Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi ngước mắt lên đánh giá người phụ nữ này, hơn ba mươi tuổi, cơ thể rất đẫy đà, vẻ ngoài bình thường, mùi nước hoa sực nức, nhưng nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác rất cởi mở, rất phong trần.

Tiếp đó Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Tôi tới để tìm Lưu đầu trọc”.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng ngắc, ngay sau đó tiếp tục duy trì nụ cười: “Thưa anh, chỗ chúng tôi chưa từng nghe tới cái tên Lưu đầu trọc, hơn nữa hôm nay quả thực đã có khách VIP bao hết tầng này, người này là một nhân vật lớn, là người chỉ cần hơi dậm chân một chút cũng có thể khiến cho thành phố Thiên Bắc này rung chuyển”.

“Cho nên, thưa anh, chúng tôi rất xin lỗi, mời anh…”.

Bạch Diệc Phi còn chẳng thèm nghe cho hết câu nói của cô ta, chỉ liếc mắt vào bên trong rồi lại nhìn qua người phụ nữ này, nói bằng giọng thờ ơ: “Cô dám chắc có người bao hết tầng này dám đến?”

Nụ cười trên mặt người phụ nữ chợt tắt, sau đó đánh giá kỹ một lượt Bạch Diệc Phi, nhìn thấy cách anh ăn mặc rất bình thường thì trong lòng âm thầm cười giễu, trên mặt lại tỏ vẻ hờ hững: “Thưa anh, tôi vừa mới nói rồi, đây là một nhân vật lớn, có thể khiến cho thành phố Thiên Bắc…”.

Bạch Diệc Phi lại ngắt lời cô ta: “Cho nên, cô chắc chắn anh ta dám đến không?”

Cả hai lần đều là câu hỏi này, khiến cho người phụ nữ không nhịn được nhíu chặt lông mày, cùng lúc đó trong lòng cô ta chẳng hiểu sao lại có chút hoảng sợ.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều không ai nói gì, hiện trường vô cùng yên ắng.

Người phụ nữ không biết Bạch Diệc Phi rốt cuộc là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc bình thường của anh thì chắc chắn không phải là nhân vật lớn gì.

Lúc này, một giọng nói vang vọng từ phía sau Lưng Bạch Diệc Phi truyền tới: “Ai mà huyênh hoang thế?”

Nhóm người Bạch Diệc Phi lần lượt quay đầu lại nhìn, phía sau có một đám người, đi đầu là một người đàn ông trung niên béo lùn có cái bụng bia, phía sau ông ta còn có một người trung niên khác có bộ mặt vô cùng nghiêm túc.

Người đàn ông trung niên nọ mặc chiếc áo gió, sau lưng là một đám người ùn ùn đi theo, người nọ hẳn chính là người đứng đầu.

Người đàn ông béo đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, quét mắt nhìn anh, cười khẩy khinh thường, ngay sau đó đi qua Bạch Diệc Phi, hỏi người phụ nữ: “Quản lý Lưu, cô hẳn biết việc anh Sinh của chúng tôi bao hết tầng này rồi đúng không?”

Người phụ nữ này chính là Quản lý Lưu, cô ta cười đáp: “Điều này là đương nhiên, đây là sơ sót trong công việc của chúng tôi, hy vọng các ông chủ đừng để bụng”.

Người đàn ông béo lạnh lùng cười giễu, nhìn sang Bạch Diệc Phi khinh khỉnh nói: “Nghe thấy chưa? Tầng này chúng tôi bao hết rồi”.

"Thằng nhãi như cậu nói chuyện cũng huyênh hoang quá nhỉ, chỉ là xuất thân không được tốt chút thôi, nói cho cậu biết nhé! Anh Sinh của chúng tôi và anh Lưu Lưu đầu trọc quen nhau thân lắm đấy”.

Nói xong câu này, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi thẳng lên tầng trên: “Quản lý Lưu, dọn dẹp hết đống rác này đi cho tôi, đừng có làm bẩn mắt anh Sinh của chúng tôi”.

Đám người đi phía sau thấy vậy bèn đi theo lên trên.

Khi người đàn ông trung niên thủ lĩnh đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, còn đặc biệt dừng lại liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, sau đó hơi nhíu mày.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, thờ ơ hỏi: "Có phải nhìn rất quen mắt không?”

Người đàn ông nghe vậy, quả thực cảm thấy trông Bạch Diệc Phi có chút quen mắt, nhưng mà ông ta cũng không quá chú ý mà đi ngang qua bên cạnh Bạch Diệc Phi.

Quản lý Lưu lắc lư cái mông đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, thấp giọng nói: “Chàng trai trẻ, mau đi đi! Đừng ở đây gậy chuyện, nếu thực sự gây ra chuyện gì ở đây thì anh chỉ còn nước lết ra khỏi đây thôi”.

“Anh Sinh là chủ tịch của tập đoàn Hoa Giang đó, anh không làm phật lòng họ được đâu”, lời nói của Quản lý Lưu nghe thì có vẻ hay, nhưng trên mặt thì đã chẳng còn ý cười.

Bạch Diệc Phi quay đầu qua hỏi Long Linh Linh: “Tập đoàn Hoa Giang là làm cái gì?”

Long Linh Linh đáp: “Một tập đoàn cỏn con thôi”.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Quy mô thế nào?”

"Không lớn bằng công ty đá quý Phúc Thuỵ của phu nhân”.

Đối phương có rất nhiều người, đại khái tầm hai mươi ba mươi người, gồm cả lãnh đạo và vệ sỹ, trông có vẻ cực kỳ phô trương, chẳng qua là đi theo Bạch Diệc Phi lâu rồi, cảnh tượng nào mà cô ta chưa thấy qua?

Lúc này cô ta và Bạch Diệc Phi hầu như không chú ý đến những người xung quanh, thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng câu truyện của bọn họ lại khiến cho Quản lý Lưu sợ hết hồn, đương nhiên không phải vì đoán ra thân phận của Bạch Diệc Phi cao siêu đến mức nào mà là cảm thấy Bạch Diệc Phi đang khoác lác.

"Tôi nói chàng trai trẻ, anh đừng khoác lác nữa, cũng đừng có đến những chỗ như thế này, bên trong kia quả thực là nhân vật tai to mặt lớn, các người không đắc tội với họ được đâu, hơn nữa sòng bài của chúng tôi cũng không phải là chỗ để các người thích là đến gây chuyện được đâu”.

Sắc mặt của Quản lý Lưu đã đanh lại, lạnh lùng nói: “không có việc gì thì cút nhanh đi! Nếu không đừng trách tôi…”.

Chỉ là cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì Bạch Diệc Phi đã tự đi lên tầng trên rồi.

Quản lý Lưu sửng sốt, thấy Bạch Diệc Phi hầu như chẳng để tâm thì lập tức cáu lên nói: “Bảo vệ đâu, mau ngăn bọn họ lại cho tôi! Quẳng bọn họ ra ngoài!”

Tưởng tượng thì rõ đẹp nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Ngay khi hai nhân viên bảo vệ chuẩn bị bước tới, liền bị Bạch Hổ túm gáy áo lại, nhẹ nhàng ném sang một bên như quăng rác.

Quản lý Lưu thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi, lập tức hô hoán lên: “Người đâu mau tới đây! Có người đến gây chuyện! Mau tới đây ngay!”

Nhóm người vừa đi đến tầng trên nghe thấy tiếng hô hoán thì đều dừng chân lại.

Người đàn ông béo nhìn về phía anh Sinh: “Đại ca, anh xem cái này…”.

Anh Sinh liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái, hờ hững nói: “Ở đây dù gì cũng là khu Bắc, nếu muốn sống ở đây thì vẫn cần phải nhờ vả vào Lưu đầu trọc, đi giúp bọn họ chút đi!”

Người đàn ông béo gật đầu, đưa theo mười mấy tên vệ sỹ lập tức chạy qua.

Mười mấy tên vệ sỹ nhanh chóng bao vây lấy Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ, người đàn ông béo bước lên trước nói với Bạch Diệc Phi: “Thằng nhãi này thực không biết điều chút nào, cho mày đi mày lại còn không đi, biết anh Sinh của chúng tao là ai không?”

“Hôm nay là do anh Sinh bao hết chỗ này, mày còn dám chạy đến đây gây chuyện?”, người đàn ông béo nói xong thì bật cười.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Thế thì ngại quá, đám tôm tép như mấy người, tôi quả thực không quen”.

Người đàn ông béo nghe Bạch Diệc Phi nói đại ca của mình là tôm tép thì đột nhiên nổi điên: “Mày… mày là cái loại không coi ai ra gì!”

“Lên, đánh nó cho tao!”, người đàn ông vẫy tay gọi đám vệ sỹ phía sau lưng mình.

"Dừng tay lại!"

Đúng lúc này, một đám người mặc quần áo màu đen từ trong một gian phòng riêng tầng năm xông ra, đám người này có khoảng gần mười tên.

Sau khi đám người này xông ra thì lại bao vây lấy nhóm người Bạch Diệc Phi, tên đi đầu là một người đàn ông trên mặt có vết sẹo, vóc dáng cao to nhìn trông rất là vạm vỡ.

Gã đi đến giữa đám người, hỏi người đàn ông béo: “Chuyện gì vậy?”

"Anh mặt sẹo, tôi đang chuẩn bị đến dự bữa tiệc sinh nhật của anh Sinh, kết quả tên nhãi này chạy đến sòng bài của anh Lưu để gây chuyện, anh Sinh bảo tôi qua giúp một tay”, người đàn ông chỉ vào Bạch Diệc Phi nói.

Mặt sẹo nghe xong thì vỗ vỗ vai người đàn ông béo tỏ vẻ tán dương, sau đó quay đầu nhìn qua phía Bạch Diệc Phi, há mồm quát: “Cái loại không mọc mắt nào… Ôi con mẹ nó!”

Lời gã còn chưa dứt, sau khi nhìn rõ mặt mũi của Bạch Diệc Phi thì khựng lại, bị doạ cho sợ hết hồn vía, tay run lên, quay ngược lại tát cho người đàn ông béo một bạt tai.

"Bốp!"

Âm thanh vang lên giòn giã khiến cho tất cả mọi người ở đó ngây ra tại chỗ.

Người đàn ông béo ôm lấy bên mặt của mình, cũng ngáo ngơ hỏi: “Anh mặt sẹo, anh tát tôi làm cái gì”.

Mặt sẹo là người đi theo Lưu đầu trọc, đám người này chưa từng gặp Bạch Diệc Phi nhưng mà gã thì đã gặp rồi, hơn nữa không chỉ một lần.

Một năm này, Bạch Diệc Phi từ chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, đến làm chủ tịch của tập đoàn Thuỷ Tinh, về sau anh sát nhập hai tập đoàn này lại với nhau, trở thành chủ tịch của tập đoàn Phi Tuyết, người này chính là ông lớn to nhất của thành phố Thiên Bắc.

Đừng nói là bản thân, cho dù có là Lưu đầu trọc đến đây thì cũng phải gọi Bạch Diệc Phi một tiếng ông chủ.

Mặt sẹo lại cho thêm một cái đạp: “Con mẹ mày còn hỏi?”

Quản lý Lưu thấy vậy thì chạy lên, vội vàng xua tay nói: “Anh mặt sẹo nhầm rồi, nhầm rồi, là cái tên khoác lác không hiểu gì kia đến đây gây chuyện”.

“Không hiểu gì? Khoác lác?”, mặt sẹo kinh hãi nhìn vào Quản lý Lưu.

Quản lý Lưu lập tức gật đầu: “Đúng vậy, là tên nhãi này làm bộ làm tịch với tôi, ở đó khoác lác nói… nói tập đoàn Hoa Giang của anh Sinh là tập đoàn cỏn con, nói cứ như anh ta là ông chủ một tập đoàn lớn lắm vậy”.

Mặt sẹo nghe xong câu nói của Quản lý Lưu thì tức đến nỗi suýt chút nữa tát cho cô ta một bạt tai, nhưng xét thấy cô ta cũng chỉ là phụ nữ cho nên mới hít sâu một hơi, kiềm nén tính khí của mình nói: “Vừa rồi cô cãi anh ấy thế nào? Có đắc tội với người ta hay không?”

Quản lý Lưu sững người một lúc, không hiểu ra sao: “Á? Ý là sao?”

Mặt sẹo bị chọc tức đến mức sắp bật cười: “Còn hỏi tôi là ý gì? Quản lý Lưu, cô nói cho tôi biết, chủ tịch của tập đoàn Phi Tuyết có tính là ông chủ của tập đoàn lớn?”

Quản lý Lưu gật đầu: “Đương nhiên, chủ tịch Bạch Diệc Phi của tập đoàn Phi Tuyết chính là ông chủ lớn nhất của thành phố Thiên Bắc này”.

“Cho nên, trước mặt ông chủ Bạch, chẳng lẽ tập đoàn Hoa Giang không phải là một tập đoàn cỏn con à?”, Mặt sẹo hỏi.

Quản lý Lưu lại gật đầu đồng ý: "Chắc chắn rồi!"

Mặc dù trên mặt rất tán thành, nhưng trong lòng cô ta lại nghi ngờ, thế nào mà tự nhiên lại nói đến chuyện này, còn nói đến tập đoàn Phi Tuyết, chẳng lẽ người trước mặt này…

Cô ta còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, Mặt sẹo đã đi đến phía trước mặt Bạch Diệc Phi cung kính nói: “Ông chủ Bạch, thực là xin lỗi, người bên dưới không hiểu chuyện, mong anh lượng thứ”.

Quản lý Lưu và người đàn ông béo nhìn thấy cảnh này thì dại ra.

"Cái gì?"

Người trước mặt này hoá ra chính là chủ tịch của tập đoàn Phi Tuyết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui