Một Bước Lên Tiên

Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe đột nhiên quay đầu lại nhìn rồi lại nhìn tòa nhà của nhà họ Trịnh. Trên tầng, Trịnh Ngữ Yên trong tay vẫn ôm chiếc chăn bông, đờ đẫn đứng ở bên cửa sổ rồi vẫy tay với xe của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đột nhiên hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

Lưu Hiểu Anh khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì ạ”.



Sau khi Trần Hạo nhìn thấy Bạch Diệc Phi quay về thì kích động lao lên trước.

“Anh Bạch về rồi”.

“Đại ca!”

“…”.

Bạch Diệc Phi dắt tay Lưu Hiểu Anh và ngang nhiên đi vào.

Sau khi Bạch Hổ nhìn thấy cảnh này thì lập tức sầm mặt lại, sau đó không chào hỏi gì mà đi thẳng luôn.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì không khỏi ngạc nhiên. Sau khi đợi mọi người xuống hết, anh mới đi vào sân sau tìm Bạch Hổ.

“Sao vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Nhưng chưa hỏi hết câu thì Bạch Hổ đã giơ tay lên tát vào mặt Bạch Diệc Phi một cái.

Bạch Diệc Phi không né tránh nhưng bị tát mà không rõ nguyên nhân nên lập tức hỏi lại: “Anh làm cái gì vậy?”

Bạch Hổ lạnh lùng nói: “Cái tát này là tát thay cho Lý Tuyết”.

Bạch Hổ là người đầu tiên đi theo Bạch Diệc Phi, sau đó có người hạ độc với Lý Tuyết nên Bạch Hổ đã bảo vệ cô một thời gian dài. Anh ta tận mắt chứng kiến tình yêu giữa Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.

Nhưng hiện giờ Bạch Diệc Phi lại ngang nhiên nắm tay Lưu Hiểu Anh như vậy.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì sắc mặt áy náy, nói: “Xin lỗi!”

“Anh nên nói lời xin lỗi Lý Tuyết chứ không phải tôi”, Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng, ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Còn phải xin lỗi cả Trần Ngạo Kiều nữa”.

Bạch Diệc Phi có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao phải xin lỗi anh ta?”

Bạch Hổ chỉ nhìn Bạch Diệc Phi mà không nói gì.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu được rồi kinh ngạc nói: “Anh ta…”.

Một hồi lâu, Bạch Hổ mới hỏi: “Lý Tuyết có biết không?”

“Có!”, Bạch Diệc Phi đáp.

Nghe thấy vậy, Bạch Hổ chỉ thở dài một hơi.



Ngày hôm sau, họ mai táng cho Ngô Cường.

Hôm sau nữa, Bạch Diệc Phi đưa Lưu Hiểu Anh ra bến tàu. Bởi vì hôm nay bố mẹ của Lưu Hiểu Anh đến đảo Lam.

Sau khi đến bến tàu, Bạch Diệc Phi bắt đầu thấy căng thẳng. Lưu Hiểu Anh tâm lý phát hiện ra nên nắm chặt tay anh, cố ý đùa giỡn, hỏi: “Căng thẳng thế sao?”

Nói thật thì Lưu Hiểu Anh cũng vô cùng căng thẳng.

Bạch Diệc Phi không gật đầu mà nhìn điểm đen ở phía xa đang tiến lại gần, nói: “Sắp đến rồi!”

Lần này chỉ có mẹ của Lưu Hiểu Anh đến còn bố của cô ta vì có dự án hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết nên ở lại thành phố Thiên Bắc đàm phán với người ta.

Sau khi xuống thuyền, Lưu Hiểu Anh chạy đến ôm chặt lấy mẹ mình.

Hai người nói chuyện rất nhiều, sau đó bà ta hỏi Lưu Hiểu Anh: “Sao con lại đến vùng quê này vậy? Con nhìn kìa, điều kiện ở đây tệ quá, đến xe còn không có”.

“Đợi phía bố con ổn định lại thì con không cần làm việc vất vả như này nữa”.

“Bố con hiện giờ đang đàm phám với tập đoàn Phi Tuyết, giỏi lắm!”

Đã lâu không gặp nên hai mẹ con cứ nói chuyện không ngớt. Còn Bạch Diệc Phi đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát mẹ của Lưu Hiểu Anh.

Mẹ của cô ta tên là Ngô Vân, hơn năm mươi tuổi. Không hổ danh đẻ được người con xinh như Lưu Hiểu Anh, bà ta cũng có nhan sắc đỉnh cao.

Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi còn nhìn thấy phía sau bà ta có một người đàn ông mặc vest, đeo kính. Thoạt nhìn người đàn ông này tầm hơn ba mươi tuổi, tính cách ôn hòa, cảm giác đây là người đàn ông hiền lành.

Lưu Hiểu Anh bị mẹ cô ta kéo lên phía trước. Cô ta không khỏi quay đầu lại nhìn, Bạch Diệc Phi chỉ mỉm cười với cô ta.

Trên đường đi, Lưu Hiểu Anh luôn muốn tìm cơ hội giới thiệu Bạch Diệc Phi với mẹ nhưng không chen lời được.

Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi lái xe còn người đàn ông đeo kính kia ngồi ở ghế phụ. Lưu Hiểu Anh và mẹ cô ta ngồi ở hàng ghế sau.

Bạch Diệc Phi vừa lái xe vừa nghe mẹ con Lưu Hiểu Anh nói chuyện nhưng nghe mà anh thấy có chút không ổn.

Ngô Vân chỉ vào người đàn ông ở ghế phụ, cười giới thiệu với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh à! Đây chính là Bộ Đình mà mẹ nói với con đấy”.

Người đàn ông đeo kính, cũng là người đàn ông tên là Bộ Đình. Hắn ta khẽ cười, nói: “Chào Hiểu Anh!”

Lưu Hiểu Anh nhìn hắn ta, ngượng ngùng cười nói: “Chào anh!”

Ngô Vân kéo tay Lưu Hiểu Anh bắt đầu giới thiệu với cô ta: “Bộ Đình tốt nghiệp đại học hàng đầu ở Mỹ, còn có học vị Tiến sĩ, giỏi lắm đó con!”

“Tính cách ổn, là đứa trẻ rất ngoan. Hơn nữa, hiện giờ còn làm trợ thủ đắc lực trong tập đoàn cho bố con đấy. Tiền đồ rộng mở lắm”.

Bộ Đình khẽ cười, lễ phép nói: “Cô quá khen rồi ạ”.

Nói xong, Bộ Đình còn cười hiền hòa với Lưu Hiểu Anh. Lưu Hiểu Anh thấy thế thì ngượng ngùng, chỉ cười đáp lại.

Ngô Vân lại nói tiếp: “Hiểu Anh à! Sau này con tiếp xúc nhiều với Bộ Đình một chút, tiếp xúc nhiều con sẽ biết cậu ấy tốt thế nào”.

“Cô ơi! Cô quá khen rồi ạ! Cháu không tốt đến thế đâu. Nhưng cháu thấy Hiểu Anh có chút không giống với những gì cô nói”, Bộ Đình cười đáp lại.

Ngô Vân nghe thấy vậy thì ngây người ra: “Á? Có gì không giống?”

Bộ Đình cười nói: “Cô nói là Hiểu Anh trông cũng được nhưng hôm nay gặp cháu mới thấy, đâu chỉ được thôi, phải nói đẹp như tiên nữ mới đúng”.

Ngô Vân nghe thấy vậy thì bật cười: “Ha ha! Bộ Đình! Cháu biết ăn nói thật đấy”.

Lưu Hiểu Anh càng lúng túng, theo bản năng nhìn Bạch Diệc Phi một cái.

Sau đó Lưu Hiểu Anh nhỏ giọng nói với Ngô Vân: “Không phải con nói với mẹ là con có bạn trai rồi sao?”

Lời nói vừa dứt, Ngô Vân sầm mặt lại, kéo cô ta sang một bên nói: “Con nói linh tinh gì vậy? Trước đây con ở nước ngoài thì không ai quản, muốn chơi bời gì thì cũng không ai quản, lẽ nào con định coi là thật?”

“Bộ Đình là người như thế nào, bố mẹ đều biết hết. Nếu như sau này con theo nó thì chỉ đợi hưởng phúc thôi”.

Lưu Hiểu Anh có chút sốt sắng, nói: “Mẹ à, con thật sự…”.

“Con đừng nói nữa, mẹ không tin”, Ngô Vân sầm mặt lại nói: “Con phải nghe mẹ! Bộ Đình tốt tính, còn có học vị cao, có việc làm và tiền đồ. Ngoại hình cũng ưa nhìn nữa. Người có điều kiện tốt như này, con đi đâu tìm cơ chứ?”

“Con nói con có bạn trai? Thế anh ta trông như nào, học vị cao không? Có công việc không? Công việc như thế nào? Gia đình ra làm sao?”, liên tiếp các câu hỏi khiến Lưu Hiểu Anh đơ người ra.

Còn Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế chính nghe thấy vậy thì cũng có chút lúng túng.

Bộ Đình khẽ cười, nói: “Cô ơi! Cô đừng nói thế. Hiểu Anh bao nhiêu năm nay sống ở nước ngoài nên nhìn người không chuẩn cũng là dễ hiểu thôi”.

“Hay là thế này đi! Đợi khi quay về thành phố Thiên Bắc, cô có thể hẹn bạn của cô ra để chúng tôi gặp mặt. Cô thấy sao?”

Bộ Đình nói thì hòa nhã, không cố ý thể hiện mình, cũng không cố ý hạ thấp bạn trai của Lưu Hiểu Anh. Nhưng bất luận là Lưu Hiểu Anh hay Bạch Diệc Phi, với hai năm kinh nghiệm của họ, họ sớm đã nhìn ra tâm tư của người này.

Hắn ta chẳng qua chỉ muốn hẹn bạn trai của Lưu Hiểu Anh ra để thể hiện sự xuất sắc của mình để đả kích bạn trai của cô ta thôi.

Hắn ta tự tin về mình, vì vậy lúc nói chuyện cũng có sự kiêu ngạo.

Ngô Vân nghe thấy vậy cũng tán thành, nói: “Mẹ thấy đúng đấy! Để mẹ xem, rốt cuộc là người như nào mà khiến con cứ đâm đầu vào vậy”.

Vừa nói đến đây, Lưu Hiểu Anh lại nhìn Bạch Diệc Phi.

Ngô Vân thấy vậy thì không kìm được, nói: “Mẹ nói con đấy, con cứ nhìn lái xe làm gì?”

Lưu Hiểu Anh đột nhiên đỏ mặt lên, có chút ngại ngùng. Còn Bạch Diệc Phi cũng không được tự nhiên cho lắm.



Xe lái đến bệnh viện ở thành phố Quang Minh.

Bệnh viện này xây dựng chưa lâu, bởi vì không có viện trưởng mà Lưu Hiểu Anh đến đúng lúc nên cô ta đã trở thành viện trưởng ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui