Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi cảm thấy Đạt Tư sắp không chịu được nữa, cuối cùng gia tăng sức lực: "Đi chết đi!".

"Hự..."

Đạt Tư hoảng sợ vùng vẫy, hai tay khua loạn, ra sức hít lấy hít để vài ngụm không khí nhưng không được.

Cuối cùng hắn ta cũng không trụ được nữa, quỳ phịch một cái xuống đất.

Bạch Diệc Phi thuận thế, đè cả người Đạt Tư xuống đất.

Hai chân Đạt Tư đạp loạn, nhưng động tác của hắn ta ngày một yếu dần, rồi dừng lại...

"Mẹ kiếp! Đạt Tư bị khống chế rồi!"

"Mau! Đạt Tư không xong rồi!"

"Xông lên!"

Ngay khi bọn chúng chuẩn bị xông lên, Vân Anh hừ lạnh một tiếng nói: "Một lũ ngu xuẩn, chúng mày đã quên nơi này chôn thuốc nổ rồi hay sao?"

Tất cả bọn chúng nghe xong đều sửng sốt, rối rít dừng bước.

...

Ở trên sườn núi, Đạt Tư đến cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì, Bạch Diệc Phi dần dần thả lỏng tay nhưng anh không buông ra, bởi vì anh phát hiện Đạt Tư vẫn chưa hề tắt thở.

Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi rút một con dao găm từ thắt lưng ra, hung hăng đâm vào cổ của Đạt Tư.

"Hự!"

Đôi mắt của Đạt Tư đột nhiên trợn trừng trừng.

Lúc này, Đạt Tư dần dần tỉnh táo, cổ của hắn ta bị đâm một nhát dao nhưng vẫn giữ được tính mạng, chỉ có điều ám kình trong cơ thể hắn ta đã biến mất, không còn năng lực kinh người như xưa.

Đây chính cũng chính là nguyên nhân Bạch Diệc Phi muốn để cho hắn ta thoi thóp đến hơi thở cuối cùng.

Anh muốn Đạt Tư trải qua cảm giác giày vò sống không bằng chết mà Ngô Cường đã phải chịu đựng.

Bạch Diệc Phi ngồi dậy, rút con dao găm ra.

Đạt Tư muốn kêu đau nhưng không thể phát ra thành tiếng, chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lạnh lẽo nhìn hắn ta nói: "Mày nên biết khi mày giết người khác, có ngày người khác cũng sẽ giết mày!"

"Phập!"

Bạch Diệc Phi cắm một nhát dao, đâm xuyên qua bụng của Đạt Tư.

"Hự..."

"Nhát dao này cho những người anh em đã chết của tao!"

"Còn đây là vì Ngô Cường".

Bạch Diệc Phi nói xong, cầm lấy một cánh tay của Đạt Tư, dùng dao chém một nhát, cánh tay đứt lìa bay ra ngoài, máu tươi phun như mưa bay trong không trung, dọc theo sườn núi.

Cánh tay đứt lìa đẫm máu rơi trúng trước mặt đám người Nam Môn.

Máu hòa lẫn vào nước mưa rồi từ từ ngấm vào trong bùn đất.

Đám người Nam Môn hung hăng càn quấy nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao trợn trừng mắt.

"Mẹ thằng khốn kiếp, tao phải giết chết mày!"

"Thằng súc vật, có bản lĩnh thì xuống đây!"

"Tao phải lấy mạng chó của mày!"

Sau cơn chấn động, tất cả bọn chúng đều phẫn nộ mắng chửi Bạch Diệc Phi.

Chỉ có Vân Anh chứng kiến hết thảy một cách thờ ơ, trên mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

...

Ở trên sườn núi, Bạch Diệc Phi lại bắt đầu chặt đứt một cái cánh tay khác.

"Ác giả ác báo!"

Một nhát dao khác lại chém đứt một chân của Đạt Tư.

"Ông trời có mắt!"

Một nhát dao lại rơi xuống, lấy đi cái chân cuối cùng của Đạt Tư.

Lúc này, toàn bộ chân tay của Đạt Tư đều bị chặt đứt, hắn ta trở nên giống hệt Ngô Cường.

Đạt Tư nằm trên mặt đất, hai mắt mở to, nước mưa trên trời rơi xuống hòa cùng máu tươi trên người hắn ta rồi từ từ thấm vào bùn đất.

Đạt Tư lúc này ngồi đúng chỗ Ngô Cường trước đây.

Hắn ta nhìn thấy Ngô Cường ngồi ở đó, trong phút chốc hắn ta cảm nhận được Ngô Cường còn sống và nhìn về phía hắn ta với một nụ cười quỷ quái.

Cảm giác đó khiến hắn ta rợn cả tóc gáy.

Bạch Diệc Phi đứng đó, trên tay còn cầm con dao đang rỉ máu.

"Người anh em, lên đường thanh thản!"

Anh cuối cùng cũng báo thù được cho Ngô Cường.

Lưu Hiểu Anh ở dưới sườn núi nhìn thấy cảnh tượng này liền ngây người, đây là Bạch Diệc Phi mà cô ta chưa từng thấy qua.

Tay chân của Đạt Tư ngổn ngang khắp nơi, mà xung quanh anh lại là thân thể không toàn vẹn của Đạt Tư và Ngô Cường, Bạch Diệc Phi lẳng lặng đứng ở đó, tay cầm con dao đẫm máu, mưa như trút nước rơi xuống người anh thấm ướt toàn bộ quần áo, để lộ ra vóc dáng cường tráng cứng cỏi.

Anh đứng ở trên sườn núi, khí thế toàn thân tỏa ra khiến cho người ta cảm thấy anh chính là người mạnh mẽ nhất trên thế gian này.

Ngoại trừ Lưu Hiểu Anh, đám người Trịnh Ngữ Yên cũng có cảm nghĩ như vậy.

Chỉ có điều Trịnh Ngữ Yên không quen nhìn cảnh máu me này, cô ta vốn không dám nhìn nhưng cuối cùng vẫn tò mò xem.

Nhưng khi nhìn Bạch Diệc Phi đứng trên sườn núi, cô ta không hề sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy Bạch Diệc Phi bề ngoài mạnh mẽ ngoan cường nhưng ẩn giấu trong đó chính là sự cô đơn.

Đám người Nam Môn đứng ở dưới nhao nhao chửi rủa Bạch Diệc Phi.

"Súc vật, có giỏi thì xuống đây!"

"Chết tiệt, mày mà xuống bọn tao nhất định sẽ giết chết mày!"

"Đem mày ngũ mã phanh thây!"

"Băm vằm mành thành trăm ngàn mảnh!"

Bạch Diệc Phi nghe đám người chửi rủa ầm ĩ, chỉ khinh thường cười nhạo một tiếng: "Một bầy chó chỉ biết sủa bậy, có ngon thì lên đây đi!"

Đám người phía dưới chửi rủa hăng say nhưng không một kẻ nào thật sự có lá gan đó.

Phải biết rằng Đạt Tư đã là cao thủ cao cấp, được coi là người mạnh nhất trong đám bọn chúng ngoại trừ Vân Anh, nhưng hắn ta vẫn bị Bạch Diệc Phi giết chết.

Vì vậy có thể tưởng tượng được, bọn chúng mà lên cũng chỉ có một con đường chết.

Do đó bọn chúng đều ngậm miệng lại, không một ai dám tiến lên phía trước một bước.

Vân Anh tức giận chỉ tay về phía Bạch Diệc Phi nói: "Cái loại ruồi bọ mà cũng dám làm ầm ĩ như vậy, mày cho rằng người Nam Môn bọn tao sợ mày chắc?"

Vân Anh cực kỳ phẫn nộ, nói xong còn quay người sang hỏi đám thuộc hạ của mình: "Đứa nào dám xông lên lấy lại danh dự cho người Nam Môn?"

Đám người bọn chúng tiếp tục hùng hồn chửi rủa Bạch Diệc Phi, nhưng lại không có ai dám chủ động đứng ra khiêu chiến với anh.

Vân Anh thấy vậy khinh thường hừ lạnh một cái: "Lũ vô dụng!"

Nghe xong, tiếng mắng nhiếc liền im bặt, bọn chúng chỉ biết cúi đầu.

Vân Anh trông thấy cười nhạo: "Chúng mày hãy mở to mắt xem tao báo thù cho Cát Nhĩ và Đạt Tư đây!"

Đám người Nam Môn nghe xong trong lòng mừng rỡ.

"Thủ lĩnh ngầu quá!"

"Thủ lĩnh tuyệt vời quá!"

"Thủ lĩnh nhất định phải giết chết thằng nhãi ranh kia!"

Bọn chúng đồng loạt hoan hô, hy vọng thủ lĩnh đứng lên giải quyết Bạch Diệc Phi mà bọn chúng cũng không cần đi vào chỗ chết.

Vân Anh chán ghét nhìn bọn chúng, sau đó hừ lạnh một cái, vứt chiếc ô trong tay, đi lên phía sườn núi.

...

Sau khi Vân Anh đi lên sườn núi, đứng ở trước mặt của Bạch Diệc Phi, quay lưng về phía đám người Nam Môn bên dưới, cô ta cười khẩy nói: "Thế nào? Thành ý của tôi đã đủ chưa?"

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta nói: "Diễn xuất của cô xứng đáng đạt giải Oscar".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui