Sự khôi phục của Nguyên Sơ đã mang đến cho đội ngũ y bác sĩ một sự kinh ngạc và vui mừng lớn, bọn thu thập đủ số liệu lâm sàng, nhờ đó cải tiến thuốc thành công.
Tuy vẫn có một số tác dụng phụ nhất định, nhưng xét về hiệu quả thì vượt trội hơn thuốc số 1 rất nhiều.
Lúc Tống Chí Thành đưa ra đề nghị dùng thuốc, Lệ Niệm không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Nhìn cô bé kiên cường gắng gượng vượt qua lằn ranh tử thần, sao cậu có thể không đấu tranh để giành lấy hy vọng sống cho mình chứ?
Sau khi tình trạng của Nguyên Sơ cơ bản đã ổn định, Lệ Niệm đã chuyển cô bé đến phòng bệnh riêng của mình, có điều dưỡng chuyên nghiệp và chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp, chất lượng cuộc sống được cải thiện rất nhiều.
Hai người ở cùng một phòng, cùng nhau thức dậy mỗi ngày, cùng nhau ăn uống, cùng nhau uống thuốc, cùng nhau kiểm tra sức khỏe, cùng trao đổi bản báo cáo sức khỏe với nhau.
"Hôm nay anh thấy thế nào?" Nguyên Sơ hỏi.
"Cũng được, không có gì khác nhiều với lúc trước." Lệ Niệm ốm yếu dựa vào đầu giường, vẫn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo "Anh không sao, anh rất khỏe".
Nguyên Sơ: "Trưa nay anh không ăn gì, giờ có đói bụng không?"
"Anh không… ọe."
"Ọe…"
Hai người đồng thời leo xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh, nôn khan vào bồn cầu.
"Lần sau đừng có nhắc tới đồ ăn ngon nữa, biết chưa?" Lệ Niệm súc miệng, bất đắc dĩ nói.
"Dạ." Nguyên Sơ rất biết nghe lời.
Trong gương phản chiếu hai khuôn mặt tái nhợt gầy gò cùng hai cái đầu trọc lóc, Lệ Niệm cười nói: "Tiểu Sơ, có phải em mập lên rồi không?"
Nguyên Sơ nhéo nhéo da mặt hơi mỏng của mình, gật đầu đồng ý: "Mập hơn thật."
"Không tệ, tiếp tục cố gắng." Lệ Niệm khen ngợi.
"Nhưng mà," Nguyên Sơ giơ tay ôm eo cậu, "Anh gầy."
"Em thì biết cái gì chứ?" Lệ Niệm không đồng ý, "Hiện nay đang thịnh hành kiểu mỹ nam ốm yếu như anh đấy."
Nguyên Sơ nghiêng người liếc cậu, cao 172cm, nặng chưa tới 50kg, có thể thấy rõ đường viền khung xương, sắc mặt vàng như sáp, hốc mắt trũng sâu, dinh dưỡng không đầy đủ, quan trọng là, mỹ nam nhà ai đầu trọc như này hả? Thật sự là hết thuốc chữa mà.
"Chiều nay rảnh rỗi, em có muốn chơi gì không?" Lệ Niệm kéo Nguyên Sơ về phòng bệnh.
Nguyên Sơ suy nghĩ rồi trả lời: "Anh dạy em học được không?"
"Không ngờ em còn là một bé ngoan chăm học." Lệ Niệm cầm điện thoại, hỏi: "Muốn học môn gì?"
"Toán, Lý, Hóa." Nguyên Sơ nói ra ba môn học.
Lệ Niệm: "??? Em mới học tiểu học… lớp 1… lớp 2 gì đó thôi mà?"
"Chẳng phải có câu, giỏi Toán Lý Hóa có thể tung hoành khắp thiên hạ sao?" Nguyên Sơ muốn theo đuổi một lý tưởng, lý tưởng làm "Người".
Lệ Niệm: "..." Làm một học sinh tiểu học ngây thơ trong sáng không tốt à?
Thôi kệ vậy, em ấy muốn học thì cứ học thôi, chừng nào chán thì đổi sang cái khác.
Con gái mà, tất nhiên phải được cưng chiều như công chúa nhỏ.
Lệ Niệm gọi điện thoại nhờ người mua một ít sách giáo khoa cấp 1 và sách Toán Lý Hóa của cấp 2.
Sau đó cậu nhận ra mình đã nghỉ học hơn một năm, quên đi rất nhiều kiến thức vì vậy nhờ người chuẩn bị đầu đủ sách giáo khoa cấp 2 và cấp 3.
Những ngày tiếp theo, hai người lên kế hoạch vừa dưỡng bệnh vừa học tập.
"Anh, anh lại không mang dép." Nguyên Sơ phát hiện Lệ Niệm đi chân trần, "Cẩn thận cảm lạnh đấy."
Kết quả, một câu thành sấm, đêm đó Lệ Niệm bị sốt, sốt cao đến 39 độ, mạch máu trướng căng, cả người trông hệt như một con tôm bị luộc chín.
Bác sĩ cho cậu uống thuốc và truyền dịch, kéo dài suốt cả đêm.
Nguyên Sơ dựa vào ghế mềm cạnh giường, lần lượt gắn tai nghe cho mình và Lệ Niệm, mỗi người một bên, sau đó mở một bản nhạc nhẹ nhàng.
Trong âm thanh thư giãn yên ả của tự nhiên, Lệ Niệm vượt qua một đêm gian nan.
Cậu mở mắt ra, nhìn cô gái nhỏ bên ghế dựa, gầy nhom nhỏ bé như một chú mèo con, nhưng trong những lúc cậu khó khăn nhất, cô bé đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
"Buổi sáng tốt lành." Giọng nói mềm mại của Nguyên Sơ xua tan đi cái lạnh buổi sớm, khiến tinh thần Lệ Niệm trở nên phấn chấn, cơn chóng mặt do sốt cao cũng biến mất.
"Hình như đã hạ sốt rồi." Nguyên Sơ ghé vào đầu giường, cười nói.
"Để xem sau này anh còn dám đi chân trần nữa không."
Lệ Niệm ngụy biện: "Anh phát sốt không phải vì đi chân trần, là do tác dụng phụ của thuốc mà."
"Anh nói xạo, thuốc của em cũng có tác dụng phụ nè, nhưng em đâu có bị sốt."
Lệ Niệm không muốn nói chuyện với cô nữa.
Lúc này, bác sĩ đi vào, đo nhiệt độ cho cậu, tiến hành kiểm tra một chút, sau khi xác định cậu không sao nữa thì rời đi.
"Đúng rồi, sách giáo khoa của chúng ta đã được đưa tới." Nguyên Sơ chỉ vào bệ cửa sổ.
Lệ Niệm nhìn sang, một chồng sách vở đặt ngay ngắn trên bàn dài, gần như chắn gần hết cửa sổ.
Lệ Niệm đột nhiên che trán: "Hình như anh còn sốt, phải ngủ thêm chút nữa đã."
Người nào đó giả vờ giả vịt, nhưng sao có thể qua được thiên nhãn biết trước của Nguyên Sơ, cô không hề thương tiếc mà vạch trần cậu: "Mau đứng lên đánh răng rửa mặt ăn sáng, sau đó cùng em học tập."
"Em không thể để anh làm một bệnh nhân hợp cách trong thầm lặng à?" Miệng thì phàn nàn, nhưng thân thể lại rất ngoan ngoãn mà bò dậy.
Đôi khi, ở trước mặt Nguyên Sơ, cậu càng giống trẻ con hơn.
Ăn sáng xong, Lệ Niệm tự động nhập vai thầy giáo, cậu mở sách giáo khoa ra, nhìn Nguyên Sơ với vẻ mặt nghiêm túc.
"Từ giờ trở đi, anh là thầy của em."
Nguyên Sơ nhu thuận.jpg: "Thầy Lệ."
Khóe miệng Lệ Niệm vô thức nhếch lên: "Tốt lắm, chúng ta bắt đầu học thôi."
Cậu cho rằng với kiến thức cấp 2 của một học bá thì đã đủ để dạy cho một bé học sinh tiểu học lớp 1, nhưng sự thật đã chứng minh, học sinh tiểu học cũng có học thần.
Nguyên Sơ chỉ tốn một buổi sáng để học từ lớp 1 đến lớp 5.
Có lẽ nền tảng cơ bản rất tốt, nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật cô bé mới 8 tuổi.
Học bá Lệ Niệm cảm nhận được áp lực từ học thần, đột nhiên cảm thấy mình không thể cứ qua loa cho xong chuyện mãi thể được.
Vì vậy thái độ không đếm xỉa đã biến thành nghiêm túc chăm chỉ.
Thời gian biểu của hai người đã có thêm một hạng mục học tập.
Ban đầu bọn họ chỉ học trong phòng bệnh, về sau khi thân thể dần hồi phục, hai người thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong hoa viên, đi dạo tập thể dục, đọc sách, giải toán, chụp ảnh, vẽ vời, làm thủ công mỹ nghệ, như hình với bóng, dần dần trở thành mỹ cảnh trong mắt mọi người.
Rất nhiều bệnh nhân biết bệnh tình của bọn họ, thậm chí còn từng bắt gặp bộ dạng thống khổ của bọn họ, nhưng những gì hai người họ thể hiện ra ngoài đều là trạng thái tinh thần lạc quan và tích cực, điều này đã truyền cảm hứng cho những bệnh nhân đang bị bệnh tật giày vò khác.
Trước kia Lệ Niệm không quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng từ sau khi có Nguyên Sơ, tính cách kén cá chọn canh của cậu bắt đầu lộ ra.
Giường phải sạch nhất, quần áo phải thoải mái nhất, đồ ăn phải ngon nhất, đồ vệ sinh cá nhân phải thân thiện với môi trường nhất, hộ lý điều dưỡng phải chu đáo nhất.
Cậu sẽ đích thân cắt móng tay cho Nguyên Sơ, chọn đồ chơi, chọn quần áo giày vớ, gần như cưng chiều cô lên tận trời.
Một tiểu thiếu gia ăn cơm há miệng chờ người đút, bất tri bất giác đã tự mình học thêm nhiều kỹ năng sinh hoạt.
Nguyên Sơ mặc áo len đỏ thẫm mà Lệ Niệm mua cho cô, đầu đội mũ tai thỏ lông xù, chiếc váy đen nhỏ và giày màu vàng, trông giống hệt một tiểu đoàn tử (*).
(*) Tiểu đoàn tử:
Tịnh dưỡng nửa năm, cô đã mọc tóc ngắn, đen nhánh và khỏe mạnh.
Cân nặng của Lệ Niệm cũng tăng thêm 20 cân (10kg), cao thêm 3cm, mặc dù vẫn hơi gầy nhưng trạng thái tinh thần của cậu lại vô cùng tốt, hơn nữa cậu đã bắt đầu tập thể dục đều đặn để cải thiện thể trạng của mình.
Khi sức khỏe dần hồi phục, số mệnh cũng dần ngưng tụ, qua mùa đông năm nay, rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng ma tử vong.
Lúc lão gia của nhà họ Lệ nhận được tin này, ông đã vui đến phát khóc.
Cha mẹ Lệ Niệm đều đã qua đời trong sự cố ấy, nếu không có ông nội dốc sức bảo vệ, di sản của cha mẹ cậu có lẽ đã bị họ hàng thân thích chia chát hết từ lâu.
Cả gia tộc, ngoài trừ ông ấy ra, không ai nghĩ rằng Lệ Niệm có thể sống sót, nên chẳng có ai chú ý đến tình huống của cậu cả.
Vì thế tin tức cậu khỏi bệnh, chỉ có mình ông nội biết.
Vì bảo vệ đứa cháu trai bất hạnh này, ông nội Lệ đã bí mật đưa cậu đến thành phố Khánh, chuyển đến một trường học quý tộc địa phương.
Hai năm qua, ông cụ luôn quan tâm đến sức khỏe của Lệ Niệm, thậm chí không tiếc chi một số tiền lớn để nghiên cứu thuốc giải cho cháu trai.
Nhìn cậu tuyệt vọng, đau đớn, từ bỏ chính mình, ông cụ như bị dao đâm vào tim.
Vốn tưởng rằng cuối cùng sẽ mất đi đứa cháu trai này, nhưng nào ngờ một cô bé đã thay đổi tất cả.
Ấn tượng của ông cụ về cô bé kia là từ một đoạn video do cấp dưới gửi đến.
Thấp bé gầy yếu, nhưng tính cách vui vẻ, thích hợp làm bạn với Lệ Niệm.
Khi đó, ông không biết cô gái nhỏ này sẽ mang đến cho ông thật nhiều rung động.
Tuổi còn nhỏ, nhưng lại có thể chịu đựng được những đau đớn mà ngay cả người lớn cũng khó lòng chịu nổi, chưa từng nản lòng, bằng sự kiên trì mạnh mẽ, cô bé đã sống sót một cách thần kỳ và khơi dậy khát vọng sống của cháu trai ông.
Đây là lần đầu tiên lão gia nhà họ Lệ kính nể một cô bé mới hơn tám tuổi.
Ông vốn định nhận nuôi cô bé, nhưng sau khi nghĩ lại ông đã từ bỏ ý nghĩ này, ông chỉ mong Lệ Niệm chăm sóc tốt và yêu thương cô bé như em gái của mình.
Lúc ông còn sống sẽ bảo vệ hai đứa trẻ ấy chu toàn.
Hai đứa bé cũng chẳng hề sống dễ dàng gì, nhất định không thể để bọn nhỏ chịu khổ thêm nữa.
Sau hơn hai năm, cuối cùng Lệ Niệm đã bước ra khỏi bệnh viện.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói chang, không khí trong lành, trời đất bao la rộng lớn, cuộc đời của cậu chỉ mới bắt đầu.
"Đi thôi, Sơ Sơ." Lệ Niệm vươn tay ra với Nguyên Sơ.
"Ừm." Nguyên Sơ nắm lấy tay cậu.
Lệ Niệm dẫn Nguyên Sơ đến thành phố Khánh, dọn vào căn biệt thự mà ông nội Lệ đã chuẩn bị cho họ.
Tuy hai người đã khỏi bệnh, nhưng sức miễn dịch vẫn kém hơn người bình thường rất nhiều, cần điều dưỡng trong thời gian dài.
"Anh không được ăn cay." Nguyên Sơ bác bỏ món ăn mà Lệ Niệm chọn.
"Khó khăn lắm mới được xuất viện, chúng ta ăn mừng đi." Lệ Niệm thương lượng.
"Chỉ một lần này thôi, không sao đâu mà."
"Không được." Nguyên Sơ nói với dì bên cạnh, "Dì chọn món thanh đạm một chút đi ạ."
"Được." Dì ấy cười rồi bước đi.
Lệ Niệm oán thầm: Tiểu ác bá!
Nguyên Sơ liếc xéo cậu: Đừng tưởng là em không biết anh đang thầm mắng em.
Buổi tối, Nguyên Sơ ngồi trên giường ôm máy tính bảng xem phim hoạt hình.
Một bàn tay duỗi tới, cướp lấy máy tính bảng của cô.
Lệ Niệm chỉ vào đồng hồ báo thức trên đầu giường: "Em xem xem giờ là mấy giờ rồi, bác sĩ nói không được thức khuya, mau đi ngủ đi!"
Nguyên Sơ nhìn đồng hồ báo thức hiển thị "00:15" và im lặng.
Cậu tưởng cô không biết cậu đã tăng thời gian lên à? Ban ngày không cho cậu ăn gà cay, giờ cậu đang trả thù, sao kẻ này thù dai thế không biết?
Nguyên Sơ không so đo với trẻ con, cô chui vào trong chăn, chỉ để lại cho Lệ Niệm một cái ót lãnh diễm cao quý.
Khóe mắt Lệ Niệm lộ ra ý cười, nhẹ nhàng leo lên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
"Ngủ ngon."
Nguyên Sơ: Ngủ ngon..