Một Bước Lên Tiên

Ông ấy biết rõ chuyện xảy ra giữa mình và Lưu Hiểu Anh, chẳng lẽ không sợ bọn họ sẽ khó xử sao?

Lý Cường Đông lạnh lùng nói: "Tình huống lần này rất nghiêm trọng, cho nên phải có đủ nhân viên y tế".

Lưu Hiểu Anh nghe xong liền gật đầu: "Đúng, ngoài cháu ra còn có mấy chục nhân viên y tế khác".

Bạch Diệc Phi nghe vậy, trong lòng vừa buông lỏng nay lại trở lên nặng nề, bởi vì có thể tưởng tưởng sự việc nghiêm trọng đến mức nào.

...

Buổi tối, khi Bạch Diệc Phi đang ở trong khoang tàu chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Bạch Diệc Phi có chút tò mò, ai mà đến vào lúc muộn như thế này?

Anh đi ra mở cửa liền nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đang đứng ở cửa, Bạch Diệc Phi ngẩn ra có chút không biết phải làm sao: "Cô... Muốn đi vào sao?"

Lưu Hiểu Anh vốn định nói chuyện với anh ở ngoài cửa, nhưng Bạch Diệc Phi hỏi như vậy, cô ta liền lập tức cười gật đầu nói: "Phải".

Bạch Diệc Phi có chút sửng sốt, sau đó anh xoay người để cho Lưu Hiểu Anh đi vào rồi mới đóng cửa, anh còn chu đáo rót cho Lưu Hiểu Anh một ly nước.

Bạch Diệc Phi đưa nước xong liền hỏi: "Đã trễ thế này, tìm tôi có việc gì không?"

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy dáng vẻ chỉ muốn giải quyết công việc của anh, cô ta không khỏi cảm thấy mất mát, sau đó cô ta nhẹ giọng nói: "Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy mới trở về không lâu lại phải đi tới Lam Đảo".

Bạch Diệc Phi gật đầu một cái.

Lưu Hiểu Anh còn nói: "Lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở lại?"

"Sẽ không quá lâu đâu", Bạch Diệc Phi đáp.

Lưu Hiểu Anh không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà đột nhiên hỏi: "Bạch Diệc Phi, trong lòng anh thật sự chỉ có một người thôi sao?"

Bạch Diệc Phi nghe những lời này, đôi mắt khẽ rung động, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó anh vô thức lùi về phía sau một bước, xoay người đưa lưng về phía Lưu Hiểu Anh.

Anh vẫn trầm mặc từ đầu đến cuối.

Lưu Hiểu Anh thấy vậy, không khỏi cười khổ một tiếng: "Tôi hiểu rồi".

Cho tới bây giờ vẫn không có một câu trả lời nào như cô mong muốn.

Lưu Hiểu Anh đứng lên, lạnh nhạt nói: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây".

Nhưng khi cô ta vừa bước tới cửa, Bạch Diệc Phi đột nhiên cất tiếng gọi: "Hiểu Anh".

Mặc dù Bạch Diệc Phi quay lưng về phía Lưu Hiểu Anh, nhưng cô ta có thể cảm nhận được nỗi bi thương chất chứa trong lòng anh qua tiếng gọi đó.

Lưu Hiểu Anh nghe xong cơ thể khẽ run lên, cô ta quay lưng về phía anh, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn theo bóng lưng của Lưu Hiểu Anh, anh cũng phát hiện bờ vai cô khẽ run, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm gì, chỉ nói: "Thật xin lỗi".

Bờ vai của Lưu Hiểu Anh càng thêm run rẩy: "Không phải lỗi của anh, không cần phải xin lỗi".

Bạch Diệc Phi vội vàng nói: "Không thể như vậy".

"Tôi từng nghĩ rằng mọi chuyện đều có lý lẽ riêng của nó, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã sai rồi".

"Ít nhất là chuyện tình cảm tôi đã không rõ ràng".

"Lúc tôi ở bệnh viện dưỡng thương, Tuyết Nhi đã nói cho tôi biết cô ấy không trách tôi, nhưng trong lòng tôi biết rõ, cô ấy chắc chắn cảm thấy rất khó chịu".

"Dẫu sao thì một người phụ nữ cũng khó lòng bao dung chuyện này được".

"Tôi đã thề cả đời sẽ đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy, để cho cô ấy vui vẻ hạnh phúc, nhưng lúc cô ấy sinh cho tôi đứa con, tôi lại không thể bên cạnh chăm sóc cô ấy, điều này làm trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy".

Lưu Hiểu Anh từ từ quay người lại, đôi mắt cô ta đỏ hoe nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ mỉm cười nói: "Nếu không phải như vậy, anh cho là tôi sẽ thích anh sao?"

Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Không đáng".

Lưu Hiểu Anh nghe vậy khẽ mỉm cười, nhưng không đáp lại anh.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Tôi thật sự không đáng cũng chẳng xứng với tình cảm của cô".

Lưu Hiểu Anh nghiêm túc nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, quay người mở cửa, nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon".

Bạch Diệc Phi không đáp lại lời chúc ngủ ngon của Lưu Hiểu Anh bởi vì lúc này những gì anh muốn nói đều không thể thốt lên lời.

Cho đến khi Lưu Hiểu Anh đã rời đi được một lúc, tâm trạng của Bạch Diệc Phi vẫn còn rất rối bời.

Anh là một người đàn ông có sự kiềm chế cao, anh biết bản thân nên làm gì, vì vậy từ trước đến nay anh không bao giờ làm tổn thương Lý Tuyết.

Nhưng đêm đó cùng Lưu Hiểu Anh lại là một sai lầm anh không hề mong muốn bởi vì nó không chỉ làm tổn thương Lý Tuyết mà nó còn làm tổn thương cả Lưu Hiểu Anh.

Anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp tổn thương mà hai người phải gánh chịu đây?

...

Những lời Lý Tuyết nói với cô ta trước đây khiến cho cô ta cực kỳ mong đợi.

Cô ta hy vọng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch Diệc Phi.

Nhưng...

Bạch Diệc Phi như thường lệ không hề trực tiếp trả lời cô, mà dùng chính sự im lặng để tỏ rõ thái độ của anh.

Lưu Hiểu Anh không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần, trong lòng cô ta thật sự rất đau đớn và cũng không cam lòng.

Rõ ràng chỉ cần hồi tưởng lại một chút kỉ niệm đẹp là cô ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Chỉ là một chút thôi cũng được.

Nhưng càng nghĩ như vậy, Lưu Hiểu Anh lại càng không cam lòng.

Vì vậy cô ta cố chấp lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Diệc Phi.

"Hiểu Anh?"

Lưu Hiểu Anh sau khi nghe được giọng nói của anh, cô ta hít một hơi thật sâu, lau những giọt nước mắt trên mặt, nhìn mặt biển tĩnh lặng, lấy hết dũng khí để hỏi một lần nữa: "Bạch Diệc Phi, tôi muốn biết, rốt cuộc anh có bao giờ thích tôi dù chỉ là một chút hay không?"

"Tôi chỉ muốn biết một câu trả lời rõ ràng".

Sau khi dứt lời, Bạch Diệc Phi lại trầm mặc một hồi.

Dũng khí của Lưu Hiểu Anh cũng dần dần biến mất, trong lòng cũng dần dần nguội lạnh.

"Ngay cả một câu trả lời rõ ràng anh cũng không muốn nói cho tôi sao?", Lưu Hiểu Anh nghẹn ngào nói: "Cho dù anh từ chối tôi, tôi cũng có thể chấp nhận".

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không lên tiếng, Lưu Hiểu Anh không khỏi gượng cười nói: "Được rồi... Tôi..."

Nhưng lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: "Lúc trước ở Lam Đảo, tôi còn tưởng là cô đã chết".

Lưu Hiểu Anh đột nhiên dừng lại.

Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Lúc ấy tôi thật sự rất khó chịu, như thể mình đã đánh mất đi thứ vô cùng quý giá vậy, trong lòng vô cùng trống rỗng".

"Lúc đó tôi không biết mình đang nghĩ cái gì, càng không dám nghĩ nhiều bởi vì tôi sợ mình sẽ tìm được lý do".

Nói tới đây, nước mắt Lưu Hiểu Anh lại chảy xuống, cô ta cô gắng che miệng để ngăn mình phát ra âm thanh.

"Thật ra tôi biết, tôi biết rất rõ, trong lòng... tôi vô cùng quan tâm đến cô".

Những giọt nước mắt của Lưu Hiểu Anh càng tuôn trào dữ dội hơn, khóe miệng cô ta cong lên.

Bạch Diệc Phi ngừng một chút lại nói tiếp: "Nhưng như vậy là không đúng, tôi không muốn Tuyết Nhi đau khổ, cũng không muốn tổn thương cô ấy, tôi..."

"Đủ rồi!", Lưu Hiểu Anh đột nhiên hét lên: "Tôi hiểu, như thế đã đủ rồi".

Sau khi nói xong Lưu Hiểu Anh dứt khóa cúp máy.

Hai tay cô ta nắm chặt lan can, nhìn mặt biển yên tĩnh, vừa rơi lệ vừa cười to.

Mà lúc này Lý Cường Đông chậm rãi đi tới boong tàu, đứng ở phía sau Lưu Hiểu Anh, lặng lẽ nhìn cô ta.

Sau khi tâm trạng của Lưu Hiểu Anh bình tĩnh lại, ông mới hỏi: "Tại sao không nói cho cậu ấy biết chuyện Tuyết Nhi nói với cháu?"

Lưu Hiểu Anh ngừng một lát, lập tức quay người nhìn Lý Cường Đông, cô ta có chút mất tự nhiên: "Chú Lý, chú cũng tới boong tàu hóng gió à? Cháu..."

Chỉ khi nhìn vào ánh mắt của Lý Cường Đông, Lưu Hiểu ANh không thể nói được nữa, cô ta cúi đầu, trong lòng đầy áy náy nói: "Thật xin lỗi! Cháu chỉ muốn biết đáp án mà thôi..."

Lý Cường Đông nhẹ nhàng nói: "Cháu giữ chấp niệm của mình lâu tới vậy sao?"

Lưu Hiểu Anh lau nước mắt, khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười đáp: "Dạ, nhưng bây giờ cháu đã biết, cháu cảm thấy mãn nguyện rồi".

Lý Cường Đông thấy vậy, lắc đầu nói: "Thật ra thì..."

Còn không đợi ông nói xong, Lưu Hiểu Anh liền cười đáp: "Chú Lý, hai chúng ta nói chuyện này hơi kỳ?"

Lý Cường Đông dừng lại một chút, sau đó cũng ngượng ngùng cười nói: "Cũng phải".

Lưu Hiểu Anh thấy vậy cũng cười theo, nhưng cô ta càng không hiểu Lý Cường Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui