Một Bước Lên Tiên

"Giết!", âm thanh đó lại vang lên, hơn nữa còn là tiếng của rất nhiều người.

Bốn người Bạch Diệc Phi lập tức quay đầu nhìn một cái, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người vừa tới không phải ai khác mà chính là đám người Bạch Hổ.

Bọn họ dựa vào lời chỉ đường của Trương Hoa Bân mà đến được đây.

Cuối cùng bốn người Bạch Diệc Phi cũng không cần phải chạy nữa, bọn họ dừng lại liền không ngừng thở hổn hển.

Bên kia, mấy tên đuổi theo Bạch Diệc Phi đã bị đám người Bạch Hổ tấn công từ phía sau, ngay lập tức bọn chúng cũng không kịp trở tay, hơn nữa đuổi theo bọn họ lâu như vậy nên thể lực cũng gần cạn kiệt đương nhiên không thể đấu lại đám người Bạch Hổ, chẳng mấy chốc mà mười mấy tên đã ngã xuống như rơm như rạ.

"Mẹ kiếp! Giết hết cho tao!"

Bọn chúng cũng không phải là đậu phụ mềm để mặc cho người ta chém giết, mười mấy người anh em đã bị giết nên bọn chúng nhất định sẽ đánh trả.

Thế là một trận hỗn chiến xảy ra.

Nhân cơ hội này Bạch Diệc Phi tranh thủ nghỉ ngơi để phục hồi thể lực.

"Tuyết Nhi, chờ lát nữa em hãy trèo lên rồi đi trước nhé", Bạch Diệc Phi dặn dò Lý Tuyết.

Lý Tuyết kiên quyết lắc đầu: "Em không muốn, chúng ta là vợ chồng, chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác!"

Trong lòng Bạch Diệc Phi rất cảm động nhưng anh càng lo lắng cho sự an toàn của Lý Tuyết hơn: "Tuyết Nhi, em..."

Trường Tiễu cắt ngang lời của Bạch Diệc Phi: "Chị dâu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe nhưng chị ở nơi này chỉ tạo thêm gánh nặng, anh ấy chính là mục tiêu đuổi giết của bọn chúng nên chắc chắn bọn chúng sẽ dùng chị để uy hiếp anh ấy".

"Nếu chẳng may chị lại bị bắt thì sao?", Trường Tiễu hỏi: "Lần này chẳng ai có thể tới cứu chúng ta đâu".

Đôi mắt Lý Tuyết đỏ hoe, cô thật sự rất muốn cùng Bạch Diệc Phi đối mặt với tất cả, cũng vô cùng lo lắng cho anh, cô sợ cô đi rồi anh sẽ bị đám người kia bao vây đến chết.

Cô không muốn Bạch Diệc Phi chết, càng không muốn sau khi trở về lại nghe được tin anh đã chết, cô sợ rằng đây sẽ là lần cuối mình có thể nhìn thấy anh.

Cuối cùng, Lý Tuyết cắn răng nói: "Cùng lắm thì chết cùng nhau!"

Lý Tuyết biết, tình hình hiện tại của bọn họ không thể kiên trì được bao lâu, phía sau còn có vô số người nữa xông tới cho nên dù có phải chết thì cũng muốn được bên anh!

Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn Lý Tuyết.

Anh biết Lý Tuyết yêu anh, nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ Lý Tuyết yêu anh sâu đậm đến nhường này!

Trường Tiễu thấy vậy há hốc miệng kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói gì, đồng thời anh ta cũng có chút ngưỡng mộ tình yêu của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi ôm lấy Lý Tuyết, trong lòng cũng đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Một mặt, anh mong Lý Tuyết sẽ bình an, mặt khác, anh cũng cảm thấy lời Lý Tuyết nói rất đúng, cùng lắm thì chết cùng nhau thôi, có cái gì mà phải trốn tránh?

Suy nghĩ một lúc rồi Bạch Diệc Phi nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em đi lên..."

"Anh lại muốn bỏ em một mình!", Lý Tuyết phẫn nộ trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Em còn điện thoại không?"

Trải qua cuộc đuổi giết lâu như vậy, chắc hẳn chiếc điện thoại của Bạch Diệc Phi trong lúc lật xe đã ở trong đó.

"Vẫn còn", chiếc điện thoại của Lý Tuyết ở trong chiếc túi của cô mà chiếc túi ấy cô vẫn luôn đeo trên người để đề phòng không liên lạc được với người khác, bây giờ thì nó cũng có tác dụng.

Bạch Diệc Phi nói: "Đưa điện thoại cho anh".

Lý Tuyết nhanh chóng đem điện thoại ra đưa cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhập một dãy số điện thoại rồi bấm gọi.

Chỉ chốc lát sau, đã có người nhận điện thoại, Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Hoa Bân, chúng tôi đang ở trên bãi biển ngoài cùng của thành phố Thiên Bắc, mau chóng chuẩn bị một chiếc thuyền tới đây, càng sớm càng tốt!"

Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi liền cúp máy.

Lúc này ba người Lý Tuyết mới hiểu rõ ý của Bạch Diệc Phi.

Bây giờ bọn họ bị mắc kẹt tại chỗ này, lên không nổi, đi cũng không xong.

Nhưng nếu có một chiếc thuyền, vậy thì bọn họ có thể chạy trốn bằng đường thủy, mấy người đó có muốn đuổi theo họ bằng thuyền thì cũng phải tốn một ít thời gian để chuẩn bị, đến lúc đó bọn chúng có đuổi theo cũng vô ích vì bọn họ đã sớm cao chạy xa bay rồi.

"Vậy tại sao em phải đi lên? Em có thể đi cùng mọi người", Lý Tuyết hỏi.

"Ừ, đi cùng nhau".

Bạch Diệc Phi ban đầu nghĩ sẽ để Lý Tuyết đi tìm Trương Hoa Bân, nhưng nhớ ra điện thoại liền hỏi, nếu điện thoại của Lý Tuyết không có ở đây, vậy chỉ có thể để Lý Tuyết rời đi tìm người tới cứu viện.

Nhưng mà điện thoại của Lý Tuyết vẫn còn ở đây, cho nên anh lựa chọn lập tức gọi điện cho Trương Hoa Bân, đành phải để Lý Tuyết đi theo.

Trường Tiễu thấy vậy vỗ vào vai Bạch Diệc Phi một cái: "Oắt con, vậy mà lại có thể tìm người đến giúp à!"

"Á...", khắp người Bạch Diệc phi đều là vết thương, cái vỗ vai này làm anh đau đến nhe răng nhe lợi: "Con mẹ anh, đừng có động tay động chân như thế chứ!"

Trường Tiễu nhẹ nhàng nói: "Tôi xúc động quá nên quên mất".

"Nghỉ ngơi đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì lên giúp bọn họ đi", Bạch Diệc Phi tức giận nói.

Trường Tiễu cười một tiếng: "Anh sai bảo tôi không ngượng mồm chút nào nhỉ".

Dứt lời, Trường Tiễu cũng người lái xe cùng nhau xông lên, có thêm hai người bọn họ nhập cuộc thì trận hỗn chiến này đã trở nên chênh lệch không cân sức chút nào.

Vài phút sau, tất cả kẻ địch đều bị giết chết.

Đám người Bạch Hổ cũng đi tới, anh nhìn thấy bọn họ đều bình an cũng yên lòng: "Các anh sao rồi?"

"Còn sống cả", Trần Ngạo Kiều nói.

Tất cả mọi người vẫn còn sống, không có một ai bỏ mạng!

Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi".

Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp nói gì thì hàng chục chiếc xe khác đã dừng lại bên đường, một nhóm người từ trên xe bước xuống, cũng phải đến gần trăm người.

"Định mệnh! Lại tới nữa!"

Người lái xe chửi thề một câu rồi dùng mấy viên đạn còn sót lại bắn chết mấy tên ở trước mặt.

"Chạy mau!"

Trường Tiễu kêu lên một tiếng, Bạch Diệc Phi liền kéo Lý Tuyết tiếp tục chạy về phía trước, đám người Bạch Hổ ở phía sau ngăn cản bọn chúng.

Sau đó, lại xảy ra một trận chém giết đẫm máu.

Nhưng trận chém giết này sẽ vô cùng tàn khốc bởi vì bọn họ mới dừng lại không được bao lâu, thể lực đã bị tiêu hao quá nặng, ít nhiều cũng sẽ bị thương.

Không nhắc tới thể trạng hiện tại của bọn họ, cho dù bọn họ có khỏe mạnh đến nhường nào mà phải đối mặt với hơn một trăm người thì bọn họ cũng không thể đánh lại.

Trận chém giết lúc đầu chính là ví dụ điển hình nhất, nếu như không có người lái xe cầm súng đột nhiên xông ra thì có thể bọn họ đã sớm bị băm vằm thành thịt nát rồi.

Nhưng bọn họ cũng không thể lui, lui một bước là chỉ còn có con đường chết mà thôi!

"Giết!"

Tiếng gào rung trời lại một lần nữa vang lên, toàn bộ mấy chục con người lại xông vào chém giết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui