Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi vẫn chưa kịp nói gì thì Tử Y lại nói tiếp: “Nhưng mà, nếu bọn họ thật sự liên thủ giết tôi, vậy thì người chết đầu tiên sẽ là cậu!”

Bạch Diệc Phi nghe vậy liền nói: “Sự phụ, ít nhiều gì con cũng có thể giúp người, bây giờ con có thực lực của cao thủ cấp 1 trung cấp rồi!”

Tử Y mỉm cười, khi cô ta đang định nói gì đó thì đột nhiên dừng lại.

Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Sao vậy ạ?”

Sau đó anh nhìn thấy Tử Y nhíu mày, thần sắc dường như có chút nghiêm trọng, trong lòng anh đột nhiên có dự cảm không tốt.

Ngay sau đó Tử Y nói: “Đến rồi!”

Khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tử Y và Bạch Diệc Phi.

“Thời gian thật nhanh, đã 20 năm rồi!”

Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh, không thấy ai thì hết sức kinh ngạc.

Lúc này, chân mày của Tử Y dần dần giãn ra nói: “Thì ra là ông, xem ra hai nghịch đồ kia đi đến chỗ sư huynh rồi”.

“Nghịch đồ?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Sư phụ, là Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc sao?”

Tử Y gật đầu.

Bạch Diệc Phi càng thêm sửng sốt hơn.

Tân Thu rốt cuộc đã thu nhận bao nhiêu đồ đệ vậy?

Kỳ Kỳ, Đạo Trưởng, Mạnh Kì, Lương Minh Nguyệt, Cát Tắc cũng đều là đồ đệ của ông ta.

Mà lúc này, âm thanh ấy lại một lần nữa truyền tới: “Một cánh tay, một cái chân, hai mươi năm nay, không có giây phút nào tôi không nhớ tới cô!”

“Sư phụ, ông ta là ai vậy?”, Bạch Diệc Phi quỷ dị hỏi.

Tử Y nhàn nhạt nói: “Hai mươi năm trước, thủ lĩnh của Nam Môn dẫn người xâm nhập vào đại lục, Mạnh Lâm”.

Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc.

Anh biết về cuộc xâm lược của Nam Môn qua Lý Cường Đông, cũng là vào lúc ấy anh mới biết rằng Tử Y đánh bại thủ lĩnh của bọn họ, cuối cùng giành chiến thắng.

Tử Y thấy vậy thì cười nói: “Hai mươi năm trước tôi có thể phế một tay một chân của ông, bây giờ cũng vậy”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này lại càng bàng hoàng hơn.

Bởi vì anh nhớ đến ông lão nướng cá mà anh gặp trước đây.

Lúc đó anh mới nhận ra, bàn tay của ông lão đó không bình thường, bước đi thì khập khiễng.

Anh lập tức hiểu ra, chẳng trách giọng nói này nghe rất quen.

Sau đó giọng nói của người đó lại vang lên: “Tử Y, ra đây đi”.

“Đừng hủy hoại một kho vàng tốt như vậy chứ”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nói: Cảnh giới võ thần mạnh như thế sao? Có thể hủy hoại cả một kho vàng?

Tử Y không đáp lại mà đi thẳng ra ngoài, Bạch Diệc Phi cũng đi theo ra ngoài.

Lúc này Bạch Diệc Phi mới hiểu, Lương Minh Nguyệt không có ý định giết 1 trong hai người bọn họ, mà là đồng thời giết cả Tân Thu và Tử Y.

Chỉ là Bạch Diệc Phi không hiểu tại sao, nếu như Lương Minh Nguyệt dùng thực lực của ba người, từng người một đi đối phó với Tử Y và Tân Thu, tuyệt đối không có sai sót gì.

Nhưng tại sao bọn họ lại tách ra? Nếu như thất bại thì sao?

Lúc này Tử Y mới nói: “Lương Minh Nguyệt không đợi được nữa!”

“Có ý gì?”, Bạch Diệc Phi sững sờ.

Tử Y giải thích: “Hắn ta bị bệnh tim, vả lại thời gian cũng không còn nhiều nữa, thế nên hắn không đợi được, muốn dùng chút thời gian cuối cùng để đánh cược”.

“Những người ở cảnh giới cao như vậy cũng bị bệnh sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Tử Y lườm anh một cái: “Con người ai cũng đều phải trải qua sinh- lão-bệnh-tử hết!”

Bạch Diệc Phi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Xét cho cùng, Tử Y và Tân Thu cũng đã đều ngoài 80 tuổi, nhưng nhìn họ chỉ giống như ở độ tuổi ngoài 30, điều này khiến mọi người cảm thấy rất thần kì.

Hai người đi ra khỏi kho vàng, đến bên bờ biển.

Lúc này Bạch Diệc Phi cảm thấy rất bất ngờ, bởi bãi biển còn cách kho vàng một đoạn rất xa, vậy mà người kia có thể truyền âm thanh vào trong hầm.

Khi đến bãi biển, những gì họ nhìn thấy là một ông già mặc đồ rằn ri đang đứng dưới biển, cúi người bắt cá.

Ông ta dùng một cái cành cây dài để xiên những con cá đã bắt lại với nhau, sau đó lại đi bắt con tiếp theo.

Cho dù Tử Y đến thì ông ta cũng không dừng lại động tác của mình.

Tử Y cũng không nói gì, chỉ đứng trên bờ biển cùng Bạch Diệc Phi nhìn về phía ông ta.

Tử Y nhìn động tác bắt cá của ông ta, khẽ thở dài rồi nói: “Ông già rồi!”

Ông lão đột nhiên ra tăng tốc độ, đưa một tay xuống biển, lúc lấy tay ra thì trong tay có thêm một con cá.

Ông ta cầm lấy con cá, nhìn vào nó và nói: “Trừ mấy người các cô ra, có ai mà không già chứ?”

Nói xong thì xuyên con cá qua cành cây, vừa đủ 5 con.

Sau đó ông ta không bắt cá nữa, xoay người đi lên bãi biển, sau khi bước lên thì cẩn thận đặt lên đất, lau tay rồi đứng thẳng dậy nhìn Tử Y.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, ông ta có chút sững sờ.

Tử Y bèn giới thiệu với ông ta: “Đồ đệ của tôi, Bạch Diệc Phi”.

Ông lão lập tức nở nụ cười: “Cậu ta chính là hậu duệ của người đó sao?”

Tử Y gật đầu.

Ông lão cũng gật đầu cười nói: “Thể nào mà tôi thấy cậu ta khá vừa mắt!”

“Thằng nhóc cậu, nướng cá khá ngon đấy, nếu có cơ hội thì sau này lại nướng cho tôi, tôi truyền cho cậu chút kinh nghiệm, coi như báo đáp đi!”

Bạch Diệc Phi có chút mờ mịt.

Hậu duệ của người đó lại là ai chứ?

Và vào lúc này, khi đối mặt với ông ta, anh vẫn không nảy sinh một chút ý nghĩ thù địch nào.

Sau đó Bạch Diệc Phi bối rối nhìn Tử Y.

Tử Y cười nói: “Sau này cậu sẽ biết!”

Tiếp đó, ông lão nhặt ba lô của mình lên, mở nó ra thì bên trong toàn là lưỡi dao.

Mà những lưỡi dao này đều bị một sợi xích sắt xuyên qua, và có vẻ nhưng đó là một loại vũ khí.

Ban đầu, Bạch Diệc Phi nghĩ trong túi chứa một số vật dụng cần thiết hàng ngày của ông ta, nhưng bây giờ mới biết đó là vũ khí.

Ông lão lấy vũ khí của mình ra, nói với Tử Y: “Bây giờ bắt đầu nào!”

Tử Y cười nói: “Vội gì chứ? Hai mươi năm không gặp, không ôn lại chút chuyện cũ sao?”

Ông lão lại nói: “Hai mươi năm không gặp, tôi gấp đến nỗi một giây cũng không muốn đợi nữa rồi!”

Tử Y thấy vậy bèn nói với Bạch Diệc Phi: “Cậu tránh ra xa một chút!”

Ông lão cũng nói với anh: “Đúng vậy, đứng ra xa hút điếu thuốc đi!”

Nói xong, ông ta ném bật lửa cho Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi vươn tay bắt lấy, đây là chiếc bật lửa mà anh tặng ông ta.

Bạch Diệc Phi có chút lo lắng, liếc mắt nhìn Tử Y, thấy cô ta có vẻ rất bình tĩnh nên anh mới ngoan ngoãn đi tới tảng đá ở phía xa.

Chỗ này cách bọn họ hơn 200m, Bạch Diệc Phi cảm thấy có lẽ an toàn rồi, liền ngồi ở trên tảng đá lớn đó, lấy ra điếu thuốc và châm lửa.

Anh vẫn nhớ lúc trước khi anh bị Lương Vĩ Siêu bắt, Tử Y chỉ dùng một chiêu đã đánh bại cô ta, lúc ấy anh cảm thấy Tử Y rất lợi hại.

Nhưng Lương Minh Nguyệt không mạnh bằng Tử Y, hiện tại ông lão này cũng thuộc cảnh giới võ thần, anh chưa từng thấy những người ở cấp bậc này giao đấu.

Anh đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là khi Tử Y mà Mạnh Lâm giao đấu thì anh vẫn bị sốc.

Khoảnh khắc hai người ra tay, không khí dường như nổi lên một trận gió, cát trên mặt đất bị thổi tung, vần vũ trên không trung, nước biển gần đó cũng nổ tung thành từng đợt sóng.

Mạnh Lâm ném xích sắt về phía Tử Y, không khí vang lên một âm thanh chói tai.

Bụi cát bị năng lượng hắc ám của Mạnh Lâm khống chế cùng nhau đập vào Tử Y, Tử Y chỉ cần khẽ vẫy tay, cát bụi bay qua liền đổi hướng bay múa trên không trung.

Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn cảnh trước mắt, hai người di chuyển cực nhanh, ngay cả thực lực hiện tại của Bạch Diệc Phi cũng không nhìn rõ.

Hai người đánh với nhau vài chiêu, sau đó nhanh chóng tách ra, dường như vẫn còn có dư ảnh, cảnh tượng thực sự giống như một bộ phim, còn là loại phim giả tưởng nữa.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng hiểu được, tại sao họ lại bắt anh đứng ra xa một chút.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui