Một Bước Lên Tiên

“Xin lỗi!”, Lý Tuyết có chút kích động đứng lên, cô muốn cúi đầu xin lỗi Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh thấy vậy lập tức đứng dậy ngăn Lý Tuyết lại, thuận thế túm lấy cô, nói với đôi mắt ngấn lệ: “Đừng, đây không phải là lỗi của cô, đừng như vậy, cẩn thận tổn thương tới đứa bé”.

Lý Tuyết bị kéo lên, ôm chặt lấy Lưu Hiểu Anh gào khóc thảm thiết, Lưu Hiểu Anh cũng ôm Lý Tuyết khóc nức nở.

Hai người phụ nữ không chút dè dặt mà òa khóc.

Không biết hai người đã khóc bao lâu, âm thanh cũng nhỏ dần lại, tâm trạng cũng ổn định.

Lý Tuyết lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, đề nghị: “Hiểu Anh, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé”.

Lưu Hiểu Anh gật đầu đồng ý, ở trong phòng bệnh khiến họ có chút ngột ngạt, đi dạo một vòng sẽ tốt hơn.

Sau đó Lưu Hiểu Anh dìu Lý Tuyết đang mang thai rời khỏi phòng bệnh, lại đi về phía cổng bệnh viện.

Trên đoạn đường này, Lý Tuyết đã nghĩ xong nên làm thế nào.

Hai người đi tới cổng bệnh viện, Lý Tuyết dường như cuối cùng nghĩ ra cách nên mở lời thế nào: “Hiểu Anh, cô… để ý tới danh phận không?”

Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì cơ thể run lên, sửng sốt nhìn chằm chằm Lý Tuyết.

Lý Tuyết chờ đợi câu trả lời của Lưu Hiểu Anh, kết quả sau khi sững sờ Lưu Hiểu Anh lại đột nhiên quỳ xuống đất, ôm lấy đầu, có vẻ rất đau khổ.

Nhưng đúng lúc này, trước cửa bỗng nhiên có một chiếc xe ô tô thương vụ màu đen lao tới và dừng ngay trước mặt họ.

Sau khi cửa xe mở ra, một người đàn ông vạm vỡ bước xuống, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh nghe thấy tiếng động lập tức đứng dậy, bảo vệ phía trước Lý Tuyết.

Đánh giá Lý Tuyết cùng Lưu Hiểu Anh xong, người đàn ôn kia khịt mũi: “Thằng ranh Bạch Diệc Phi kia, cuộc sống cũng khá thoải mái đấy!”

“Anh là ai? Muốn làm gì?”, Lưu Hiểu Anh cảnh giác nhìn người đàn ông.

Người đàn ông nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Không phải là Bạch Diệc Phi cố ý muốn dụ chúng tôi ra sao?”

Lưu Hiểu Anh cùng Lý Tuyết hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại, bị người đàn ông kia uy hiếp dẫn lên xe.

Xe thương vụ rời đi.

Buổi sáng, Bạch Diệc Phi thức dậy, dùng điện thoại di động kiểm tra thời gian, nhưng lại thấy tin nhắn từ một số lạ.

“Bạch Diệc Phi, vợ và tình nhân của anh đều đang ở trong tay tôi, muốn bọn họ bình an vô sự thì hãy làm theo những gì tôi nói!”

Bạch Diệc Phi đọc xong tin nhắn thì bật người lao ra khỏi phòng bệnh chạy về phía phòng nghỉ của Lý Tuyết, phòng nghỉ quả nhiên không có ai!

Trái tim Bạch Diệc Phi lập tức như rơi xuống đáy, sau đó anh cấp tốc gọi điện cho Lý Cường Đông và Bạch Vân Bằng, một mặt để thông báo, mặt khác anh muốn điều động thêm người đến tìm Lý Tuyết.

Lý Cường Đông ngược lại không phản ứng gì nhiều khi biết tin Lý Tuyết mất tích, còn Bạch Vân Bằng thì quát mắng Bạch Diệc Phi tròn hai phút qua điện thoại.

Bạch Diệc Phi không phản bác một lời, để mặc ông mắng chửi.

Bạch Vân Bằng mắng xong thì hít một hơi thật sâu, còn an ủi lại anh một câu: “Được rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là đưa Tuyết Nhi trở về, bố sẽ triệu tập toàn bộ nhân lực của nhà họ Bạch để tìm kiếm”.

Ngay sau đó, người của thủ đô, thành phố Bắc Hải, thành phố Thiên Bắc toàn bộ đều cảm nhận được một bầu không khí đè nén.

Không bao lâu, ba nơi này đều hỗn loạn, khắp nơi đều là người nhà họ Bạch.

Bọn họ mặc đồng phục, trên tay cầm theo bức ảnh của Lý Tuyết, tìm kiếm mọi ngóc ngách.

Cứ như vậy, sức mạnh thực sự của nhà họ Bạch được hé lộ.

Cục diện hỗn loạn này khiến lòng người lo sợ, thậm chí một số công ty còn trực tiếp thông báo nghỉ phép tạm thời để chấn chỉnh lại.

Cùng lúc đó, các bề trên trong biệt thự cũ nhà họ Bạch cũng xuất hiện.

Mà tất cả những việc này đều chỉ xảy ra trong vòng một giờ.

Bạch Diệc Phi ngồi trong phòng nghỉ, đợi chờ một tiếng đồng hồ liền nhận được cuộc gọi tới của đối phương.

“Bạch Diệc Phi, thế nào? Có phải là rất sốt ruột hay không?”

Giọng của người bên kia đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, không thể nhận ra đó là ai.

Mà Bạch Diệc Phi quả thực rất nóng lòng, anh chỉ hận không thể lập tức bay tới bên cạnh Lý Tuyết.

Nhưng, anh biết mình lo lắng cũng vô dụng, càng vào những thời điểm như lúc này thì lại càng phải bình tĩnh.

Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nôn nóng nơi đáy lòng, trầm giọng nói với người bên kia đầu dây: “Các người tưởng rằng tôi không dám giết đám các người?”

Nghe vậy đối phương im lặng vài giây, sau đó chẳng hề quan tâm mà đáp lại với nụ cười lạnh: “Muốn moi thông tin khiến tôi bại lộ thân phận? Nói cho anh biết, ông đây sẽ không trúng kế đâu”.

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Không phải là lời nói suông, mà tôi thực sự biết anh là ai”.

“Biết cái con mẹ mày!”, người ở đầu dây bên kia rống lên một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, nếu không muốn vợ và người tình của mình có chuyện, trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa phải tới miếu Phúc Âm, nếu không…”

“Tút tút...“

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã trực tiếp cúp máy.

Mà Ngưu Đại ở bên kia nghe thấy tiếng cúp máy thì tức giận tới ném điện thoại xuống đất: "Mẹ kiếp! Dám dập máy của ông đây! Còn nói biết được thân phận của ông, biết cái rắm!”

Ngưu Đại, con trai duy nhất của Ngưu Vọng.

Ngưu Vọng từng phản bội Bạch Diệc Phi để cứu anh ta.

Mà Ngưu Đại, vì là con của Ngưu Vọng nên Bạch Diệc Phi mới đặc biệt chiếu cố và chu cấp cho anh ta một số tiền có thể hưởng thụ cả một đời.

Còn cho phép anh ta mặc sức sinh sống ở thành phố Thiên Bắc.

Mà Ngưu Đại lúc này đang ở một biệt thự ở ngoại ô thành phố Thiên Bắc, cơn giận của anh ta khiến mấy người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng trong phòng khách co rúm lại.

Nhưng ngay sau đó, từng người một bắt đầu sáp đến vòng quanh Ngưu Đại từ nhiều hướng khác nhau.

Một người phụ nữ mặc quần đùi ngắn cũn cỡn trong đó đặt cặp đùi trắng nõn mềm mại của mình lên đùi Ngưu Đại ỏn à ỏn ẻn nói: "Anh Ngưu, ai làm anh tức giận vậy?"

"Ngọn lửa giận của anh Ngưu không phải là thứ những người đó có thể hứng chịu được", một người phụ nữ khác vòng cánh tay trắng ngần ôm lấy cổ Ngưu Đại.

Ngưu Đại lúc này đang tức giận, những người phụ nữ này từng người còn quấn lấy không buông khiến anh ta càng thêm phần khó chịu, lập tức duỗi tay đẩy ra.

Nhưng bởi vì ngón tay được nối lại, sức lực cũng không còn lớn như trước, do đó lại liên tưởng đến sự tra tấn mà mình đã phải chịu đựng, trong lòng càng thêm tức giận, đưa hai chân đá văng mấy người phụ nữ xung quanh: "Cút!"

"A!"

Mấy người phụ nữ bị đạp ngã xuống đất, tuy rằng đau đớn nhưng họ không dám nói lời nào, chỉ có thể bò dậy rời khỏi biệt thự.

Ngoài phòng khách vẫn còn vài cao thủ cấp hai trung cấp, nhìn thấy phụ nữ bị đuổi ra ngoài, liền có người vội vàng an ủi: "Anh Ngưu, anh bớt giận, cho dù hắn biết thân phận của anh, cũng không thể làm gì anh, anh nói có phải hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ những thuộc hạ kia của hắn vẫn đang ở đảo Lam, chỉ còn lại một tên Lưu đầu trọc, vài người chúng ta hoàn toàn đủ sức đối phó với hắn", một cao thủ cấp ba khác đáp.

Cao thủ cấp ba cuối cùng cười chế nhạo: "Bạch Diệc Phi cũng là một cao thủ cấp ba, cho dù hắn là cấp ba cao cấp, ba người chúng ta liên thủ lại cũng có thể đánh hắn nằm bò".

Nhưng cho dù những người này nói thế nào, Ngưu Đại vẫn rất tức giận, có lẽ bởi vì giọng điệu của Bạch Diệc Phi trong điện thoại vẫn như trước, nghe xong khiến người ta rất không thoải mái.

Ba tên thuộc hạ thấy vậy cũng không dám nói thêm gì nữa.

Thật lâu sau, Ngưu Đại rốt cục hết giận, hừ lạnh một tiếng nói: "Người phụ nữ của Bạch Diệc Phi đang nằm trong tay tôi, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi mà thôi".

"Hắn hiện giờ có lẽ đang trên đường tới miếu Phúc Âm, đợi hắn đến nơi, mai phục sớm đã được thiết kế xong, nhất định phải khiến hắn có đi mà không có về!"

Vừa dứt lời, một cao thủ cấp ba trong số đó do dự hỏi: "Ông chủ lớn bên kia…"

Ngưu Đại quét tới ánh mắt lạnh lùng, ba cao thủ cấp ba kia lập tức im bặt, sau đó cười mỉa: "Anh Ngưu, là do em lắm miệng, do em lắm miệng…"

Một tên cao thủ cấp ba khác gặng hỏi: "Anh Ngưu, vậy hai người đàn bà kia xử lý thế nào?"

Nghe xong câu này hai mắt Ngưu Đại loé lên tia dữ tợn: "Tôi chỉ muốn giết Bạch Diệc Phi".

Người mà anh ta hận từ đầu tới cuối chỉ có Bạch Diệc Phi, cho nên anh ta chỉ nhằm vào Bạch Diệc Phi.

"Vâng thưa anh Ngưu", ba tên cao thủ kia lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Ngưu Đại không biết bất chợt nghĩ tới điều gì mà nở một nụ cười lạnh: "Bạch Diệc Phi, anh so với ông chủ lớn thì vẫn còn quá non tay! Ông chủ lớn đã đợi nhiều năm như vậy, làm sao có thể để ý tới việc phải đợi thêm vài tháng nữa đây?"

"Chắc anh cũng hoàn toàn không ngờ tới đâu, ha ha ha…"

Ngưu Đại vừa nói vừa đắc ý cười to.

Tuy nhiên, sau mười phút, Ngưu Đại liền không thể duy trì nụ cười này nữa.

"Rầm!"

Sau một tiếng ồn ào, cửa biệt thự trực tiếp bị đạp tung.

Bạch Diệc Phi bước vào với khuôn mặt không cảm xúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui