Một Bước Lên Tiên

"Chẳng lẽ mày không sợ ông chủ đến kho vàng sao?", Đạo Trưởng vô thức hỏi.

Tần Hoa lạnh nhạt nói: "Có tiền bối ở đấy là đủ rồi".

Tần Hoa và Tử Y đồng thời trông nom kho vàng, cũng là để phòng ngừa Đạo Trưởng và Lương Vĩ Siêu cùng đàn em của bọn chúng đến kho vàng, bởi vì một người dĩ nhiên không thể ứng phó được.

Nhưng bây giờ Đạo Trưởng một mình đến quyết đấu với Bạch Diệc Phi, chỉ còn lại Lương Vĩ Siêu, mà Lương Vĩ Siêu đánh không lại Tử Y cho nên Tần Hoa mới xuất hiện ở đây.

Lúc này, Đạo Trưởng cảm thấy thực sự hoảng sợ.

Ông ta muốn bỏ trốn nhưng Bạch Diệc Phi lại ở ngay phía sau, ông ta có chạy đằng trời.

Đạo Trưởng cắn răng nói: "Đã nói là đấu một chọi một, bây giờ chúng mày muốn nuốt lời sao?"

Có lẽ mọi người đều không ngờ Đạo Trưởng lại nói ra những lời như vậy.

"Ông lựa chọn chạy trốn, từ giây phút đó trận đấu đã kết thúc, ông chính là kẻ thua cuộc", Tần Hoa lạnh nhạt đáp.

Đạo Trưởng nghe xong liền cứng họng.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói với Tần Hoa: "Anh, để em".

"Cậu...", Tần Hoa cảm thấy cực kỳ lo lắng khi Bạch Diệc Phi bị gãy một cánh tay.

Ánh mắt của Bạch Diệc Phi tràn đầy sự kiên định, nói: "Hãy để em xử lý".

Trước đây Bạch Diệc Phi bị Đạo Trưởng đánh bại hai lần, anh cũng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hơn nữa sau khi tiến vào trạng thái cuồng hóa, anh không thể tiến vào trạng thái ấy một lần nữa.

Nhưng lúc anh sắp bị Đạo Trưởng đá chết, anh đã uống một viên thuốc.

Trước khi anh tìm thấy căn phòng mà Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc từng ở, mảnh giấy kia đã bị Bạch Diệc Phi xé nát.

Mà trên chiếc tủ ở đầu giường còn có rất nhiều lọ thuốc, trong đó một lọ thuốc được dán một dòng chữ ở phía trên đã bị Bạch Diệc Phi tình cờ phát hiện ra.

"Nếu anh có thể đến tìm tôi thì hãy cầm cái này đi, trong đó có ba viên thuốc giúp kích thích tiềm năng của con người, tuy nhiên chỉ có ba viên, nếu dùng hết rồi, chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa".

"Nếu anh không tới tìm tôi, anh mà không tới thì làm sao có thể nhìn thấy cơ chứ?"

Bạch Diệc Phi nhìn một cái liền nhận ra đây chính là nét chữ của Lưu Hiểu Anh.

Anh lập tức hiểu ý của cô ta.

Ban đầu Hồng Quân muốn giết Bạch Diệc Phi ở trong nhà kho của nhà họ Hồng, mà khi đó anh cũng muốn dùng cái chết để báo đáp.

Lưu Hiểu Anh hỏi anh còn lời nào muốn nói không, Bạch Diệc Phi nói không có.

Lúc đó Lưu Hiểu Anh chắc hẳn rất đau lòng, bởi vì cho dù Bạch Diệc Phi có phải chết, cũng không có lời nào muốn nói với cô ta, cho nên trong mắt Bạch Diệc Phi, tình cảm của cô ta chẳng là gì.

Câu nói kia cho thấy, nếu trong lòng Bạch Diệc Phi quan tâm thì anh dĩ nhiên sẽ không uống hết tất cả, ít nhất cũng sẽ giữ lại một viên làm kỉ niệm.

Nếu như Bạch Diệc Phi uống hết, chứng tỏ anh chẳng mảy may nhớ đến Lưu Hiểu Anh, vậy thì Lưu Hiểu Anh dĩ nhiên cũng không cần gặp lại anh.

Chính nhờ uống viên thuốc này mà Bạch Diệc Phi mới có thể đứng dậy một lần nữa, ngay cả cảm giác đau đớn trên thân thể cũng đều biến mất.

Tần Hoa nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Diệc Phi thì bất đắc dĩ thở dài một cái, lùi về phía sau, âm thầm chấp thuận quyết định của anh.

Để lại không gian cho Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng, sau khi Đạo Trưởng nhìn thấy không khỏi cười lạnh một tiếng nói: "Đây chính là mày tự chui đầu vào rọ, không trách được ai!"

Chỉ cần một mình đối mặt với Bạch Diệc Phi, Đạo Trương dĩ nhiên không biết sợ, thậm chí ông ta còn cho rằng mình có thể giết chết Bạch Diệc Phi.

Sau khi dứt lời, Đạo Trưởng giẫm chân, xoay người lao thẳng về phía Bạch Diệc Phi.

Lúc này Đạo Trưởng không còn vẻ ung dung trầm tĩnh như trước mà ngược lại ông ta hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn cùng nóng nảy, hơn nữa ông ta còn sử dụng hết tuyệt kỹ của mình.

Chỉ thấy ông ta tung chưởng, đồng thời hét lên một tiếng: "A!"

Đối mặt với Đạo Trưởng như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn vô cảm như trước, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Trong đầu anh nhớ lại những cảnh tưởng liên quan đến Đạo Trưởng.

Cái chết bi thảm của Ngưu Vọng, sự đau thương tột độ của Lý Tuyết, sự ra đi của Lưu Hiểu Anh cùng hơn chục người nhà họ Lục.

Khi kình phong của Đạo Trưởng sắp chạm vào người Bạch Diệc Phi thì đôi mắt của Bạch Diệc Phi đột nhiên mở ra.

Một giây sau, Bạch Diệc Phi cũng hét lên một tiếng: "A!"

"Bang!"

Sức mạnh của hai người va vào nhau trong không khí phát ra một tiếng vang cực lớn.

Ngay sau đó, cú đánh của Đạo Trưởng trúng vào bả vai của Bạch Diệc Phi.

Mà Bạch Diệc Phi lại không hề nhúc nhích.

Đạo Trưởng thấy vậy, trong lòng mừng thầm, chưởng này đánh ra, hai cánh tay của Bạch Diệc Phi chắc hẳn cũng tàn phế.

Đám người lại tung hô, vừa nãy bọn chúng thật ngu ngốc, còn tưởng là Đạo Trưởng sẽ thua.

Mà Triệu Hạc ở trên đài quan sát lại kích động đứng lên: "Hay lắm!"

Nhưng Đạo Trưởng đứng ở giữa sân lại ngẩng đầu liếc Bạch Diệc Phi một cái, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Bởi vì Bạch Diệc Phi không những không đau đớn thảm thiết mà còn lộ ra vẻ giễu cợt, tia sáng màu đỏ trong mắt không ngừng lóe lên, càng nổi bật hơn trước.

"Đi chết đi!"

Bạch Diệc Phi hét lớn một tiếng, rồi sau đó hung hăng dùng đầu của mình đập vào đầu Đạo Trưởng.

Đạo Trưởng chưa kịp phản ứng, trên trán truyền tới một trận đau nhức, cặp mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.

Trong tiềm thức ông ta muốn rút tay về, nhưng ông ta lại phát hiện mình không cử động nổi.

"Chết đi!"

Bạch Diệc Phi lại hét lên rồi tiếp tục dùng đầu đập mạnh vào đầu của Đạo Trưởng.

"Bang!"

Đầu của Đạo Trưởng ong ong, cảm thấy cả thế giới đều quay cuồng.

"Bang!"

Bạch Diệc Phi lại hung hăng đập một cái nữa.

Hồi đó ở biệt thự của hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, Bạch Diệc Phi cũng dùng cách này để khiến cho một tên cao thủ cấp hai mất đi ý thức.

Bây giờ, sau khi trải qua một tháng huấn luyện, thực lực của Bạch Diệc Phi đã mạnh hơn trước rất nhiều, nếu gặp phải cao thủ cấp hai lần nữa, chỉ cần anh đập một cái thì tên đó không còn đường sống.

May mà thực lực của Đạo Trưởng rất mạnh, mấy lần đụng chạm cũng chưa kết liễu được ông ta.

Trước đây Tử Y từng nói với Bạch Diệc Phi: "Trông cậu lúc này có vẻ mạnh, nhưng thực tế lại quá yếu".

Bởi vì Bạch Diệc Phi 26 tuổi mới bắt đầu tập võ, trong thời gian ngắn đã rất lợi hại, tiến bộ rất nhiều, nhưng thực tế nền tảng thể lực lại không có ổn định.

"Lần nào cậu cũng có thể đánh bại đối thủ chính, ngoại trừ dựa vào sự may mắn còn nhờ vào sự kiên cường của chính mình".

"Khi cậu đối mặt với Đạo Trưởng, tôi muốn cậu có thể dùng phương thức này đánh lại ông ta, đó chính là quên hết tất cả, dùng bản năng của thân thể giành chiến thắng".

Bạch Diệc Phi nhất thời khó hiểu: "Bản năng của thân thể?"

"Đúng", Tử Y gật đầu: "Giống như lần trước cậu dùng đầu để đánh vậy".

Bạch Diệc Phi lập tức sáng tỏ.

Bởi vì nhờ khóa huấn luyện trước đó, thân thể của Bạch Diệc Phi mạnh hơn người bình thường rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn cả Đạo Trưởng.

Cho nên khi Bạch Diệc Phi dùng đầu đập vào đầu của Đạo Trưởng, chưa đến hai cái, đầu của Đạo Trưởng đã chảy máu.

Rồi sau đó, Đạo Trưởng trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.

Bạch Diệc Phi há to miệng thở hổn hển, lúc này bàn tay của Tần Hoa đặt trên vai anh, nhẹ nhàng nói: "Giỏi lắm".

Bạch Diệc Phi bây giờ mới hoàn hồn, tỉnh táo hơn trước, sau đó liếc nhìn chung quanh giống như đang tìm cái gì đó.

Sau đó Tần Hoa chỉ xuống dưới đất, lại nói: "Ở đây".

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn Đạo Trưởng nằm trên mặt đất, dường như không thể tin được, ngẩng đầu nhìn Tần Hoa.

Ánh mắt Tần Hoa quả quyết nói với anh: "Không sai, kiệt tác của cậu đấy".

Bạch Diệc Phi: "..."

Giờ phút này, trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất phức tạp.

Có cảm giác vui sướng không nói lên lời, cũng có cảm giác nhẹ nhõm sau khi xua tan đi đám mây mù, còn có cảm giác không chân thực.

Anh muốn cười nhưng lại cười không nổi.

Bởi vì anh biết đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Đánh bại Đạo Trưởng, vẫn còn rất nhiều thử thách khác đang đợi anh.

Bạch Diệc Phi nói với Tần Hoa: "Em đã nợ quá nhiều người, anh có hiểu không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui