Một Bước Lên Tiên

Sau khi trở lại phòng, Bồ Khánh bèn bảo Bạch Diệc Phi ăn cơm, còn vợ Bồ Khánh thì buông đứa nhỏ đã ngủ, cũng đi qua ngồi.

Bạch Diệc Phi nhìn thoáng qua, không khỏi tò mò hỏi: "Bồ Khánh, hai người kết hôn khi nào thế?"

Nhưng mà vừa hỏi thì dường như đã chạm đến điều gì đó, khiến cho ánh mắt Bồ Khánh và người phụ nữ kia đều né tránh cúi đầu.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Trái lại Bồ Khánh cười khổ một tiếng, chủ động nói: "Thật ra chúng tôi còn chưa kết hôn".

"Cái gì?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, cũng theo bản năng xoay sang nhìn đứa nhỏ trên giường.

Bồ Khánh cũng cùng nhìn thoáng qua, sau đó thở dài một hơi thật sâu nói: "Đình Đình vốn là thiên kim của công ty thị trường lớn ở tỉnh Bắc Hải các cậu, nhưng mà sau khi chúng tôi ở bên nhau, bởi vì điều kiện nhà tôi cũng không tốt mấy, nên..."

“Nên người trong nhà cô ấy không đồng ý, rồi hai người đã bỏ trốn đến đây sao?", Bạch Diệc Phi kinh ngạc nói.

Bồ Khánh nghe vậy thì gật đầu, vẻ mặt tự trách.

Người phụ nữ tên Đình Đình xoay qua cầm tay Bồ Khánh, im lặng mỉm cười với anh ta.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trong lòng nhất thời có chút cảm khái, im lặng được một lúc thì anh nói: "Hai người đừng lo lắng, nhìn dáng vẻ của hai người thì có lẽ đã đi rất lâu, nhà cô ấy chắc sẽ đồng ý chuyện của hai người thôi".

Nhưng mà Bồ Khánh chỉ lắc đầu, cũng cho rằng Bạch Diệc Phi đang an ủi, anh ta cười nói: "Cám ơn cậu".

Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì biết hai người không tin là thật, vì vậy rất nghiêm túc nói: "Tôi đang rất nghiêm túc, chẳng bao lâu nữa nhà bọn họ sẽ đồng ý chuyện của hai người".

“Ôi, được rồi, tôi biết rồi. Nào nào, mau ăn cơm đi", Bồ Khánh vẫn chưa nghiêm túc.

Bạch Diệc Phi lại nghiêm túc nói lần nữa: "Tôi nói thật, thật ra hiện tại cuộc sống tôi cũng không tệ lắm, đứng tên vài tập đoàn lớn, đều ở thành phố Thiên Bắc, cậu..."

Kết quả Bạch Diệc Phi còn chưa nói hết lời thì Bồ Khánh đã cười phá lên: "Ha ha ha..."

“Này người anh em, giữa trưa đâu có uống rượu, sao cậu bị say thế?”, Bồ Khánh vừa nói vừa vỗ vai Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi: "..."

Hóa ra dù thái độ anh nghiêm túc như vậy, nhưng Bồ Khánh vẫn không tin anh. Đam Mỹ Sắc

Bồ Khánh không tin cũng là rất bình thường, ngay cả Bạch Diệc Phi cũng cười nói: "Tôi cũng thấy đúng là uống có hơi nhiều..."

Sở dĩ Bạch Diệc Phi nói ra, chủ yếu vẫn là vì con người Bồ Khánh coi như cũng được, cộng thêm lúc trước đã giúp anh. Tuy rằng anh không cần, nhưng anh vẫn nhìn thấy được sự chân thành này, vì vậy anh cũng muốn giúp anh ta một chút.

Còn có một điều nữa, sắp phải trở về đất liền rồi, những quan hệ phức tạp và đủ thứ vấn đề làm cho người ta đau đầu đều cần phải giải quyết, trong lòng anh rất bực bội.

Vì vậy anh muốn tìm chuyện khác để phân tán sự chú ý của mình.

Bồ Khánh bưng cặp lồng trước mặt, bới hai muôi cơm lớn, sau đó vừa cười vừa nói: "Người anh em, suy nghĩ này của cậu cũng không tệ lắm, nhưng mà thôi, buổi chiều tôi vẫn phải đi phân loại cá cái đã".

Bạch Diệc Phi nghe thế có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu.

Thời gian nghỉ ngơi thoáng qua một cái đã hết, Bạch Diệc Phi bèn mặc đồ bằng nhựa giống bọn họ, đeo bao tay nhựa lên, đeo ủng ống đi mưa vào, vừa phân loại vừa cùng bọn họ tán gẫu.

Từ khi quản lý tập đoàn đến nay, Bạch Diệc Phi hầu như chưa từng làm những công việc này, anh gần như nhập tâm hết mức. Tuy rằng đơn giản nhưng lại rất vui vẻ.

Mà hiện tại anh đã là một cao thủ cấp hai, thực lực sắp đạt tới được cấp một, đối với công việc phân loại này có thể hoàn thành một cách dễ dàng. Vì vậy trời còn chưa tối thì anh và Bồ Khánh đã phân loại hết sạch cá rồi.

Đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì Bạch Diệc Phi và Bồ Khánh đứng ở trên boong thuyền, dựa vào lan can, mỗi người một điếu thuốc.

Cả hai hàn huyên rất nhiều, nói chuyện hồi còn đại học, và sau khi tốt nghiệp. Trò chuyện được một chút thì Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi một câu: "Chẳng lẽ cậu muốn mình và vợ sống cả đời trên con thuyền này sao?"

Vừa nói đến đề tài này thì nụ cười trên mặt Bồ Khánh tắt hẳn. Anh ta nhìn sang biển rộng không thấy ánh sáng, hít một hơi thuốc lá thật sâu rồi lại nhả ra, anh ta cười khổ nói: "Chắc hẳn tôi rất hèn yếu nhỉ?"

Bạch Diệc Phi im lặng một chút rồi mới nói: "Theo góc độ của tôi, cậu chính là một người đàn ông chân chính, nhưng từ góc độ vợ con thì đúng là rất hèn yếu".

Bồ Khánh thở dài một hơi dài: "Bố của cô ấy nói, nếu lại nhìn thấy tôi lần nữa thì sẽ cho người cắt đứt chân tôi. Thật ra tôi không sợ ông ấy cắt chân mình, mà chỉ sợ ông ấy cắt chân tôi rồi nhưng vẫn không chịu gả Đình Đình cho tôi, hơn nữa ông ấy còn muốn gả Đình Đình cho một ông già".

Bạch Diệc Phi nghe thế thì trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Anh chỉ có thể đoán được đại khái là bố của Đình Đình muốn gả Đình Đình cho một ông già, mà lão ấy hẳn là lợi hại hơn nhà họ.

Nhưng mà ở tỉnh Bắc Hải, chẳng lẽ tập đoàn Phi Tuyết không phải lớn nhất sao?

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi cho một người đã lâu chưa liên lạc.

Bồ Khánh ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi sửng sốt một chút: "Gọi điện thoại cho ai đấy?"

Bạch Diệc Phi còn chưa kịp nói thì điện thoại đã kết nối.

“Alo, ai thế?”

“Tôi là Bạch Diệc Phi", Bạch Diệc Phi cạn lời trả lời.

“Trời má!”, Vương Lâu trong điện thoại lập tức kêu một tiếng kinh ngạc: “Thằng nhóc cậu còn biết gọi điện thoại cho tôi à, tôi còn tưởng rằng cậu quên tôi rồi chứ!"

Bạch Diệc Phi nghe thế thì cười hai tiếng nói: "Quên ai chứ sao quên cậu được, đúng không?”

Sau khi nói xong lại nghiêm mặt nói: "Giúp tôi sắp xếp một chút, phái người đến cửa chợ bến cảng thành phố Hoa, sau đó đón một con thuyền chở hàng, trên đó có một cặp tên là Bồ Khánh và Đình Đình. Đợi tới đó tôi sẽ cho cậu thời gian thuyền hàng đến và số hiệu".

"Đúng rồi, giúp tôi chuẩn bị một phần lễ hỏi nữa nhé", Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói.

Nhưng mà Vương Lâu lại có chút mơ hồ: "Để làm cái gì vậy?"

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ thần bí nói: "Đợi cậu đón được người thì sẽ biết".

Sau khi nói xong Bạch Diệc Phi lập tức cúp điện thoại.

Mà Bồ Khánh ở một bên lại hỏi một câu: "Gọi điện thoại cho ai thế?"

Bạch Diệc Phi cười, nói: "Đợi khi nào cậu nhìn thấy thì sẽ biết".

Câu trả lời giống như Vương Lâu, bởi vì khi còn học đại học, lúc bấy giờ Vương Lâu là trùm ở trường đại học của bọn họ, đoán chừng không có mấy người không biết.

Bồ Khánh nhìn thoáng qua Bạch Diệc Phi, không khỏi cười theo, chẳng qua trong tiếng cười còn kèm theo chút vị khó tả: "Bạch Diệc Phi à, rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì vậy? Lúc đi học nhìn cậu còn rất hiền lành, sao mà chỉ mới vài năm tốt nghiệp đã trở nên thích giả vờ thế?"

Cho tới bây giờ Bồ Khánh vẫn còn tưởng rằng Bạch Diệc Phi đang nói đùa, không tin anh.

Bạch Diệc Phi cũng không có để ý những thứ này, anh chỉ quay đầu nhìn Bồ Khánh, rồi nghiêm túc nói: "Người anh em, cám ơn cậu..."

"Cái gì?", Bồ Khánh không hiểu nhìn Bạch Diệc Phi: "Có ý gì thế?"

Bạch Diệc Phi nhìn biển rộng, thản nhiên nói: "Thật sự, cảm ơn cậu đã cho tôi có phút giây yên bình ngắn ngủi, cũng cám ơn số tiền hai chục ngàn ngày hôm qua của cậu”.

Nghe đến đó thì Bồ Khánh có chút xấu hổ quay đầu lại, không nhìn anh nữa: “Cậu thấy hết rồi".

Bạch Diệc Phi cười gật đầu: "Ừ".

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, vào những lúc này không thể thiếu chút rượu, cho nên bọn họ vừa trò chuyện vừa uống rượu giống như đêm qua.

Nhưng hôm nay Bạch Diệc Phi không uống say, người say chính là Bồ Khánh.

Bạch Diệc Phi đỡ Bồ Khánh trở về phòng, sau khi vợ của anh ta nhìn thấy thì lập tức đặt con xuống, đi tới đỡ Bồ Khánh.

Hai người đặt Bồ Khánh lên giường, Đình Đình dịu dàng đắp chăn cho Bồ Khánh, còn cởi giày.

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta rồi cười nói: "Những năm này, thật sự là vất vả cho cô rồi".

Đình Đình nghe thế thì đưa lưng về phía Bạch Diệc Phi, nhưng cơ thể rõ ràng đã sững lại một chút.

Nhưng sau đó Đình Đình tiếp tục nâng chăn đắp cho Bồ Khánh, sau đó nhẹ giọng nói: "Tự tôi lựa chọn con đường này, khổ cực là cam tâm tình nguyện".

Một câu nói bình thường này lại làm cho trong lòng Bạch Diệc Phi chấn động

Con đường chính mình chọn, dù khổ cực vẫn muốn bước tiếp.

...

Lại một buổi sáng bắt đầu. Có thể nhìn thấy chợ bến cảng thành phố Hoa rồi.

Lúc Bồ Khánh tỉnh lại thì Đình Đình lập tức rót một chén nước ấm và đưa cho anh ta.

Bồ Khánh nhận nước ấm, uống một ngụm rồi mới hỏi: "Bạn cùng trường của anh đâu rồi?"

“Buổi sáng lúc em thức dậy đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa", Đình Đình trả lời.

Bồ Khánh nghe thế lập tức bỏ ly xuống đi tìm Bạch Diệc Phi, nhưng mà sau khi tìm mấy lượt, ngay cả bóng người Bạch Diệc Phi cũng không thấy đâu.

Mà thuyền của bọn họ cũng dần dần tới gần bến cảng, trên boong thuyền tụ tập rất nhiều người, còn truyền đến những tiếng kinh hô.

"Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui