Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì dùng tay khẽ lau nước mắt trên mặt cô ta nói: “Tiểu sư muội, xin lỗi!”

Lương Ngọc ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.

Cô ta không hiểu, tại sao lại như vậy?

“Tại sao anh lại xin lỗi?”, Lương Ngọc hỏi: “Đáng lẽ anh phải mắng tôi chứ!”

“Là tôi bắt Lưu Hiểu Anh, là tôi muốn giết cô ấy uy hiếp anh, tôi đã nói với Lý Tuyết về chuyện của hai người, anh nên giết tôi mới phải!”, Lương Ngọc hét lớn.

“Anh...nên giết tôi...”, Lương Ngọc gầm lên, không kìm được mà rơi nước mắt, nhìn có chút cuồng loạn.

Sau đó, ánh mắt của Bạch Diệc Phi không có chút oán trách nào, chỉ mỉm cười với cô ta mà nói: “Nhưng em là tiểu sư muội của anh mà!”

Lương Ngọc sững sờ: “Cái gì?”

“Em là sư muội của anh”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Là sư huynh sai rồi, không quan tâm đến em!”

Lương Ngọc ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi, tựa hồ như không hiểu.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh xin lỗi!”

“Anh...lẽ nào không giận tôi sao?”, Lương Ngọc không hiểu mà hỏi.

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Người nên nổi giận là em, em tức giận không có gì sai cả”.

Lương Ngọc sững sờ.

Bạch Diệc Phi nói: “Thật ra anh biết em luôn âm thầm giúp anh, em bí mật gửi tin cho anh, cũng biết em giúp anh ngăn cản một gia tộc hào môn, còn vì vậy mà bị thương”.

“Những điều này, anh thật sự rất cảm ơn!”

Nước mắt Lương Ngọc không kìm được mà tuôn rơi.

“Thật ra, không phải em muốn giết anh, cũng không muốn giết Hiểu Anh, em chỉ là, vừa hay gặp được người muốn em làm, em liền làm”.

“Em chỉ muốn được người khác chú ý đến mình mà thôi”.

Bạch Diệc Phi sờ sờ đầu của Lương Ngọc, cười ôn nhu nói: “Tiểu sư muội, anh biết em đã ở bên cạnh anh, thật lòng cảm ơn em!”

“Còn nữa, trong lòng em hiểu rõ, tình cảm của em đối với anh là tình thân, không phải tình cảm nam nữ, em chỉ muốn được người thân quan tâm, không muốn bị mọi người bỏ quên”.

Nói đến đây, Lương Ngọc không còn nhịn được nữa mà khóc lớn.

“Hu hu hu...”

Bạch Diệc Phi khẽ thở dài, để Lương Ngọc tựa vào lòng mình, sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Suy cho cùng, Lương Ngọc cũng chỉ là một cô gái nhỏ ngoài hai mươi tuổi, sau khi bố đẻ bị người ta sát hại, người cô yêu quý nhất của cô trở thành kẻ thù giết bố, cô không còn người thân nào nữa.

Lúc này, tất cả các giác quan của cô ta đều được khuếch đại, tất cả mọi cảm xúc cũng vô cùng mẫn cảm, thế nên khi bị mọi người phớt lờ, cô ta rất muốn chứng minh sự tồn tại của mình và muốn được quan tâm.

Mà người này chính là Bạch Diệc Phi.

Bởi vì cô đã âm thầm làm rất nhiều việc cho anh nhưng anh hoàn toàn quên mất.

Dần dần, nỗi ám ảnh muốn được quan tâm này khiến cô ta không phân biệt được mình thiếu thốn tình cảm hay là thật sự thích Bạch Diệc Phi.

Một khi tình cảm bị rối bời, cộng thêm nỗi ám ảnh quá sâu sẽ khiến cô ta mất đi lý trí và làm những việc không tốt.

“Hức hức...”

Sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Lương Ngọc khóc lớn như vậy.

Không biết đã khóc bao lâu, Lương Ngọc mới dần bình tĩnh lại, sau đó cô ta mới chú ý, Bạch Diệc Phi hình như đang run lên, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh.

“Sư huynh!”, Lương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Anh không sao”.

Thấy Lương Ngọc không sao rồi, anh mới buông cô ta ra, quay đầu lại đi về phía Lưu Hiểu Anh.

Lúc này Lương Ngọc mới phát hiện tay mình bê bết máu vì túm lấy quần áo của Bạch Diệc Phi.

Lương Ngọc quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, thấy một cành cây rất mảnh đang còn cắm vào sau lưng anh.

Cô ta sững sờ nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi, bất giác run lên.

Mà Lưu Hiểu Anh, người đang đối diện với Bạch Diệc Phi cũng lo lắng đứng lên.

Cô ta nghĩ rằng Bạch Diệc Phi sẽ không đến.

Nhưng mà, anh đã đến rồi.

Tâm trạng của Lưu Hiểu Anh lập tức trở nên phức tạp, nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang dần tiến lại phía mình, cô ta bất giác cảm thấy tủi thân, hai mắt đỏ lên hỏi: “Tại sao anh lại đến đây? Anh không nên đến mới phải”.

Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi vẫn đứng vững trước mặt cô ta mà nói: “Không, tôi nên đến!”

Lưu Hiểu Anh nhìn vẻ mặt kiên định của Bạch Diệc Phi, trong lòng rất bối rối, lập tức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì đã bình tĩnh hơn đôi chút: “Không phải vậy, anh không nên đến, anh đến chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp mà thôi”.

“Nếu Tuyết Nhi biết được thì cô ấy sẽ càng đau lòng hơn, và anh cũng không dễ chịu gì”.

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Không phải như vậy, sự việc tưởng chừng như rất khó, nhưng mà chỉ cần tôi đối mặt với nó, thật ra cũng không khó như vậy”.

“Cô xem”, Bạch Diệc Phi chỉ vào Lương Ngọc: “Việc của tiểu sư muội chẳng phải giải quyết xong rồi sao?”

“Và bây giờ tôi sẽ đối mặt với vấn đề của chúng ta, tôi sẽ đền bù cho cô, vậy thì việc này sẽ được giải quyết”.

“Còn về Tuyết Nhi, đó quả thật rất khó khăn, nhưng đợi khi mọi việc xong xuôi, tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy, tôi sẽ không trốn tránh!”

“Thế nên, chỉ cần chúng ta giải quyết từng chuyện một, rất đơn giản”.

Lưu Hiểu Anh nghe đến đây thì khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia xót xa, còn có một chút giằng xé, sau cùng lắc đầu nói: “Tôi không cần anh phải bồi thường, tôi không cần!”

Bạch Diệc Phi vừa muốn nói gì đó nhưng đột nhiên ngã trên đất, ngất đi.

“Bạch Diệc Phi!”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc hét lên.

Lương Ngọc ở một bên cũng vội vàng chạy tới.

Cho tới bây giờ, Bạch Diệc Phi ngất đi thì Lương Ngọc và Lưu Hiểu Anh mới để ý thấy dọc theo con đường Bạch Diệc Phi đi có một đường máu dài.

Là máu của anh.

Anh đã chảy máu suốt cả quãng đường tới đây.

Mà cành cây thì vẫn đang cắm trên lưng anh, máu vẫn đang theo đó chảy ra.

“Sư huynh!”

Lương Ngọc vội vàng chạy tới ôm Bạch Diệc Phi dậy, Lưu Hiểu Anh cũng ngồi xổm bên cạnh, lo lắng nhìn anh.

Bạch Diệc Phi lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức.



Khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh cảm thấy toàn thân yếu ớt, vô lực.

Anh nghĩ rằng mình sẽ hôn mê một thời gian rất dài.

Sau đó, anh mở mắt ra thì nhìn thấy người mà anh vẫn ngày đêm thương nhớ.

Lý Tuyết đang ngồi bên giường, ánh mắt đau lòng, dùng đôi tay bé nhỏ vuốt ve má của Bạch Diệc Phi, hốc mắt cô đỏ bừng, có phần sưng lên, đó là dấu hiệu của việc khóc quá nhiều.

Bạch Diệc Phi dùng sức mở to mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cái bụng to tròn của Lý Tuyết, sự mệt mỏi đau đớn trong cơ thể dường như đã vơi bớt đi rất nhiều.

Bạch Diệc Phi muốn đưa tay sờ lên bụng Lý Tuyết, nhưng lại không có sức lực, căn bản không thể cử động được.

Lý Tuyết không hề thấy hoảng sợ khi anh tỉnh lại mà nhẹ nhàng cầm tay anh đặt lên bụng cô: “Ông xã, anh tỉnh rồi!”

Bạch Diệc Phi muốn nói gì đó, nhưng vừa định mở miệng thì phát hiện cổ họng khô khốc, không thể phát ra tiếng.

Lý Tuyết thấy vậy liền cầm cốc nước lọc bên cạnh lên, dùng thìa nhỏ đút cho anh uống.

Bạch Diệc Phi sau khi uống nước cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhìn Lý Tuyết khẽ cười nói: “Bã xã, anh rất nhớ em!”

Đôi mắt vỗn dĩ đã đỏ bừng của Lý Tuyết lại một lần nữa đỏ lên, sau đó cô khẽ dựa đầu vào ngực Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng có được một chút sức lực, đưa tay ôm eo cô.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau.

Không biết đã qua bao lâu Lý Tuyết mới ngồi dậy, mà từ đầu đến cuối anh không hề nhắc đến chuyện của Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc.

Bạch Diệc Phi cảm thấy đã hồi phục lại đôi chút sức lực, muốn ngồi dậy, Lý Tuyết đưa tay ra muốn đỡ anh lên.

Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Để anh tự dậy, đừng làm bị thương đứa nhỏ”.

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi tự mình ngồi dậy, cũng không động đậy nữa, chỉ dùng tay lau nước mắt mà nói: “Em mới không yếu đuối như vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui