Đạt Ni nghe thấy lời này dường như cũng tin nhưng gã vẫn chau mày nói: “Xem ra, cậu hai có dã tâm không nhỏ nhỉ?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút không ổn nên chuyển chủ đề, nói: “Tả hộ pháp! Thật ra tôi luôn có câu hỏi.
Ngồi máy bay rõ ràng vừa nhanh vừa an toàn, tại sao cậu cả lại chọn ngồi tàu?”
“Bởi vì sợ độ cao”, Đạt Ni thản nhiên nói.
“Há?”, Bạch Diệc Phi không biết nên nói gì lúc này.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy tại sao cậu cả không ngủ chung với cô dâu?”
Đạt Ni nghe thấy lời này thì cười lạnh một tiếng, nói: “Anh đúng là xa nhà lâu quá nên không nhớ quy tắc của quê hương rồi”.
Bạch Diệc Phi ngập ngừng một lát, sau đó cười ngốc nghếch hai tiếng, nói: “Đúng là lâu quá thật…”.
Tiếp đó, Đạt Ni nói: “Ở quê nhà, nếu như còn bố thì phải nhận được lời chúc của bố rồi mới được động phòng”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì mới hiểu ra.
Sau khi hút xong điếu thuốc cuối cùng thì không dám ở lại lâu.
Bởi vì anh cảm thấy người như Đạt Ni quá nguy hiểm, đặc biệt là đôi mắt dường như nhìn thấu hết tất cả.
“Tả hộ pháp! Trời không còn sớm nữa, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa”, nói xong lời này Bạch Diệc Phi xoay người rời đi.
Chỉ có điều, lúc anh vừa xoay người thì đột nhiên Đạt Ni hừ lạnh một tiếng, nói: “Khoan đã!”
Bạch Diệc Phi lập tức đứng nguyên tại chỗ mà không dám đi tiếp.
Nếu như Đạt Ni thật sự vạch trần thân phận của anh, vậy thì chắc chắn anh sẽ khó thoát khi đang ở trên biển thế này.
Đạt Ni quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Đến lúc này rồi mà vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, tôi phục anh thật!”
“Tả hộ pháp nói vậy là có ý gì?”, Bạch Diệc Phi xoay người, giả bộ không biết rồi hỏi lại.
Đạt Ni chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng giả bộ nữa! Nói thật đi, anh là ai?”
Bạch Diệc Phi thấy hoang mang trong lòng.
Anh không biết Đạt Ni đang thăm dò mình hay thật sự đã phát hiện ra rồi.
Vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục giả bộ không biết: “Tả hộ pháp! Tôi không hiểu ý anh”.
Đạt Ni lại cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi với đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, nói: “Cậu cả và cậu hai có mối quan hệ khá tốt nhưng mọi người đều biết, thực lực của cậu hai mạnh hơn cậu cả rất nhiều”.
“Để cậu cả yên tâm nên cậu hai chưa từng tham dự vào bất cứ chuyện gì của gia tộc và cũng không kết giao với bất cứ thân tín nào”.
“Nếu anh là người của cậu hai thì sẽ biết những điều này.
Nhưng anh lại nói với tôi, anh là quân cờ mà cậu hai ngầm sắp xếp vào phương bắc”.
“Vì vậy, cậu hai bề ngoài thì không quan tâm đến quyền thừa kế nhưng thật ra lại có dã tâm hơn bất cứ ai”.
“Nhưng nếu thật sự là vậy thì anh là người của cậu hai sao lại đi tiết lộ những chuyện này với người khác?”
“Vì vậy, anh căn bản không phải là người của cậu hai”.
“Nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Bạch Diệc Phi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, sau lưng toát hết mồ hôi lạnh.
Anh đã cảm nhận được sát khí trên người Đạt Ni.
Có lẽ, chỉ cần anh nhúc nhích là Đạt Ni sẽ ra tay.
Đạt Ni nói những điều này rất đúng, chỉ có điều anh đã bỏ qua điểm này.
Hai tay Đạt Ni vốn để trước ngực nhưng giờ lại từ từ hạ xuống, tay cũng nắm thành nắm đấm.
Mắt thấy gã sắp ra tay rồi, Bạch Diệc Phi lại với dáng vẻ không sợ nhìn Đạt Ni, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Vân Anh.
Bạch Diệc Phi mở lớn âm thanh ở đầu dây bên kia.
Nhưng Đạt Ni dường như không quan tâm, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng.
“Bất luận anh là ai nhưng vì cậu cả, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, nói xong câu này Đạt Ni giơ tay lên định tấn công về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng đúng lúc này, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
“Mẹ kiếp! Sao nửa đêm lại gọi điện thoại đến vậy, rốt cuộc sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, sắc mặt Đạt Ni biến đổi, tay vừa định giơ lên thì lúc này hạ xuống.
Bạch Diệc Phi nhìn Đạt Ni một cái, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười rồi nói với Vân Anh: “Không có gì! Chỉ muốn biết bên đó đã ngủ chưa thôi?”
“Anh! Anh bị bệnh à! Mẹ kiếp!”, Vân Anh tức giận rồi rống lên.
Bạch Diệc Phi không để tâm, lúc này tâm trạng rất ổn, sau đó cúp điện thoại luôn.
Đạt Ni hạ tay xuống rồi nhìn Bạch Diệc Phi một lát, sau đó mới nói: “Đêm khuya rồi! Nghỉ ngơi sớm đi”, nói xong gã rời khỏi khoang tàu trước.
Đến khi Đạt Ni rời đi rất lâu, Bạch Diệc Phi vẫn giữ tư thế đang cầm điện thoại.
Bởi vì khoảnh khắc ban nãy quá nguy hiểm, đến bây giờ sau lưng Bạch Diệc Phi vẫn toát mồ hôi.
Cũng may Bạch Diệc Phi có số điện thoại của Vân Anh, nếu không thì lần này thật sự khó thoát kiếp nạn.
Anh hít một hơi thật sâu rồi mới thu điện thoại về, sau đó lại lấy ra một điếu thuốc.
Đợi khi hút xong, cảm xúc khôi phục lại, anh mới quay về phòng.
Liên Âm trong phòng vẫn chưa ngủ mà ngồi trên giường nhắm mắt thiền.
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn một cái rồi trèo lên giường của mình.
Liên Âm sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi một cái, cảm thấy có gì đó không ổn nên vội hỏi: “Anh sao thế?”
Liên Âm là người mà Vân Anh phái đến bảo vệ Bạch Diệc Phi nên tất nhiên anh cũng không cần giấu diếm: “Đạt Ni suýt nữa vạch trần thân phận của tôi.
Cũng may tôi kịp thời gọi điện thoại cho cậu hai, nếu không thì tối nay tôi không về được rồi”.
Liên Âm nghe thấy lời này thì khẽ ngây người ra, sau đó kinh ngạc hỏi: “Bây giờ Đạt Ni tin rồi sao?”
“Chắc thế!”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Nếu không thì tôi thật sự không về được”.
Liên Âm thấy thế thì cười nói: “Vậy thì tốt”.
Hứ? Bạch Diệc Phi đột nhiên chau mày, sao Liên Âm lại nói thế?
Lúc này, Bạch Diệc Phi cảm thấy Liên Âm có chút kỳ quái.
Nhưng anh nghĩ, có phải là Đạt Ni cho anh quá nhiều cảm giác nguy hiểm nên khiến anh nhạy cảm quá, vì vậy nhìn ai cũng thấy kỳ quái không?
“Khi nào anh định ra tay?”, Liên Âm đột nhiên hỏi.
Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: “Phải ra tay đúng lúc, đến lúc đó họ sẽ buông lỏng cảnh giác”.
Liên Âm gật đầu nói: “Đúng thế!”
“Nhưng Đạt Ni là nỗi phiền phức đấy, đến lúc đó phải nghĩ cách dụ gã đi!”
Liên Âm cười nói: “Đến lúc đó để tôi giúp anh dụ gã”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy cũng được nên gật đầu luôn.
…
Khi trăng sáng soi sáng mặt biển, trên tàu cũng không có tiếng người, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Trong lúc yên tĩnh này, đột nhiên truyền lại tiếng kêu cứu của một người phụ nữ.
“Cứu mạng!”
“Thả tôi ra! Cứu mạng”, vừa nghe thấy thì cả Bạch Diệc Phi và Liên Âm đều bật dậy.
Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau.
Âm thanh truyền từ tầng hai, Bạch Diệc Phi lập tức nhớ ra Tùng Lệ Tư ở tầng hai.
Đồng thời lúc này, anh nhớ lại tối qua Tùng Lệ Tư đến cứu anh cùng với biểu hiện của người Nam Môn vào sáng nay nên trong lòng đột nhiên thấy không ổn.
Vì vậy, anh vứt chăn xuống giường rồi định đi ra ngoài.
Lúc này, Liên Âm đột nhiên nói: “Bình tĩnh chút, đừng làm hỏng chuyện lớn!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì dừng lại một chút nhưng vẫn không do dự gì mà đi giày chạy ra ngoài.
“Cứu mạng!”, tiếng kêu cứu vẫn tiếp tục, Bạch Diệc Phi dựa theo âm thanh đó mà chạy đến phòng ăn ở tầng hai.
Đồng thời lúc này, trên tầng ba cũng có mấy người chạy xuống, trong đó có một người là Đạt Ni.
Đạt Ni sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì gật đầu rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng ăn.
Kết quả là vừa xông vào thì nhìn thấy một cô gái quần áo rách tươm đột nhiên lao ra cửa sổ rồi nhảy tùm xuống biển.
Bạch Diệc Phi xông vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
- ------------------
.