Một Bước Lên Tiên

Bạch Diệc Phi thờ ơ hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện".

"Anh cứ hỏi đi", Bạch Khiếu gật đầu.

Bạch Diệc Phi hỏi: "Cậu đã từng tiến vào trạng thái cuồng hóa chưa?"

Bạch Khiếu nghe xong cảm thấy có chút mông lung, chớp chớp mắt mấy cái rồi hỏi: "Trạng thái cuồng hóa là cái gì?"

Nhìn thấy phản ứng của hắn như vậy, Bạch Diệc Phi chỉ lắc đầu nói: "Không có gì".

Bạch Diệc Phi xoay người rời đi, nhưng trong lòng anh lại dâng lên cảm giác cuộn trào mãnh liệt.

Bởi vì dựa theo lời của Mạnh Lâm, Bạch Khiếu đến nay vẫn chưa tiến vào trạng thái cuồng hóa, chứng tỏ khả năng thiên phú của hắn lớn hơn hơn anh rất nhiều.

Bạch Diệc Phi tiến vào trạng thái này khi 26 tuổi, mà Bạch Khiếu nhỏ hơn anh hai tuổi, hiện tại hắn đã 27 tuổi rồi nhưng vẫn chưa hề phát tác.

Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không hề hay biết, sau khi anh rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Bạch Khiếu liền biến mất, đôi mắt hắn lóe lên một tia quỷ dị.

...

Sau khi Bạch Diệc Phi lên xe, Tân Thu không nói gì mà trực tiếp lái xe đến biệt thự cũ của nhà họ Bạch.

Về phần Bạch Diệc Phi, anh thật sự có rất nhiều điều muốn hỏi về mối quan hệ giữa Bạch Vân Bằng và Bạch Khiếu, anh nghĩ Tân Thu chắc hẳn còn biết rõ hơn cả Mạnh Lâm, nhưng lúc này trong lòng anh đang rất hỗn loạn nên không thể nói gì.

Đến căn biệt thự cũ của nhà họ Bạch, Bạch Diệc Phi giơ tay ấn chuông cửa.

Một lát sau, phía sau cánh cửa truyền tới một giọng nói: "Ai đó?"

Bạch Diệc Phi đang định lên tiếng, đột nhiên anh nghĩ ngợi cái gì đó, liền không nói nữa mà trực tiếp trèo tường vào nhà.

Anh nóng lòng muốn gặp Lý Tuyết, anh còn muốn tạo cho Lý Tuyết một điều bất ngờ cho nên anh mới không đi vào bằng cổng chính.

Còn đối với những lão già kia, anh chẳng thèm quan tâm.

Khu biệt thự cũ của nhà họ Bạch gồm có 3 dãy biệt thự, mỗi dãy có 5 căn, mỗi căn có ít nhất 4-5 tầng, giữa biệt thự có một khoảng sân rộng, trông vô cùng xa hoa.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà thốt lên: Đủ lớn! Đủ xa hoa!

Nhưng anh chẳng còn lòng dạ mà ngắm nghía, anh cứ thế lao thẳng tới căn biệt thự đầu tiên.

Anh vừa mới đến nơi đã nhìn thấy Lý Tuyết đang ở phòng khách qua khung cửa trong suốt.

Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi cảm thấy tim mình đập rộn lên, máu nóng sôi trào.

Anh nóng lòng muốn xuất hiện trước mặt Lý Tuyết, muốn nói chuyện với cô, muốn xin lỗi cô.

Anh không đứng trước cửa sổ để gọi Lý Tuyết mànhẹ nhàng đi tới bên khung cửa, rồi lặng lẽ ngắm nhìn cô.

Kết quả sau khi trông thấy Lý Tuyết, cả người anh "cứng" hết cả lên.

Lý Tuyết mặc một chiếc váy bông rộng thùng thình, nhưng điều đó vẫn không thể làm mất đi vẻ đẹp của cô, chỉ có điều bây giờ trông cô đã gầy hơn trước rất nhiều.

Lúc này, Lý Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một cái giẻ để lau sàn nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng ánh mắt lại cô phảng phất một nỗi niềm nào đó.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, "thằng nhỏ" không nhịn được mà bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Lý Tuyết mới sinh con được 27 ngày, còn chưa đầy một tháng, vẫn trong thời gian ở cữ, thế mà cô lại phải làm việc nhà như này sao?

Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại, lo lắng muốn xông vào.

Đúng lúc này, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đột nhiên vang lên.

"Oe oe..."

Bạch Diệc Phi nghe thấy âm thanh này nhất thời ngẩn ra, đây là...

Ngay sau đó một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp từ trong phòng đi tới trước mặt Lý Tuyết, bà ta còn dùng một chân giẫm lên cái giẻ lau trên tay của Lý Tuyết.

Lý Tuyết ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bà ta.

Người phụ nữ trung niên mặt lạnh tanh nói: "Còn không làm nhanh lên? Làm cái gì cũng không xong, trông kìa, lau mỗi chỗ ấy bao lâu rồi mà vẫn chưa sạch, sao mà vô dụng thế?"

"Không phải...", Lý Tuyết muốn nói cái gì đó nhưng lại bị người phụ nữ kia chen ngang: "Đừng lảm nhảm nữa, lau nhanh lên, lau xong còn phải cho con bú, hai đứa oắt con đang khóc vì đói kia kìa!"

Cô không đáp lại lời mắng nhiếc của người phụ nữ trung niên đó, nhưng bà ta nói con gái của cô là oắt con khiến vẻ mặt cô lập tức trầm xuống: "Bà ba, nó là con cháu của nhà họ Bạch".

"Con cháu nhà họ Bạch?", người phụ nữ trung niên hừ lạnh một cái: "Đúng, bọn nó là con cháu nhà họ Bạch, nhưng vậy đã sao? Còn nữa, tôi nói cho cô biết, nếu không phải vì cô sinh con cho nhà họ Bạch, cô còn tưởng rằng mình có thể bước chân vào nhà họ Bạch hay sao?"

"Nếu cô không ở nhà họ Bạch thì có lẽ bây giờ cô đã sớm bị người bên ngoài giết chết rồi", người phụ nữ trung niên giễu cợt: "Có khi chết cũng tốt, cô xem lại cái bản mặt của cô đi, nếu người ta không giết mà chơi đùa cô, đến lúc đó làm mất thể diện nhà họ Bạch, nhà họ Bạch nhất định sẽ tận tay giết chết cô!"

Lý Tuyết tức giận nắm chặt cái giẻ lau ở trong tay: "Bà!"

Người phụ nữ trung niên vẫn đang châm chọc cô: "Sao? Còn muốn cãi lại sao? Nói cho cô biết, cô tốt nhất nên an phận đi, nếu không... chồng cô có thể kế thừa cơ nghiệp nhà họ Bạch hay không, còn chưa biết được".

Dứt lời, Lý Tuyết chỉ đành cúi đầu, không dám nói thêm điều gì nữa.

Trong phòng lại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Lý Tuyết liếc nhìn có chút lo lằng, sau đó cô mím môi tiếp tục lau sàn nhà.

Thấy Lý Tuyết ngoan ngoãn như vậy, người phụ nữ trung niên tưởng rằng mình đã bắt thóp được Lý Tuyết, nên vẻ mặt bà ta càng thêm kiêu căng, bà ta khinh thường nhổ một bãi nước bọt xuống đất".

"Nhanh cái tay lên cho tôi, lau sạch rồi vẫn còn hàng tá công việc đợi cô đấy!"

Bạch Diệc Phi đứng bên ngoài nhìn từ nãy tới giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

"Choang!"

"Rào rào!"

Bạch Diệc Phi đạp vỡ cửa kính, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào.

Tiếng động lớn như vậy khiến cho Lý Tuyết và người phụ nữ trung niên giật nảy mình, đồng loạt quay sang nhìn.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Bạch Diệc Phi lại gần, khuôn mặt lập tức tái mét, chỉ thẳng vào mặt Bạch Diệc Phi hét lớn: "Cậu là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào nhà họ Bạch, cậu..."

"Bốp!"

Bạch Diệc Phi mặt lạnh như băng, vả một bạt tai vào mặt của người phụ nữ trung niên khiến cho bà ta trực tiếp ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp ai cho bà lá gan này? Dám cả gan đối xử với vợ của tôi như vậy?"

Bạch Diệc Phi đang cơn giận dữ, mắng chửi mấy câu, lại túm lấy tóc của người phụ nữ, kéo bà ta lên rồi vả cho bà ta một cái "bốp".

Sức mạnh của Bạch Diệc Phi không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được, hai cái bạt tai của anh khiến cho người phụ nữ trung niên trực tiếp ngất xỉu.

Lý Tuyết lúc này mới hoàn hồn, cô đứng dậy hét lớn: "Bạch Diệc Phi!"

Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng gọi của cô, cả người anh run lên, quay người nhìn về phía Lý Tuyết.

Lý Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh, con tim như bị dao cắt.

Bạch Diệc Phi tiến lên hai bước, đem cô ôm vào lòng: "Vợ ơi, anh xin lỗi vì đã để cho em phải chịu khổ".

Lý Tuyết khó khắn lắm mới đẩy được Bạch Diệc Phi ra, vô cùng lo lắng nói: "Chồng, bà ta là vợ của ông ba, sao anh có thể ra tay? Bà ta..."

"Vợ của ông ba?", Bạch Diệc Phi nghe xong liền kinh ngạc.

Lý Tuyết gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sốt ruột cùng lo lắng.

Nhưng, Bạch Diệc Phi lại quay về trước mặt người phụ nữ trung niên, giẫm một cái lên mắt cá chân của bà ta.

"Răng rắc!"

Mắt cá chân của người phụ nữ trung niên lập tức bị gãy.

"A!"

Người phụ nữ bị cơn đau làm bừng tỉnh, vừa kêu la thảm thiết vừa nắm chặt lấy mắt cá chân của mình.

"Chồng...", Lý Tuyết nhìn thấy màn này, mặt cắt không còn giọt máu.

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào cô nói: "Vợ, bất kể là ai, chỉ cần dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó trả giá gấp đôi!"

Lý Tuyết sửng sốt một hồi, sau đó lo lắng nói: "Nhưng các trưởng lão nhà họ Bạch quá kinh khủng, nếu như đắc tội với bọn họ, gia nghiệp nhà họ Bạch..."

Bạch Diệc Phi bước tới lại ôm Lý Tuyêt vào lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, chặn lại những lời nói của Lý Tuyết.

Cô ngây người, không biết mình nên nói gì và phải phản ứng như thế nào.

Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói: "Vợ yêu à, trong lòng anh em mới là người quan trọng nhất".

"Gia sản của nhà họ Bạch còn không bằng cái rắm thối".

Vứt mới dứt lời, cách đó không xa truyền tới một giọng nói: "Thằng nhóc ngông cuồng kia, khẩu khí lớn quá nhỉ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui