Một Bước Lên Tiên

“Cô Tùng, cô làm gì vậy?”

Tùng Lệ Tư lắc đầu không chịu đứng dậy, cô ta còn vội vã nói: “Thật ra vừa rồi tôi nói tôi ngửi được mùi là nói dối nhưng lúc trước tôi đã nhìn thấy bóng anh lướt qua cửa sổ”.

“Là anh cứu chú ba phải không?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cau mày, cũng không đỡ Tùng Lệ Tư nữa: “Cho nên cô cố ý đến thăm dò tôi?”

“Không! Không phải!”, Tùng Lệ Tư lắc đầu, vội nói: “Tôi muốn cầu xin anh cứu tôi, nếu anh đã cứu chú ba thì tức là anh không cùng hội cùng thuyền với đám người kia, vì thế xin anh cứu tôi, tôi không muốn lấy cậu chủ của Nam Môn”.

Giọng điệu của Tùng Lệ Tư dồn dập, cũng rất buồn rầu, có thể thấy cô ta thực sự không muốn lấy Cát Xa.

Nhưng Bạch Diệc Phi không dễ tin người như vậy, dù sao anh cũng không phải Liên Âm, chỉ cần chân thành là đủ.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Nếu ngày mai cô đã lấy cậu chủ của chúng tôi thì cô tốt nhất là nên an phận, đừng nói và đừng làm mấy chuyện thế này nữa, cũng đừng nghĩ đến!”

“Hơn nữa, lúc trước tôi chỉ uống rượu, chưa từng rời đi, người cô nhìn thấy không phải là tôi”.

Nghe vậy, vẻ mặt Tùng Lệ Tư cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, mà trong mắt cũng ánh lên vẻ tuyệt vọng.

Sau đó cô ta chậm rãi đứng dậy, lau nước mắt, cười nói với Bạch Diệc Phi: “Thế thì thôi vậy, xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, anh đừng coi là thật”.

Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười đắng ngắt, mang theo vài phần tuyệt vọng.

Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ lạnh lùng nói: ‘Trò đùa này không vui chút nào!”

Tùng Lệ Tư thấy vậy thì lúng túng, sau đó ra vẻ tinh nghịch: “Xin lỗi nha!”

Bạch Diệc Phi lại nói: “Cô Tùng trở về đi, ngày mai cậu chủ sẽ đến, xin cô nghỉ ngơi cho tốt”.

“Tôi biết rồi”, Tùng Lệ Tư đáp rồi rời đi.

Không phải Bạch Diệc Phi tàn nhẫn mà là không dám tin tưởng bất kỳ ai, dù sao nhà họ Tùng quá phức tạp, anh không dám mạo hiểm.



Tùng Lệ Tư trở về phòng mình, những người bạn của cô ta vẫn đang nói nói cười cười.

Vừa rồi cô ta lấy cớ đi vệ sinh mà lén chạy đi tìm Bạch Diệc Phi.

Nhưng bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, trong lòng cô ta tràn ngập sự tuyệt vọng cùng đau khổ, còn có cả không cam tâm.

Bởi vì cô ta nhớ đến người đàn ông chiến đấu với Đạo Trưởng trên đài.

Nhưng cô ta đã từ chối liên hôn giữa hai nhà, lý do là vì không muốn vợ anh phải chịu thiệt thòi.

Bây giờ nghĩ lại, cô ta cảm thấy uất ức cùng không cam lòng. Cô ta có chỗ nào không bằng vợ của Bạch Diệc Phi? Cô ta có ngoại hình, có địa vị, tại sao không thể kết hôn với anh?

Mà hiện tại cô ta lại sắp phải lấy một người mà mình chưa từng gặp, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Đêm này, cô ta chẳng thể nào chợp mắt.



Tờ mờ sáng, biệt thự nhà họ Tùng trở nên náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay cô chủ nhà họ Tùng kết hôn nên rất nhiều người có địa vị ở thủ đô đều lục tục đến.

Tùng Lệ Nhã đang ngồi trước gương trang điểm mặc cho các thợ trang điểm, tạo hình muốn làm gì thì làm.

Lúc này, Phương Nhiên lật đật chạy vào, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn”.

Nhưng Tùng Lệ Tư ngồi đó hoàn toàn không phản ứng, điều này khiến Phương Nhiên phát hiện ra bất thường.

“Các người ra ngoài đi đã, vẫn còn thời gian. Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy”, Phương Nhiên nói với các thợ trang điểm.

Mấy người đó rất thức thời mà rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Phương Nhiên và Tùng Lệ Tư. Phương Nhiên áy náy nói: “Thật xin lỗi, tối qua tôi mới quay xong phim, cũng hết cách rồi…”

“Tôi biết, không cần xin lỗi”, Tùng Lệ Tư thẫn thờ lắc đầu.

Phương Nhiên thấy cô ta như vậy thì cười nói: “Hôm nay cô là cô dâu, cả đời này chỉ có một lần, xem cô kìa, còn chưa bắt đầu đã như sắp khóc rồi”.

Nhưng Tùng Lệ Tư mặt vẫn vô cảm nói: “Tôi sẽ không khóc, từ nay về sau sẽ không”.

Nghe vậy, Phương Nhiên trầm mặc.

Trong phòng chìm vào im lặng một lúc, Phương Nhiên mới nhẹ nhàng ôm lấy Tùng Lệ Tư, nói: “Lệ Tư, chúng ta là phụ nữ, đây là số mệnh của chúng ta”.

Tùng Lệ Tư nhắm mắt không lên tiếng.

Phương Nhiên lại khẽ nói: “Lệ Tư, hôm nay tôi nói thật với cô”.

“Thật ra tôi hoàn toàn không thích anh cô, cũng không muốn gả vào nhà họ Tùng, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể từ chối”.

“Vì thế tôi có thể hiểu được cảm xúc của cô nhưng chúng ta đều giống nhau, không còn cách nào khác”.

“Chúng ta chỉ có thể chấp nhận”.

“Bởi vì đời còn dài, thay vì lấy nước mắt rửa mặt không bằng sống vui vẻ, cô nói đúng không?”

Lúc này, nước mắt chậm rãi tràn ra trên mi Tùng Lệ Tư.

Những lời cô ta vừa nói như một cơn gió, thổi qua rồi bay mất.

Phương Nhiên khẽ vỗ về cô ta, nói: “Sau khi cô kết hôn, bố mẹ mới có thể tự do”.

“Ừ”, Tùng Lệ Tư cúi đầu đáp.

Hai người im lặng.

Nhưng không lâu sau, sự im lặng này bị tiếng kêu cùng tiếng pháo nổ phá vỡ.

“Đội đón dâu đến rồi, mau lên!”

“Mau đi thông báo cho cô dâu nhanh nhanh chuẩn bị!’

“Đùng, đoàng…”



Trong một tòa khác của biệt thự, Bạch Diệc Phi đang đứng bên cửa sổ nhìn những chiếc xe sang trọng dừng lại trên con đường lát đá của biệt thự phía xa xa.

Sau một loạt tiếng pháo nổ, một đám siêu xe tiến vào.

Đây là nhóm rước dâu, đa phần là người của Nam Môn.

Đi đầu tiên là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, cao khoảng 1m85, mặc dù mặc vest nhưngvẫn cảm nhận được sự thô kệch, cường tráng từ cơ bắp của hắn ta.

Vẻ mặt hắn ta bình thản nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ uy nghiêm, vừa nhìn đã biết là một người đức cao vọng trọng.

Hắn ta đi đầu tiên, đám người phía sau tách thành hai hàng, chỉnh tề theo sau.

Mà người đàn ông này chính là chú rể Cát Xa.

Liên Âm đứng bên cạnh anh giới thiệu: “Hắn ta là cậu chủ của liên minh võ giả, Cát Xa”.

Bạch Diệc Phi mặt vô cảm, cười khẩy: “Ngày kết hôn mà còn ra vẻ như vậy, không biết còn tưởng là tang lễ đấy”.

Liên Âm lại bình thản nói: “Nghe nói hắn đã lấy tổng cộng hơn 30 người vợ, có lẽ đã quen rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Thật ư?”

Liên Âm gật đầu nói: “Hẳn là thật, dù sao hắn cũng là người kế thừa liên minh võ giả”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc một lúc mới nói: “Cát Tắc thì sao?”

“Khoảng hơn 60 người”.

Bạch Diệc Phi: “…”

Người Nam Môn chuyên tâm luyện võ mà Vân Anh nói đây à?

Mẹ nó, ai nấy đều cưới mấy chục người phụ nữ thì chuyên tâm luyện võ kiểu gì?

Hơn nữa nếu cưới nhiều vợ như vậy thì sao Cát Tắc lại chỉ có 3 người con trai?

Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi cũng hiểu ra rồi, Cát Tắc đã công nhận quyền thừa kế của Cát Xa, hắn đường đường là minh chủ của liên minh võ giả, kiêu ngạo là hiển nhiên.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp vị cậu chủ này xem nào”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.



Cá Xa đã đến đón dâu rồi, mà lúc này, vợ chồng Tùng Thảo Tân lại không xuất hiện.

Người ra tiếp đón lại là Tùng Vưu Minh, nhưng dù sao Tùng Vưu Minh cũng là anh trai Tùng Lệ Tư, Cát Xa phải rất kính trọng hắn ta mới đúng, nhưng ngược lại, Tùng Vưu Minh lại rất kính nể Cát Xa.

Quả thực khiến người ta phải suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui