên giường nhưng không phải quá đau. Chỉ có điều, ban nãy trong lúc giằng co thì không cẩn thận chạm phải chân.

Phùng Dũng Cống đứng bên cạnh giường, dứt cà vạt của mình ra, nói: “Hừm, phụ nữ đúng là thối tha, miệng thì nói là đừng mà, nhưng đợi đến lúc thăng hoa rồi thì lại muốn nữa”.

Lý Tuyết không còn sức lực, cô co rúm trên giường, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Bạch Diệc Phi, anh ở đâu, mau đến cứu em”.

Trước đây chẳng phải mỗi lần gặp phiền phức gì, Bạch Diệc Phi đều như anh hùng xuất hiện sao? Sao lần này anh lại không xuất hiện? Lẽ nào anh thật sự đã…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui