Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi đánh hụt liền nhanh chóng xoay người lại nhấc chân đạp thêm một cú nữa về phía Mạnh Kình.

Mạnh Kình chật vật né tránh, vừa lăn vừa bò, trông chẳng còn tí dáng vẻ đẹp trai ngời ngời nào nữa. Nhìn thấy Bạch Diệc Phi nhấc chân lên, Mạnh Kình hoảng hốt lăn về phía sau mấy vòng mới tránh được cú đạp này.

“Rầm!”

Mà nền đất chỗ bị bàn chân của Bạch Diệc Phi đạp trúng đã lõm thành một cái hố.

Thấy vậy, Mạnh Kình bất giác nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Bạch Diệc Phi vẫn còn muốn tấn công tiếp, bị doạ cho sợ hãi kêu toáng lên: “Đại boss, mau cứu tôi!”

Lương Vĩ Siêu vẫn đang chìm đắm trong trạng thái sững sờ, nghe thấy tiếng kêu cứu của Mạnh Kình mới hoàn hồn lại, chẳng nề hà gì nữa mà nhanh chóng lao đến trước mặt Bạch Diệc Phi, tung ra một chưởng.

Chưởng này khí thế dào dạt, cũng bao hàm cả một sức mạnh kinh khủng, có vẻ như đây là loại chuyên dùng để khắc chế võ công của Bạch Diệc Phi.

Gương mặt Lương Vĩ Siêu nghiêm nghị: “Hoá giải thử xem!”

Thấy vậy, hai mắt Bạch Diệc Phi loé sáng, tiếp đó anh nhấc cánh tay mình lên, nhẹ nhàng vung ra liền đẩy một chưởng này của Lương Vĩ Siêu sang hướng khác.

Sau đó, anh dùng một chiêu Nhất Dương Chưởng đánh thẳng về phía Lương Vĩ Siêu.

Mặc dù đây là cách đánh quen thuộc của Đạo Trưởng, nhưng bây giờ khi Bạch Diệc Phi dùng nó, uy lực đương nhiên mạnh hơn của Đạo Trưởng rất nhiều.

Lương Vĩ Siêu nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, hai tay nhanh chóng vung ra hoá giải hơn phân nửa sức mạnh của chưởng này, sau đó lập tức tung ra một cú đấm đánh mạnh vào lòng bàn tay của anh.

“Rầm!”

Hai người đồng thời bật lùi lại phía sau, từ khoảng cách của cả hai có thể thấy được, bọn họ là ngang tài ngang sức.

Mạnh Kình và Kỳ Kỳ thấy cảnh này thì kinh hãi không thôi.

Đến ngay cả bản thân Lương Vĩ Siêu cũng có chút ngạc nhiên.

Thực lực của Bạch Diệc Phi hiện tại đã vượt quá dự đoán của bọn họ, không những có thể đánh bại Mạnh Kình một cách dễ dàng, mà đến cả Lương Vĩ Siêu cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức.

Sau khi Mạnh Kình nôn ra một ngụm máu, sửng sốt nói: “Sao có thể như vậy?”

Tâm trạng của anh ta lúc này giống hệt với Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong lúc trước, đều là cảm xúc hoảng sợ và không thể tin nổi.

Sau khi Bạch Diệc Phi đứng vững lại, anh dửng dưng liếc nhìn bọn họ, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên đối với biểu cảm của bọn họ lúc này, có thể nói là nằm trong dự đoán của anh.

Anh hờ hững nói: “Bây giờ có thể để tôi gặp mặt Tần Hoa chưa?”

Mạnh Kình vất vả bò dậy từ trên mặt đất, quệt vết máu bên miệng, liếc sang Lương Vĩ Siêu một cái.

Lúc nãy Lương Vĩ Siêu còn đang nhíu mày, nhưng bây giờ lại đột nhiên thấy thoải mái hơn, cô ta cảm khái nói: “Lần trước khi ở đảo Lam, thực lực của anh chẳng qua cũng chỉ ở hạng ba trung cấp, trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bước chân vào trong hàng ngũ những cao thủ hạng nhất”.

“Tốc độ tiến bộ như vậy quả thực có hơi quá”.

“Chẳng lẽ thực ra anh vẫn luôn che giấu thực lực của mình?”

Bạch Diệc Phi thấy Lương Vĩ Siêu đột nhiên lại bình tĩnh như vậy, có chút ngạc nhiên: “Coi bộ dạng của cô, hẳn là vẫn còn con át chủ bài, nếu không bây giờ sao lại bình tĩnh như thế?”

Lương Vĩ Siêu khẽ cười, biểu cảm trên gương mặt thả lòng: “Còn nhớ lần đầu khi chúng ta mới gặp nhau, anh vẫn còn là một tên ngốc yếu đuối”.

“Nhưng đến nay đã trở thành một kẻ mạnh thực sự, quả đúng là vật đổi sao dời”.

Lương Vĩ Siêu vừa nói vừa đi đến gần Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cảm thấy khoảng cách hơi gần, bất giác lùi lại phía sau hai bước: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi”.

Nhưng Lương Vĩ Siêu lại lắc đầu nói: “Con người quả thực sẽ thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi của anh quá nhanh, nhanh đến mức anh đã có chút đắc ý quên hình rồi!”

“Ý cô là gì?”, Bạch Diệc Phi nhíu mày.

Lương Vĩ Siêu lại khẽ mỉm cười: “Thực lực của anh quả thực vượt xa khỏi dự đoán của chúng tôi, nhưng trước mắt xem ra, trình độ của anh vẫn còn kém tôi nhiều, như vậy, nếu tôi và Mạnh Kình hợp sức với nhau, anh có chắc sẽ đánh lại được chúng tôi không?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy liền bật cười: “Không thử thì làm sao biết?”

Kỳ thực, trong lòng anh hiểu, mặc dù cảnh giới hiện tại của anh đã cao hơn, nhưng anh cũng chỉ miễn cưỡng đánh hoà nhau với Lương Vĩ Siêu mà thôi, nếu như cô ta và Mạnh Kình hợp sức thì chắc chắn anh sẽ không có phần thắng.

Nhưng bây giờ Tần Hoa còn đang nằm trong tay bọn họ, anh không thể không cứu, cho dù đánh không lại cũng chỉ đành cố mà đánh.

Lương Vĩ Siêu mỉm cười, đưa ánh mắt đặt lên người Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh: “Xem ra anh đã quên mất sự tồn tại của cô ta rồi, hầu như không cần phải thử, anh thua chắc rồi”.

Lời này vừa nói xong, ánh mắt của bọn họ đều rơi lên người Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ khẽ sửng sốt, tự nhiên bị bọn họ nhìn như vậy, có chút bực mình: “Nhìn tôi làm cái gì? Tôi chẳng đánh nổi bất kỳ ai trong mấy người!”

Nói ra câu này, cô ta kỳ thực có chút không cam tâm, bởi vì trước đó Kỳ Kỳ vốn có thể tuỳ ý bắt nạt Bạch Diệc Phi, nhưng bây giờ, Bạch Diệc Phi tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức cô ta không theo kịp, chỉ có thể ngóng theo mà ngưỡng mộ.

Sự chênh lệch này đến quá nhanh, đoán chừng cho dù là ai đều sẽ cảm thấy có chút khó mà chấp nhận được.

Mà lúc này, Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững nói: “Kỳ Kỳ, chúng ta không nên đối địch”.

Kỳ Kỳ nghe thấy câu này chỉ thờ ơ đáp: “Sai rồi, chúng ta vốn là đối địch”.

Bạch Diệc Phi nhíu mày.

Mạnh Kình đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, sau đó nắm chặt tay cô ta, cười nói: “Anh là người được Tử Y lựa chọn làm ứng cử viên của người bảo vệ kho vàng, mà Kỳ Kỳ là người được Tân Thu lựa chọn, trong hai người chỉ có một người được giữ lại, cho nên ấy à, hai người đã định trước là mối quan hệ đối địch rồi”.

“Tôi không hiểu”, Bạch Diệc Phi nói.

Kỳ Kỳ không khỏi hỏi: “Còn có cái gì không hiểu?”

“Tôi cho rằng, cô quan tâm đến anh trai của cô hơn chứ không phải là cái thân phận Người bảo vệ kho vàng gì đó”, Bạch Diệc Phi nói.

Nghe thấy câu này, Kỳ Kỳ bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt còn mang theo một tia bất đắc dĩ cùng một tia oán hận: “Nhưng điều này không phải đều do anh ép tôi sao?”

Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Ai ép cô?”

“Anh có biết mấy tháng gần đây tôi từng bị người ta ám sát bao nhiêu lần rồi không? Nếu như không phải lần nào cũng có Mạnh Kình bảo vệ cho tôi, anh cho là hôm nay anh còn có thể nhìn thấy tôi không?”, Kỳ Kỳ nói xong liền dừng lại vài giây rồi lại hỏi: “Anh có muốn biết người giết tôi là ai không?”

Bạch Diệc Phi hỏi theo phản xạ: “Ai?”

Ánh mắt Kỳ Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn lôi ra mấy tấm ảnh từ trong túi áo của mình, ném mạnh về phía Bạch Diệc Phi, sau đó gào lên: “Nhà họ Bạch các người, tứ đại gia tộc, còn có Tử Y!”

“Là bọn họ hết lần này đến lần khác phái người đến ám sát tôi!”

Những tấm ảnh không hề nện lên người Bạch Diệc Phi, nhưng lại rơi lả tả đầy xuống dưới chân anh.

Bạch Diệc Phi cúi đầu, nhìn thấy trong các tấm ảnh này toàn là hình chụp thi thể, mà khuôn mặt của mỗi một thi thể đều rất rõ ràng.

Trong mắt Kỳ Kỳ ngập sự phẫn nộ nói: “Đám người này anh có thể tự mình đi điều tra, xem xem bọn họ là người của ai!”

“Tôi vốn chỉ muốn được sống yên ổn, cũng chẳng ham hố gì cái thân phận Người bảo vệ kho vàng, nhưng mà, đám người bảo vệ cho anh, ủng hộ anh kia, bọn họ lại không nghĩ như vậy!”

“Bọn họ muốn giúp anh loại bỏ chướng ngại vật là tôi, cho nên mới hết lần này đến lần khác muốn giết tôi!”

“Là anh, và đám người đứng phía sau anh kia, đã đẩy tôi phải đứng về phía đối địch với anh!”

Nghe xong những lời này, Bạch Diệc Phi chỉ yên lặng không nói.

Giờ phút này, anh rất hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của Kỳ Kỳ, bởi vì anh cũng đã từng như vậy, không phải sao?

Anh trước đây cũng đã từng như vậy, có rất nhiều việc anh hầu như không muốn làm, nhưng đều là do người khác ép buộc anh phải làm.

Anh cũng đã từng trải qua việc bị người ta ám sát hết lần này đến lần khác, thậm chí đến cả em ruột của mình cũng cho người đi ám sát anh, bất kể là chuyện gì, chỉ cần số lần xảy ra nhiều thì ắt hẳn trong lòng sẽ rất khó chịu.

Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì cười nói: “Cho nên, ba người chúng tôi liên thủ thì anh sẽ chẳng có phần thắng nào!”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: “Quả thực là không có”.

“Kỳ thực, cho dù anh có thể đánh bại được cả ba người chúng tôi, chúng tôi cũng có thể lấy Tần Hoa để uy hiếp anh, cũng giống như việc lấy anh ra để uy hiếp Tần Hoa vậy, bất kể ra sao, cục diện này anh đều sẽ thua”.

Bạch Diệc Phi cũng ý thức được, đây quả thực là một thế cờ chết.

Bạch Diệc Phi yên lặng suy tư, trong đầu anh xoay vòng thật nhanh các cách giải quyết vấn đề.

Rất nhanh, sau vài giây, Bạch Diệc Phi nói: “Tôi muốn nhìn thấy Tần Hoa”.

Mạnh Kình nghe vậy lạnh lùng hừ một cái: “Nói thật với anh, Tần Hoa đang ở đây, cũng có thể cho anh gặp mặt”.

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ bèn xoay người đi vào phòng khách, sau đó đi đến phía sau một bức tượng phật, dường như chạm phải một thứ gì đó, có tiếng máy móc ầm ầm dịch chuyển.

Ngay sau đó, tượng Phật từ từ xê địch sang hai bên.

Mà ở chỗ chính giữa tượng phật, lộ ra Tần Hoa đang bị một đống dây xích sắt khoá chặt người anh ta lại.

Nhìn thấy Tần Hoa như vậy, Bạch Diệc Phi theo phản xạ muốn chạy lên phía trước nhưng lại bị Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu đồng thời vươn tay ra ngăn lại.

“Cho anh nhìn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn đi lên cứu anh ta nữa à?”, Mạnh Kình cười vặn vẹo.

Lương Vĩ Siêu cũng nở nụ cười: “Sợi xích trói chặt anh ta không phải là loại xích bình thường, muốn chặt đứt nó là điều không tưởng, cho dù là Tân Thu cũng không làm được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui