Một Bước Lên Tiên

“Bùm!”

Tuy nhiên, kết qủa lần này cũng giống lần trước.

Cánh tay Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy tê buốt.

Anh không thể nghĩ ra, rõ ràng bóng lưng mềm mại như vậy, tại sao khi đánh vào lại cứng như thép chứ.

Vân Anh sửng sốt một hồi rồi mới quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó đột nhiên chửi ầm lên: “Đồ khốn, con mẹ nó hết lần này đến lần khác, anh có thôi đi không?”

Bạch Diệc Phi mang vẻ mặt bất lực, khoát tay nói: “Bâu giờ thì xong rồi, thật ra tôi rất tò mò!”

“Tò mò cái rắm ấy”, Vân Anh hừ lạnh.

Bạch Diệc Phi không nói gì nữa.

Anh nghĩ, bất kì ai cũng sẽ tò mò về vấn đề này.

Vân Anh trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau khi thả lỏng một chút, cô ta nói: “Được rồi, nhanh nói vào chuyện chính đi, anh giúp tôi trở thành thủ lĩnh được không?”

Bạch Diệc Phi giật mình.

Không chỉ bởi người phụ nữ này quá thèm muốn chức vị thủ lĩnh kia, mà còn vì người này lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng vậy, điều này thật sự quá sock.

Vân Anh khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần anh giúp tôi trở thành thủ lĩnh, tất cả những người tôi đem theo lần này anh có thể tùy ý sử dụng, kho vàng tôi cũng không cần, thế nào?”

“Vả lại không phải anh muốn tìm Đạt Tư báo thù sao? Tôi cũng có thể nói cho anh biết hắn ta đang ở đâu, thậm chí tận tay đưa hắn ta đến trước mặt anh!”

Nghe đến đây, Bạch Diệc Phi trợn to mắt kinh ngạc.

Phải biết rằng những người ở Nam Môn đều là cao thủ, mà lần này cũng có không ít người tới đây, Vân Anh nói giao hết cho anh sử dụng sao?

Còn nói sẽ đem Đạt Tư tới trước mặt anh.

Nếu đúng như vậy thì cuộc khủng hoảng ở đảo Lam lần này sẽ không đến mức đổ máu, và nó sẽ mang lại cho thế giới bên ngoài cảm giác, bọn họ bị người đại lục Hoa Hạ đuổi giết, chứ không phải thông qua cuộc đàm phán hòa bình mà rút lui.

Đây là một sự cám dỗ với Bạch Diệc Phi.

Nhưng mà...

Bạch Diệc Phi trầm giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”

“Nếu anh đồng ý với tôi, tôi đương nhiên sẽ lấy ra thành ý của mình mà giúp đỡ anh trước”, Vân Anh cười đáp.

Bạch Diệc Phi nghe lời này thì có chút kinh ngạc: “Cô không sợ tôi nuốt lời sao?”

Vân Anh mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên không sợ, tôi tin anh là một người biết giữ lời hứa!”

“Huống hồ, nếu anh nuốt lời, tôi có thể giết anh, cho dù không giết được anh thì vẫn còn vợ con anh, còn đám anh em xung quanh anh nữa, lúc nào tôi cũng có thể giết ai đó, đúng không?”

Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi ngây ra.

Quả thật với thực lực của Vân Anh, muốn giết anh quả là một việc quá dễ dàng.

Bạch Diệc Phi trầm mặc.

Vân Anh cũng im lặng nhìn anh mà không thúc giục.

Thật lâu sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hả?”, Vân Anh có chút ngạc nhiên, Bạch Diệc Phi lại hỏi một câu như vậy vào lúc này.

Sau khi ngạc nhiên thì Vân Anh trả lời: “22tuổi, sao thế?”

Bạch Diệc Phi nghe xong khẽ lườm cô ta một cái, hoàn toàn không tin.

Tuy nhiên, anh lại trịnh trọng gật đầu mà nói với Vân Anh: “Được, tôi đồng ý với cô!”

“Vậy thì quá tốt rồi!”

Vân Anh phấn khích đứng lên, sau đó chạy đến trước mặt Bạch Diệc Phi, không nói gì liền đấm vào bụng Bạch Diệc Phi.

“Bịch!”

Bạch Diệc Phi bị Vân Anh đấm bay ra ngoài.

Vân Anh vỗ vỗ tay nói: “Trả lại cho anh đó!”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Bạch Diệc Phi lập tức đứng dậy hét lớn: “Đợi đã, tôi con mẹ nó liên lạc với cô bằng cách nào đây?”

Vân Anh không có dừng lại, vừa đi vừa nói: “Đợi tôi chủ động tìm anh, hoặc, nếu anh muốn tìm tôi thì chỉ cần ngẩng đầu lên trời kêu 3 tiếng, ‘tôi là chó’”.

Bạch Diệc Phi: “...”

Trong thời gian tiếp xúc với Vân Anh này, nếu nói về tính cách thì cô ta thật sự giống một cô gái mới 22 tuổi, nhưng thực lực của Vân Anh quá mạnh, lại là thủ lĩnh của Nam Môn, Bạch Diệc Phi không bao giờ tin rằng cô ta mới 22 tuổi đâu.

Có điều, dù thế nào đi nữa, Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu biết thêm về phương diện võ thuật rồi.

Cũng vì chuyện này mà tâm trạng cuả anh càng u ám hơn.

Đợi anh trở lại nhà họ Trịnh thì đã là sáng hôm sau.

Trước đó động tác nhảy khỏi tòa nhà không hề nhỏ, khiến mọi người sửng sốt, thế nên lúc anh trở về, đại sảnh nhà họ Trịnh đã ngồi kín người.

Gia đình nhà họ Trịnh, Lý Cường Đông và Lưu Hiểu Anh đều đang đợi Bạch Diệc Phi, thấy anh về thì nhìn chằm chằm vào anh.

Bạch Diệc Phi đi tới, ngồi xuống, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tôi đã gặp Vân Anh”.

Lý Cường Đông nghe thấy lời của anh bất giác nhíu chặt mày.

Trịnh Tùng thì càng thêm kinh ngạc: “Vân Anh? Cậu hai của Nam Môn?”

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt: “Cậu hai?”

Bạch Diệc Phi vốn nghi ngờ thái độ của Vân Anh khi cô ta nói muốn anh giúp cô ta đạt được vị trí thủ lĩnh, nhưng bây giờ nghe câu nói của Trịnh Tùng, trái tim anh chấn động.

Trịnh Tùng vội vã gật đầu nói: “Nam Môn có rất nhiều sản nghiệp trong khu số 2 chúng tôi, tôi cũng đã từng gặp thủ lĩnh của bọn họ, cũng bởi vì vậy, bọn họ mới không dám lật mặt với tôi!”

“Gia tộc mạnh nhất ở liên minh võ giả Nam Môn là Cát Tắc, ông ta có 3 người con, con trai cả tên là Cát Xa, con trai thứ hai tên là Cát Anh, con thứ ba là Cát Nhĩ!”

“Trong đó thì con trai thứ 2 của ông ta có thực lực nhất, mọi người gọi hắn ta là Vân Anh”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì ngỡ ngàng: “Con trai? Nam?”

Trịnh Tùng cũng ngây ra: “Có lẽ là như vậy, tôi chưa gặp qua, nhưng mọi người gọi hắn ta là cậu chủ”.

Bạch Diệc Phi có chút rối loạn.

Nếu như Vân Anh thật sự là một người đàn ông, vậy tối qua một loạt hành động như phụ nữ kia, chẳng phải rất kinh tởm sao?

Có điều nếu như vậy thì có lẽ tuổi của hắn ta là thật.

Bạch Diệc Phi càng thêm nghi ngờ đối với người này.

Lúc này, Lý Cường Đông thần sắc ngưng trọng nói: “Lần này thủ lĩnh của Nam Môn là Vân Anh”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, nghiêm túc nói: “Thực lực của cô ta rất thâm hậu, con đánh không lại”.

“Cô ta đến đây làm gì?”, Lý Cường Đông nghi ngờ hỏi.

Ai cũng biết Vân Anh đến đây để trả thù Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi lại bình an quay lại, vậy chỉ có thể nói hắn ta tìm Bạch Diệc Phi vì một mục đích khác.

Bạch Diệc Phi cũng có chút không hiểu nên nói: “Khi nào chắc chắn thì con sẽ nói cho bố biết!”

Lý Cường Đông gật đầu, không hỏi thêm.

Ông nghĩ có lẽ Bạch Diệc Phi không muốn nói chuyện này trước mặt nhiều người, dù sao nhà họ Trịnh cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Trịnh Tùng dường như cũng nhận ra nên cười gượng nói: “Nếu không sao thì mọi người về nghỉ ngơi sớm đi”.

Những người khác cũng không còn việc gì bèn quay trở lại phòng của mình.

Lý Cường Đông đi theo Bạch Diệc Phi về phòng, sau đó nói với anh: “Ngày mốt bố sẽ đi cùng con”.

Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Diệc Phi rót cho Lý Cường Đông một cốc nước rồi nói: “Bố, Vân Anh muốn hợp tác cùng con”.

Bạch Diệc Phi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lý Cường Đông nghe một lượt.

Lý Cường Đông nghe xong, lông mày nhíu chặt lại: “Lương Minh Nguyệt trước đây muốn người Nam Môn đến đảo Lam cũng là vì muốn đám người đó làm loạn vũng nước đục này, sau đó lợi dụng bọn chúng để đối phó với Tử Y hoặc Tân Thu”.

“Nhưng một trong những người con trai của liên minh võ giả Nam Môn đã chết ở đây, vậy thì thủ lĩnh của liên minh đó sẽ phái người mạnh hơn để đối phó với hai người họ”.

“Nhưng mà bây giờ, Cát Nhĩ đã bị con giết, Vân Anh lại thờ ơ với chuyện này, ngược lại còn muốn tìm con hợp tác, vậy chúng ta không thể dùng tư duy của mình để suy nghĩ về quan hệ giữa các thủ lĩnh trẻ tuổi này được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui